• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 38 SAO EM LẠI MẶC THẾ NÀY RA NGOÀI




CHƯƠNG 38 SAO EM LẠI MẶC THẾ NÀY RA NGOÀI

Lâm Vũ Thiến được Bạch Chấn Tiếu ôm lấy, sức lực cả người như giảm bớt một nửa, phải ôm lấy eo Bạch Chấn Tiếu mới có thể giữ cân bằng nổi lên mặt nước.

Bạch Chấn Tiếu cúi đầu nhìn tiểu yêu tinh sắc mặt phiếm hồng: "Sao mà nhanh mất sức thế?"

Lâm Vũ Thiến không vui trừng mắt liếc nhìn anh: "Ai bảo anh kéo tôi vào trong biển chứ."

Vừa rồi khi trốn dưới mặt nước, cô và anh lôi kéo giãy giụa, hai người gần như đang đánh nhau cho nên làm cô tốn biết bao sức lực.

"Không phải em thích kích thích như vậy sao?" Qua làn sóng nước vừa rồi khi mô tơ thuyền chạy, anh đã tìm được sở thích giống nhau của hai người.

"Hừ!" Cô hừ lạnh, đôi mắt long lanh đảo qua đảo lại, mập mở nhìn theo khuôn mặt tuấn tú của anh: "Chơi trò kích thích như thế không phải lúc nào cũng có thể tiến hành, hành động như anh vừa rồi chỉ cần không cẩn thận một chút thì lật thuyền."

"Còn không phải bởi vì tiểu yêu tinh như em đấy sao, quấy nhiễu sự chú ý của anh." Vừa nãy lúc cưỡi mô tô, hai người ngồi dính sát vào nhau không thừa một chút khe hở, hai khối mềm mại trước ngực cô dính sát sau lưng anh, loại cảm xúc này kết hợp với việc lướt sóng vượt gió thật tuyệt không thể tả.

Gái đẹp khó có thể bỏ qua được.

Nếu không phải vừa rồi bị cô làm nhiễu loạn tinh thần, anh cũng sẽ không lật thuyền.

"Lấy cớ nhiều quá, chuyện này dạy cho anh một điều, khiêu chiến sự kích thích, cũng có lúc sẽ thất bại." Lâm Vũ Thiến nói rồi ôm lấy anh.

Hai người lại một lần nữa dính lại thân mật, Bạch Chấn Tiếu nhanh nhẹn ôm lấy eo cô: "Ý em muốn nói là, đặc biệt đến gần em thất bại lại càng nhiều!"

"Cũng có thể hiểu như vậy." Lâm Vũ Thiến cũng không chống cự lại việc anh tới gần, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm của anh: "Bởi vì tôi có độc!"

Ánh mặt trời dịu dần, mắt anh trở nên trong suốt sáng như gương, cô có thể nhìn thấy rõ ràng ảnh ngược của mình trong đó, mắt thấy đôi môi mỏng của anh càng ngày càng gần, cô cũng không né tránh, hai đôi môi quấn quit lấy nhau ngay cả nước biển cũng trở nên nóng bỏng.

"Em trai anh lại nghịch ngợm ." Lâm Vũ Thiến cảm nhận rõ ràng phía dưới của anh ở dưới nước đã nổi lên như một túp lều nhỏ.

"Chỉ nhìn mà không ăn dược cho dù là ai cũng sẽ bùng cháy." Hai mắt Bạch Chấn Tiếu u ám, không để cho cô có cơ hội né tránh, anh giữ chặt gáy cô lại quấn lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

Cảm giác vị mặn hòa vào hương vị ngọt ngào, làm anh lại một lần nữa say mê trong hơi thở mùi đàn hương từ miệng cô. Hai người hôn nồng nhiệt dưới ánh mặt trời khó có thể ngừng lại được.

Lâm Vũ Thiến dưới sự dẫn dắt của Bạch Chấn Tiếu dường như chìm vào vùng cấm trước nay chưa từng chạm tới, lại giống như bước vào đám mây trôi bồng bềnh vô định, cô chỉ có thể ôm chặt lấy cơ thể nóng bỏng của anh.

Ngọn lửa nóng bên này như thiêu đốt mắt người bên cạnh, Khổng Dận Trí lại lần nữa bị kích thích : "Ọe, hai người này thật đúng là không để người bên ngoài vào trong mắt?"

"A! Anh Khổng, cứu mạng!" Khinh Như cũng không biết có phải cố ý hay là làm sao, vốn dĩ đang ngồi vững vàng trên phao bơi hình con vịt, đột nhiên ‘ tùm ’ một tiếng, rơi vào trong biển.

"Đừng nhìn nữa, bên kia không phải còn có cô nàng đang chờ cùng cậu triền miên đấy sao?" Bao Thiếu nén cười, Bạch Chấn Tiếu thật độc ác, rõ ràng là đang kích thích Khổng Dận Trí mà.

Khổng Dận Trí cảm thấy bản thân mình đã mang đến một cục nợ: "Nữ nhân và nữ thần khác nhau đúng là lớn như vậy, phiền phức muốn chết."

Khổng Dận Trí cầm cái phao cấp cứu, ném vào trong nước cho Khinh Như: "Tự mình cầm, có thể lên được không?"

Khinh Như vừa rồi là bí quá hoá liều, hiện tại sau khi thành công hấp dẫn sự chú ý của anh, cô làm sao lại buông tha cơ hội này, nắm chặt lấy phao cấp cứu, lại nói: "Anh Khổng, người ta bị chuột rút, không lên được?"

Cô cố tình phô ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, mắt to long lanh khẽ di chuyển, trong lòng bốc lên tức giận, hôm nay vốn dĩ chuẩn bị tốt để câu kẻ ngốc, ai biết đến đây còn có con gà ngon, ánh mắt của lũ con trai bị hấp dẫn hết rồi.

Khổng Dận Trí nhìn bộ dạng của cô cũng không giống như đang diễn trò, bất đắc dĩ nhảy xuống nước, ôm cô ta lên trên du thuyền.

Vừa mới buông cô xuống, Khinh Như lại ôm lấy cổ anh: "Cám ơn anh, anh Khổng ỉ."

"Việc nhỏ," anh đã không còn cảm xúc mãnh liệt như buổi sáng đối với cô ta nữa: "Cô ngồi đây nghỉ một lát đi."

"Anh Khổng !" Khinh Như có ý đồ giữ anh lại, nhưng anh lại đi đến chỗ Bao Thiếu .

Khinh Như ngồi trên boong tàu dùng ánh mắt đố kỵ nhìn cô gái đang chơi đùa trong nước với Bạch Chấn Tiếu, cả một ngày hôm nay cô hoàn toàn bị phớt lờ, đều là cô gái kia.

Tâm lý ghen tị trong đầu cô tích cóp lại thành từng đống lửa, bốc lên hận ý, nếu không đem nỗi hận đó phát tiết ra, cô không thể nuốt cục tức giận này xuống được.

Lâm Vũ Thiến mệt mỏi không còn sức mà chơi nữa, bỏ lại Bạch Chấn Tiếu lên bờ, cả người dính dính, hơn nữa còn có muối biển, cô không thoải mái bèn bước vào khu tắm vòi sen trong khoang thuyền.

Khinh Như nhanh trí nghĩ dến, cơ hội tới , lập tức đuổi theo về phía trước.

Đi vào phòng tắm vòi sen, tiếng nước chảy rào rào bên trong chứng tỏ Lâm Vũ Thiến đang tắm rửa, trong khoang thuyền chỗ tắm rửa rất nhỏ, Lâm Vũ Thiến lo lắng quần áo sẽ bị nước bắn vào, cho nên vắt quần áo tắm rửa trên rèm ở bên ngoài.

Khinh Như rón chân, lặng yên không một tiếng động đi vào, trong mắt toát ra tia sáng ác độc, lặng lẽ lấy đi toàn bộ quần áo của cô.

Hừ!

Để cô phơi thân thể mình, có gan thì cô cứ trần chuồng mà ra ngoài.

Lấy đi quần áo của cô xong, Khinh Như cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, rồi nhanh chóng đi về phòng của mình.

Tắm rửa sạch sẽ toàn thân, Lâm Vũ Thiến nhìn thấy phòng thay đồ trống rỗng không có gì cả, cô ngây ra một lúc quần áo của mình đâu?

Dựa vào giác quan thứ sáu, cô đoán, quần áo của mình đã bị người khác lấy mất, loại trừ từng người một, mục tiêu của cô tập trung vào một cô gái trên thuyền, ngay tại lúc nãy, cô cảm nhận được địch ý của cô gái kia.

Chuyện lấy đi quần áo chút tài mọn này mà cũng làm ra được, cô ta có biết bao ngu xuẩn, đợi lát nữa xử lý cô ta!

Lâm Vũ Thiến hơi nhíu mi lại, giờ mình không có quần áo, khăn mặt lại ngắn, làm sao bây giờ?

Gió mang theo hơi lạnh thổi vào, lay động tấm rèm cửa màu lam nhạt, cô nhìn tấm rèm đang bay phất phơ, nhịn không được nở nụ cười.

Không có quần áo nhất định cô sẽ bị mất mặt sao, vớ vẩn!

Lôi tấm rèm xuống dưới dùng nó quấn chặt lấy cơ thể mình, nhìn bản thân trong gương, mặc dù có chút kỳ quặc, nhưng cô vẫn bình tĩnh đi ra ngoài.

Vừa mới đến chỗ ngoặt, trông thấy ngay Bạch Chấn Tiếu từ phía đối diện bước tới, nụ cười của cô càng rực rỡ.

Bạch Chấn Tiếu đến gần, nhìn tám rèm trên người cô: "Quần áo em đâu?"

"Tắm rửa xong đi ra đã không thấy tăm hơi, du thuyền của bạn anh chắc là có nuôi chó, tám phần là bị chó tha đi mất rồi." Giọng nói của Lâm Vũ Thiến hòa nhã, thực chất trong lòng đang nghĩ biện pháp để trả thù cô ả kia.

Bạch Chấn Tiếu làm sao mà không nhận ra được ám chỉ trong lời cô nói: "Cần tôi giúp đỡ không?"

Lâm Vũ Thiến chủ động dựa vào anh, ngẩng đầu quan sát gương mặt tuấn tú: "Nếu anh mang nhiều mấy bộ quần áo thì cho tôi mượn."

"Đi theo tôi!"

Từ trong phòng Bạch Chấn Tiếu ra ngoài, Lâm Vũ Thiến đã thay đổi sang một phong cách khác, áo T- shirt trắng rộng thùng thình bị cô buộc lại một túm ở eo, quần dài màu đen bị cô cắt ngắn thành quần đùi rộng rãi, thiếu một chút gợi cảm lại tăng thêm chút đẹp trai.

Lâm Vũ Thiến chính là ma nơ canh trời sinh, cho dù có mặc quần áo theo phong cách nào đi nữa, chỉ cần phối hợp đúng cách đều nhìn rất đẹp.

Hai người lên trên boong tàu, tất cả mọi người bị quần áo của Lâm Vũ Thiến hấp dẫn , Khinh Như thấy quần áo cô mặc trên người, hơi giật mình, làm sao đến bước này rồi cô ta đều tìm được quần áo để mặc.

Bao Thiếu trêu chọc: "Bảo sao tìm không thấy người, hai người đi làm chuyện xấu , có điều tốc độ nhanh như vậy, không giống phong cách của Tư Cận nhỉ?"

Khổng Dận Trí lại cảm thấy rất kỳ lạ, bộ quần áo này, nhìn không giống như của cô, nữ thần làm sao lại mặc quần áo của Tư Cận, chẳng lẽ bọn họ thật sự. . . . . .

Lâm Vũ Thiến đi lên trước cầm một xiên cá nướng, xé thịt ăn, không nói lời nào.

Bạch Chấn Tiếu cũng ngồi xuống theo: "Không có cách nào cả mới làm được một nửa cô ấy nói đói bụng, nên đi ra đây."

"Này, lúc ở trong nước làm vẫn chưa đủ sao?" Bao Thiếu tiếp tục trêu chọc, một bên lật cá nướng.

Khổng Dận Trí không thích đề tài này, đề nghị: "Vùng này nổi tiếng san hô không độc, hay là chúng ta lát nữa lặn xuống nước ngắm san hô đi?"

San hô không độc, đích xác là có sức hấp dẫn.

Nhưng Lâm Vũ Thiến không mấy hứng thú: "Hôm nay tôi chơi mệt mỏi rồi, không đi."

Bạch Chấn Tiếu thấy vậy cũng nói: "Tôi ở lại với em!"

Lâm Vũ Thiến thản nhiên nhìn anh một cái, không nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK