CHƯƠNG 10: CÔ KHÔNG CÓ HỨNG THÚ VỚI NGƯỜI ĐÀN ÔNG HẤP DẪN NHƯ VẬY SAO
Lâm Vũ Thiến ấn điện thoại nội bộ, sai người bưng hai ly café vào.
Mùi hương café tinh khiết quấy nhiễu bầu không khí có chút lạnh lẽo này, phối hợp với ánh nắng ấm áp chiếu xuống cửa sổ sát đất, hoàn cảnh đối lập khiến cho bầu không khí có chút kỳ lạ.
Bầu không khí này bắt nguồn từ ánh mắt của Tần Tuyết .
Đôi mắt dài nhỏ của cô ta giống như đang có ý định gì, mấy lần muốn nói lại thôi với Lâm Vũ Thiến .
“Cô Tần , có gì muốn hỏi sao?” Lâm Vũ Thiến chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của cô ta.
“Mạo muội hỏi một câu, cô và Ngài Bạch h Chấn Tiếu rất quen thuộc sao?”
“Không quen lắm.” Lời nói của cô ta hấp dẫn sự chú ý của Lâm Vũ Thiến , cô ta muốn làm gì? Khi nhìn thấy ánh mắt đang như săn bắt con mồi của Tần Tuyết , Lâm Vũ Thiến đã hiểu ra!
“Vậy sao anh ta lại đích thân đến tìm cô?” Tần Tuyết tò mò hỏi.
“Muốn mời tôi gia nhập tập đoàn Hoàng Bạch đảm nhiệm cố vấn pháp luật, nhưng tôi không có hứng thú, từ chối rồi!”
“Người đàn ông hấp dẫn thế mà cô cũng không có hứng thú à?” Căm thù của Tần Tuyết đối với cô lại buông xuống mấy phần.
Lâm Vũ Thiến nghe xong cười lạnh một cái nói: “Chẳng lẽ phụ nữ đều phải cảm thấy có hứng thú với người đàn ông mà cô cho là hấp dẫn sao?”
Cô hỏi lại như vậy khiến Tần Tuyết ghẹn họng, trong đầu Tống Tiếp khẽ lướt qua khuôn mặt đẹp trai kiêu ngạo lạnh lùng kia của Bạch Chấn Tiếu, Lâm Vũ Thiến nhìn thấy thử thăm dò: “Sao vậy, cô Tần có hứng thú?”
Ánh mắt của Tần Tuyết đã ngầm thừa nhận, Lâm Vũ Thiến thuận nước đẩy thuyền, giọng nói mang đầy tiếc hận: “Nhưng mà đáng tiếc, nghe nói anh ta đã có vị hôn thê!”
“Là ai?” Quả nhiên, Tần Tuyết biến sắc, gương mắt trở về không chút biểu tình như lúc đầu, còn mang theo mấy phần hung ác.
“Cô cả của xí nghiệp Lâm Thị , hình như tên là... Lâm Kha Diệp!”
“Cô ta!” Tần Tuyết khinh thường xì một tiếng, chỉ là một Lâm Kha Diệp bình thường, cô ta không thèm để vào mắt đâu.
Trong cuộc nói chuyện của hai người, ấn tượng mà Lâm Vũ Thiến để lại cho cô ta khá tốt, cô ta nhìn trúng là đáy mắt lạnh lùng của cô, không hề có bộ dáng nịnh nọt như các luật sư khác.
Cô ta phủi nhẹ bụi bẩn ở váy dài, sửa sang lại mái tóc dài: “Chắc hẳn cô đã nhìn thấy tài liệu vụ án này của tôi rồi?”
“Trước khi gặp mặt nói chuyện với khách hàng, hiểu rõ bối cảnh của khách hàng và quá trình của vụ án là điều cần thiết trong công việc.” Quay về với công việc, vẻ mặt Lâm Vũ Thiến trở nên nghiêm túc cẩn thận, ánh mắt lại vẫn sắc bén như cũ, luôn luôn quan sát biểu tình của Tần Tuyết .
Tống Tiếp thích sự thẳng thắn của cô: “Nhưng trên tư liệu chưa chắc đã đầy đủ.” Dường như ánh mắt cô ta hiện ra thêm một chút buồn rầu.
“Nếu cô Tần không ngại, có thể nói toàn bộ chuyện lại với tôi.”
Sóng mắt Tần Tuyết khẽ động, hơi kinh ngạc nhìn cô, khẽ gật đầu, ánh mắt tự nhiên nhìn về phía xa: “Người chồng thứ tư của tôi tên là Hải Vân Phong, 52 tuổi, mắc bệnh tắc nghẽn cơ tim, đột nhiên phát bệnh qua đời rồi.”
“Cảnh sát có tham gia điều tra không?”
“Có, pháp y đưa ra chứng minh tử vong, viết rõ chồng tôi qua đời vì bệnh tắc nghẽn cơ tim đột phát, thuộc loại tử vong bình thường.”
“Vậy tại sao muốn thưa kiện?”
Sắc mặt Tần Tuyết đột nhiên biến đổi, cảm xúc cũng trở nên kích động, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chồng tôi qua đời đột ngột, cũng không lập di chúc, theo lý thuyết tôi có quyền kế thừa một nửa di sản của anh ta, nhưng con trai Huỳnh Nghiên Mã của anh ta và vợ trước nói công ty là giang sơn do cha mẹ cậu ta dốc sức xây dựng, không chịu cho tôi.”
“Ghê tởm hơn chính là, ngay cả căn nhà kia cũng đứng tên vợ trước đã chết của anh ta, Huỳnh Nghiên Mã còn đổ thừa cái chết của cha cậu ta nên đầu tôi, cứng rắn nói tôi không có tư cách kế thừa di sản, còn muốn tôi chuyển ra khỏi nhà lớn, nhưng người mẹ kia của cậu ta đã chết nhiều năm rồi, bây giờ tôi mới là bà Huỳnh danh chính ngôn thuận.”
Lâm Vũ Thiến kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của cô ta, suy nghĩ một lúc lâu, nghiêm túc hỏi: “Lúc trước khi cô và ngài Hải đăng ký kết hôn có từng làm công chứng tài sản hôn nhân không?”
Tần Tuyết lắc đầu.
Lâm Vũ Thiến xoay bút máy trong tay, thỉnh thoảng gõ gõ lên tài liệu, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt suy tư, Tần Tuyết không dám làm phiền cô.
Cô ta biết vụ án của mình rất khó giải quyết, vì vậy cô ta mới thăm dò nhiều lần, tìm được cô ấy.
Một lúc sau, giọng nói rõ ràng trong trẻo của Lâm Vũ Thiến vang lên: “Nếu đã không lập di chúc, cũng không làm công chứng tài sản trước hôn nhân, dựa theo điều 10 chương 2 luật kế thừa: nếu như người chết không có di chúc hợp pháp, di sản kế thừa của người đó làm theo một trình tự, phải là vợ, con cái, cha mẹ, căn cứ vào tư liệu cô gửi cho tôi, nói rõ cha mẹ ngài Hải Vân Phong đã sớm qua đời, không còn là người thừa kế nữa rồi, mà cô là người đầu tiên pháp luật kế thừa công nhận, cô có quyền kế thừa di sản...”
Tần Tuyết nghe thấy cô phân tích như vậy, đáy mắt hiện ra ánh sáng, cẩn thận mà cắt ngang: “Luật sư Lâm , nếu như tôi và Huỳnh Nghiên Mã ra tòa lần này, có mấy phần thắng?”
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Lâm Vũ Thiến công thức hóa mà phân tích vụ án với cô ta.
“Pháp luật tự có tiêu chuẩn cân nhắc của nó, cho dù là cô tái hôn với ngài Hải, cô cũng được pháp luật bảo vệ, có quyền kế thừa di sản; mặt khác, nguyên nhân cái chết của chồng cô có sự tham gia của cảnh sát, pháp y cũng đưa ra chứng minh, nguyên nhân cái chết không có quan hệ gì với cô, vậy không cần để ý đến lời nói không có tính chính xác của Huỳnh Nghiên Mã, cho dù trên tòa án, anh ta tố cáo chỉ trích cô, cũng đều không cấu thành bất kỳ căn cứ pháp luật nào!”
Tần Tuyết thở phào nhẹ nhõm, đuôi hơi nhếch lên: “Nhưng nếu quả thật phải tố cáo lên tòa, tôi phải chuẩn bị cái gì?”
Lâm Vũ Thiến cúi đầu nhìn tư liệu cô ta cung cấp, bên trong khá nhiều số liệu khá là vụn vặt, nghiêm mặt nói: “Tôi sẽ phái người liên lạc với cô, đến lúc đó trợ lý của tôi sẽ yêu cầu một số tài liệu cặn kẽ với cô. Mặt khác, trước khi tòa án thẩm vấn kết thúc, tôi phải nhắc nhở cô một câu, cần phải chú ý hình tượng, không thể truyền ra tin tức tiêu cực nào, trước tiên cho quan tòa một ấn tượng tốt, có một số việc... không thể nóng vội!”
Lâm Vũ Thiến có ý riêng, hơi lộ ra chút ý cười mà chỉ hai người mới hiểu được.
Tần Tuyết nghe thấy che miệng nở nụ cười: “Yên tâm đi, hình tượng của tôi luôn luôn là tích cực tiến thủ, muốn trách thì phải trách những người đàn ông xấu xa kia, không quản được nửa người dưới của bản thân.”
Lâm Vũ Thiến nghe cô ta nói chuyện, thả lỏng một chút, cơ thể dựa ra phía sau.
Tần Tuyết ưỡn thẳng lưng, nhếch miệng cảm thán: “Hết cách rồi, thục nữ đến chừng tuổi này như tôi mới có sức hấp dẫn riêng, đàn ông thường thích loại này như tôi.”
Khi cô ta nói chuyện, còn liếc mắt đưa tình với Lâm Vũ Thiến.
Lâm Vũ Thiến cũng không đáp lại, cố ý nói một câu: “Quả thật bộ dạng này của cô Tần rất có tác dụng với đàn ông, nhưng đối với phụ nữ thì sẽ có chút miễn dịch, chẳng thà tích trữ lượng điện này, sau khi thắng kiện rồi tập trung phóng lên trên người ta.”
Cô ý chỉ... Bạch Chấn Tiếu !
Chắc hẳn hai người đều nghĩ như nhau, ngại sĩ diện, Tần Tuyết ho nhẹ một tiếng: “Tôi có biện pháp.”
Lâm Vũ Thiến mỉm cười không nói, gập tư liệu lại, nghiêm túc nói rõ: “Nên nói, nên nhắc nhở, tôi đều đã căn dặn xong, sau này làm thế nào, thì phải xem ở chính cô, nhớ đấy, đừng để đối phương bắt được nhược điểm.”
“Yên tâm đi, cô chuẩn bị đánh thắng trận này cho tôi là được!”
“Không vấn đề gì.” Lâm Vũ Thiến tự tin cười.