CHƯƠNG 14: HỌC THEO NGƯỜI TA LÀM BÀ MỐI
Ánh mặt trời chói chang, ánh nắng đầu hè vẫn có chút không khí ngọt ngào.
Sân golf Neiel nằm ở vùng ngoại ô thành phố Hiện , dựa lưng vào núi, suối chảy xung quanh, là nơi yên tĩnh giữa chỗn ồn ào, những chỗ chuyên phục vụ quý tộc nhà giàu giải trí sao có thể thiếu được sự xa sỉ đắt đỏ.
Lâm Vũ Thiến mặc một bộ trang phục vận động mùa hè, tư thế vẻ ngoài có lồi có lõm, tạo nên một phong cảnh riêng trên mặt cỏ.
Đội mũ lưỡi trai ngay ngắn, xa xa nhìn thấy Tần Tuyết và huấn luyện viên golf "Thân mật" tiếp xúc thì khó chịu cau mày, đã nói có chừng mực mà?
Tần Tuyết đứng trước quả bóng, dựa lưng vào huấn luyện viên golf vóc người cao to. hai người nhìn giống như đang trao đổi kỹ năng đánh bóng, nhưng mà thực tế thì tư thế hay hành động đều vô cùng mờ ám.
Lâm Vũ Thiến không e dè xoải bước đi tới, ho nhẹ hai tiếng "Khụ, khụ" cực lớn, cô còn sợ Tần Tuyết không nghe thấy.
Tần Tuyết thấy cô đến thì khiêm tốn lại không ít, không biết là nói vào tai huấn luyện viên golf gì, sau đó cầm theo gậy đi đến khu nghỉ ngơi, ngồi xuống với Lâm Vũ Thiến , không khách sáo hỏi: "Luật sư Lâm , tôi thấy hai tay cô trống trơn, không phải nói là sẽ có quà cho tôi sao?"
Lâm Vũ Thiến hỏi lại cô: "Tài liệu tôi bảo cô chuẩn bị đâu?"
Tần Tuyết không hề lo lắng lấy tài liệu trong túi ra: "Ở đây hết, cô có thể xem."
Sau khi Lâm Vũ Thiến nhận lấy, không nhìn mà bỏ trực tiếp vào túi tài liệu.
Thấy cô thờ ơ, Tần Tuyết có hơi nóng vội: "Luật sư Lâm , không lẽ cô lại gạt người?"
Tối hôm qua Lâm Vũ Thiến gọi điện thoại cho cô, thần thần bí bí nói sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho cô, nhưng mà cô có hỏi thế nào thì Lâm Vũ Thiến cũng không có ý định tiết lộ.
Đáy mắt xinh đẹp của Lâm Vũ Thiến có ý cười: "Kiên nhẫn chút đi, lát nữa sẽ đến, trò vui còn ở phía sau."
Tần Tuyết hơi dựa lưng vào ghế dựa, chậm rãi cầm nước trái cây uống.
Lâm Vũ Thiến nhìn huấn luyện viên đang làm mẫu cách đó không xa, ngay thẳng chói mắt nói: "Cô Tần, mời nhớ lời tôi nói, trong lúc quan trọng này không nên quá phận, nếu để đối phương bắt được nhược điểm thì không dễ đâu."
Tần Tuyết cho là không đúng: "Luật sư Lâm, lúc nào tôi cũng ghi nhớ lời nhắc nhở của cô." Về chút xíu mờ ám này, ngay cả làm nóng người cũng không được tính, cô ta đã rất khiêm tốn.
Lâm Vũ Thiến không đồng ý lời cô ta nói, chỉ nói: "Giống như tư thế ban nãy nếu bị đối phương chụp được, nhất định luật sư của đối phương sẽ cắn chặt nói phẩm hạnh của cô không tốt, sẽ làm quan tòa nghi ngờ nhân phẩm và sự thành thật của cô."
Không ngờ Lâm Vũ Thiến sẽ trực tiếp như vậy, Tần Tuyết ngồi ngay ngắn, che dấu nụ cười lúng túng trên mặt: "Luật sư Lâm , tôi biết rồi."
Đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh của Lâm Vũ Thiến gợn sóng, cô nhìn thấy một bóng dáng ở rất xa, ngược nắng đi về phía hai người, ánh mặt trời chiếu sáng làm cho dáng người anh như mộng ảo, còn khiến nụ cười trên khóe môi anh càng thêm tà mị.
Mũ lưỡi trai màu đen, áo thun POLO màu trắng phối hợp với quần thường màu vàng nhạt làm cả người nhìn qua trầm ổn mà không mất sức sống. chỉ là gương mặt điển trai quá hấp dẫn ánh nhìn. Bên cạnh anh còn có một người đàn ông, tám mươi phần trăm là trợ lý của anh.
Chân mày thả lỏng của cô có chút sâu xa: "Cô Tần, quà của cô đến."
Tần Tuyết nhìn theo ánh mắt của cô, ý cười hiện hết lên mắt, lập tức trở nên khách sáo: "Luật sư Lâm, cô vậy mà thật có bản lĩnh!"
"Cùng lắm chỉ là biết thời thế thôi, có thể nắm lấy hay không thì phải xem tự cô." Lâm Vũ Thiến thấy Bạch Chấn Tiếu đến, đúng lúc im miệng.
Bạch Chấn Tiếu đi đến trước mặt, ánh mắt chưa từng nhìn Tần Tuyết lấy một cái, trực tiếp chào hỏi Lâm Vũ Thiến : "Luật sư Lâm, thật là trùng hợp đó!"
Âu Dương Huy bên cạnh ngạc nhiên trừng lớn mắt, chắc chắn người trước mặt này chính là Lâm Vũ Thiến ! Nhưng mà cô về nước từ bao giờ? Hai ngày này anh ta vẫn luôn điều tra cô, cơ bản không điều tra được ghi chép chuyến bay về nước của cô?
"Duyên phận sao!" Lâm Vũ Thiến nhìn ra cũng không nói ra.
Vẻ mặt Tần Tuyết tươi mát chào: "Ngài Bạch chào ngài, tôi là Tần Tuyết, lần trước lúc làm việc đã có duyên gặp nhau một lần."
Lúc này Bạch Chấn Tiếu mới chú ý đến bên cạnh Lâm Vũ Thiến còn có một người phụ nữ, nhìn quan hệ của hai người anh cũng đoán được đại khái là đó là khách hàng trong lời nói của Lâm Vũ Thiến .
Khách sáo gật đầu với cô ta, Bạch Chấn Tiếu đặt sự chú ý lên người Lâm Vũ Thiến : "Luật sư Lâm , không phải dễ dàng vô tình gặp, có muốn cùng chơi một ván không?"
Nụ cười Lâm Vũ Thiến sáng lạn, lý do từ chối hợp tình hợp lý: "Thật ngại quá, tôi còn phải xem tài liệu mà cô Tần đưa cho tôi, hai là hay người chơi trước vài ván đi?"
Cô nói, ánh nhìn hướng về phía Tần Tuyết .
Tần Tuyết lập tức nói tiếp: "Sớm đã nghe nói tài đánh golf của ngài Bạch cao siêu, hay là chúng ta đấu thử một chút?"
Bạch Chấn Tiếu cảm thấy mình bị kẹp ở giữa, không thể trốn được, nếu không nhận lời của Tần Tuyết thì không khỏi quá đáng, đành gật đầu.
Nhìn hai người ra xa cuối cùng đứng giữa sân bóng, Lâm Vũ Thiến cũng không mở tài liệu cầm trong tay ra, đầu ngón tay khẽ búng nhẹ lên, lộ ra nụ cười như ý.
Tần Tuyết và Bạch Chấn Tiếu lau chùi gậy golf của mình, Bạch Chấn Tiếu không nói gì, nhưng Tần Tuyết thì lại không ngừng tìm điểm nói chuyện.
"Ngài Bạch, đừng có nhường tôi đấy nhé!" Tần Tuyết nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt chuyển động, phong tình vạn chủng.
Với kiểu thục nữ như Tần Tuyết thì làm thế nào để phô bày sức hấp dẫn của bản thân, biểu hiện tự nhiên lại không đột ngột là điều mà các cô ấy am hiểu nhất.
Bạch Chấn Tiếu cười yếu ớt: "Trên sân như trên chiến trường, tôi chắc chắn sẽ không khinh địch."
Nói xong anh làm một động tác "Mời" để Tần Tuyết bước tới trước.
Tần Tuyết lắc lắc eo thon nhỏ đi đến trước lỗ banh, thay thế gương mặt thoải mái bằng gương mặt chăm chú nhìn vào lỗ banh.
Cho dù là lối đứng hay là đánh bóng, thậm chí là dùng sức đều có thể được sánh với huấn luyện viên, không thể không nói, kỹ thuật đánh bóng của Tần Tuyết so với phụ nữ bình thường đã là khá tốt.
Lại một gậy vung lên, quả cầu màu trắng vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng chuẩn xác rơi vào lỗ banh.
Tần Tuyết hài lòng cười, tự tin nhìn về phía Bạch Chấn Tiếu : "Ngài Bạch , anh thấy tôi đánh golf thế nào?"
Bạch Chấn Tiếu thật lòng khen ngợi: "Kỹ thuật đánh bóng của cô Tần không tệ."
"Nhưng mà Ngài Bạch đánh lại là bóng kép, hay là..." Cô bước đến gần Bạch Chấn Tiếu một bước, cảm nhận được hơi thở mát lạnh trên người anh: "Ngài Bạch giảng giải cho tôi một chút, đánh bóng kép thế nào?"
Bạch Chấn Tiếu thoải mái lùi một bước, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách với cô ấy, đang định trả lời thì ánh mắt vô tình nhìn về phía khu vực nghỉ ngơi, ngẩn ra, đột nhiên nhíu mày một cái.
Lâm Vũ Thiến đâu?
Trong lòng có một cảm giác chẳng lành, anh mượn cớ muốn quay lại gọi điện, bỏ lại Tần Tuyết quay lại khu nghỉ ngơi, lúc này mới nhận ra, trên bàn chỉ còn lại một tờ giấy -- "Ngài Bạch , cô Tần , thật là ngại quá, ở công ty có việc gấp nên tôi đành đi trước một bước."
Bạch Chấn Tiếu tức giận nhào nặn tờ giấy trong bàn tay, cuối cùng anh lại rơi vào tròng của người phụ nữ này, tối hôm qua là cô cố ý để lộ hành tung dẫn anh đến đây.
Tiểu yêu tinh, còn học làm bà mối, nhưng mà dám đánh chủ ý lên người anh, vậy thì cô phải phụ trách.