• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 15: MỘT NGƯỜI KHÔNG THỂ KHINH THƯỜNG




CHƯƠNG 15: MỘT NGƯỜI KHÔNG THỂ KHINH THƯỜNG

Cao ốc Hoàng Bạch là tòa nhà cốt thép hiện đại hóa hùng vĩ không thể xâm phạm, ở đây nhận được hy vọng của biết bao nhiêu người, cũng phá tan đi ý chí chiến đấu của bao nhiêu người.

Bạch Chấn Tiếu tức sôi ruột quay về, trên mặt viết đầy chữ "Người lạ chớ đến gần", áp suất cả người rất thấp, hơi thở nghiêm nghị khiến người ta vừa nhìn đã khiếp sợ.

Gương mặt thối này của anh nếu bây giờ ai dám đụng đến thì chắc chắn là sẽ trở thành nơi trút giận, ngay cả trợ lý cũng không dám tùy tiện chọc đến anh.

Nhưng mà quản lý cầm trên tay bản thiết kế gấp rút đang đứng chần chờ ở trước cửa phòng làm việc của anh. Chỉ đành bất đắc dĩ nhẫn nhịn đi vào cho anh xem qua.

"Bộp--" Bạch Chấn Tiếu ném bản thiết kế thật mạnh lên bàn: "Loại tư duy non nớt này cũng dám đưa cho tôi xem?"

Quản lý biết là chắc chắn mình sẽ bị đem ra làm bia đỡ đạn, liên tục nhận sai: "Xin lỗi Tổng giám đốc Bạchh , bộ phận chúng tôi nhất định là tăng ca ngày đêm, nhất định sẽ nghĩ ra một bản làm ngài hài lòng."

"Cút ra ngoài!" Bạch Chấn Tiếu rống giận, như là một con sư tử đang nhắm mắt gào thét, tất nhiên là nếu là sư tử thì nhất định là một con sư tử có bề ngoài lịch lãm.

Quản lý che mặt mo đi ra ngoài, vừa đúng lúc gặp trợ lý Âu Dương Huy, thảm hại hỏi: "Âu Dương, rốt cuộc là Tổng giám đốc Bạchh đã xảy ra chuyện gì? Lần trước bản thiết kế này đã đưa cho ngài ấy xem, rõ ràng là chỉ cần sửa lại hai chỗ là được, tại sao hôm nay lại hủy hết?"

Âu Dương Huy không dám nói thật, lắc đầu thật mạnh, bày tỏ vẻ mặt mình cũng không biết gì.

Quản lý thở dài, rời khỏi phòng làm việc.

Chỉ là sau một lúc, điện thoại cá nhân của anh ta vang lên, cả người Âu Dương Huy giật mình, mình cũng khó có chỗ trốn!

Cẩn thận từng bước đi vào phòng làm việc: "Tổng giám đốc Bạchh !"

Bạch Chấn Tiếu ngồi trên ghế chủ, trong đáy mắt ngập tràn u ám: "Tôi bảo cậu điều tra tư liệu về Lâm Vũ Thiến , có tiến triển gì?"

Anh phải hiểu rõ người phụ nữ này mới có thể hốt thuốc đúng bệnh.

Âu Dương Huy có chút khó khăn: "Tổng giám đốc Bạchh , hai ngày nay tôi đã điều tra, nhất là những tư liệu mà anh phân phó ở nước ngoài của cô ấy, chỉ là không điều tra được nhiều lắm."

Chân mày Bạch Chấn Tiếu như có chút phiền não: "Bây giờ đã điều tra được gì?"

"Năm năm trước, cô Lâm Vũ Thiến ra nước ngoài học tập tại đại học Los Angeles, nhưng mấy tháng sau đã nghỉ học, lúc đó mỗi ngày cô ấy đều làm hai công việc để sinh sống, Nhà họ Lâm cũng không có cung cấp bất kỳ tài chính gì cho cô ấy, còn chuyện sau khi bị đuổi học thì..." Âu Dương Huy chần chừ chốc lát: "Tạm thời vẫn chưa điều tra được, nhưng kỳ lạ là hành tung sau khi cô ấy nghỉ học cũng rất bí ẩn, nếu không phải ngày hôm nay gặp cô ấy ở sân golf, tôi cũng không biết cô ấy đã về nước, bởi vì tôi không hề điều tra được bất kỳ ghi chép gì về chuyến bay cô ấy về nước."

"Chỉ những điều này?" Bạch Chấn Tiếu khá bất mãn với kết quả điều tra của anh ta.

Âu Dương Huy bất đắc dĩ gật đầu, cũng không phải là năng lực anh ta có hạn mà là người sau lưng cô quá mạnh, anh chưa bao giờ thử qua điều tra một người khó khăn như thế nào.

Bạch Chấn Tiếu nổi giận, gõ bàn: "Sau khi cô ấy về nước thì giờ đang ở đâu, qua lại với những ai? Lập tức tra rõ!"

Âu Dương Huy nhanh chóng đáp lại: "Vâng, tôi sẽ lập tức đi tìm hiểu."

Lúc Âu Dương Huy đi đến cửa, anh ta đột nhiên bị gọi lại: "Đợi đã, tin tức Lâm Vũ Thiến đã về nước tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài."

"Vâng, tôi biết phải làm thế nào!"

Nhìn cánh cửa lúc mở lúc đóng, lửa giận của Bạch Chấn Tiếu vẫn không hề giảm đi chút nào.

Lâm Vũ Thiến , em đúng là một người không thể khinh thường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK