CHƯƠNG 29: MUA XE TẶNG BẠN TRAI SAO?
Bệnh viện thành phố.
Cửa bệnh viện bị bao vây đông đúc, chật như nêm cối, phóng viên truyền thông mang theo những chiếc máy ảnh DSLR, hướng chiếc cần câu cơm là những chiếc máy quay phim về phía đối tượng cần phỏng vấn: “Bác sĩ, xin hỏi Lâm Kha Diệp đang nằm ở phòng bệnh nào?”
“Mặt của cô ấy bây giờ như thế nào rồi? Còn có thể hồi phục không?”
“Mũi thật sự bị lệch rồi ư? Bác sĩ chữa trị chính cho cô ấy có thể tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi hay không?”
…
Một đám phóng viên nhốn nháo trước cửa bệnh viện giống như những con sói, con hổ, để lấy được những thông tin nóng nhất mà sẵn sàng liều mạng.
Phía bệnh viện tăng thêm số người bảo vệ, một đám người chen chúc chật cứng như một bức tường người vây quanh cửa bệnh viện. Đối mặt với chuyện của Lâm Kha Diệp, vẫn luôn trầm mặc, không đưa ra bất cứ phản hồi nào.
“Mẹ, bây giờ phải làm sao? Mọi thứ đều bị hủy hoại rồi, sau này con làm sao có thể ra ngoài gặp người khác đây?”. Trong phòng bệnh, sau khi khóc lớn, tâm trạng của Lâm Kha Diệp giống như rơi xuống vực thẳm. Gương mặt bị phá hủy của cô ta đã bị công bố ra ngoài, sau này cô ta làm sao có thể gặp người khác nữa? Bạch Chấn Tiếu sẽ nhìn cô ta như thế nào đây?
Âu Liên Huy ngồi bên cạnh cô ta, an ủi: “Đừng khóc nữa, hiện tại phải mau chóng dưỡng thương, đợi đến khi vết thương trên mặt khỏi rồi, mặt của con vẫn có thể phẫu thuật phục hồi trở lại, nhà họ Lâm chúng ta thiếu gì tiền, nhất định sẽ để con trở về lại dáng vẻ xinh đẹp ban đầu.”
“Nhưng Chấn Tiếu nhất định biết con đã phẫu thuật thẩm mỹ, anh ấy nhìn thấy những bức ảnh đó, có khi nào sẽ không cần con nữa không?”
Hiện tại, khuôn mặt vẫn luôn có dáng vẻ kiêu ngạo của Lâm Kha Diệp đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, còn bị truyền tin tức ra ngoài, điều đó có nghĩa là những cố gắng mà cô ta bỏ ra đã bị hủy hoại trong chốc lát, …
“Con bình tĩnh lại đi, mẹ đảm bảo với con, nhất định sẽ giúp con giành lại Bạch Chấn Tiếu.” Trong mắt Âu Liên Huy lộ ra tia độc ác.
Lâm Kha Diệp gật đầu, cô ta tin tưởng mẹ cô ta nói được làm được. Từ nhỏ đến lớn, bất cứ việc gì chỉ cần có mẹ cô ta ra mặt giúp đỡ, thì không có gì là không thể!
“Chuyện những tấm ảnh bị lộ ra ngoài, con có từng nghĩ qua là ai làm không?” Âu Liên Huy nghiêm túc hỏi.
“Là Tần Tuyết, nhất định là người phụ nữ đê tiện đó! Là người của cô ta đưa con đến bệnh viện, nhất định là cô ta nhân cơ hội này báo thù con.” Nhắc đến người phụ nữ đó, tâm trạng của Lâm Kha Diệp rất kích động, biểu cảm trên gương mặt bởi vì quá vặn vẹo mà khiến cho những vết thương trên gương mặt cô ta đau đớn khác thường.
“Chúng ta nhất định sẽ trả mối thù này, hơn nữa còn phải lấy lại cả vốn lẫn lãi.” Dám động đến con gái của Âu Liên Huy, bà ta sẽ khiến cho người phụ nữ đó biết thế nào là gừng càng già càng cay, để cô ta phải nếm mùi đau khổ.
Lúc này, bỗng vang lên tiếng mở cửa, hai mẹ con Lâm Kha Diệp cùng nhìn về phía cửa, Lâm Bảo Sâm đi vào với sắc mặt khác thường.
Âu Liên Huy nhìn thấy dáng vẻ dị thường của chồng, cho nên hỏi: “Bảo Sâm, xảy ra chuyện gì sao?”
“Bộ phận quan hệ công chúng của Hoàng Bạch trả lời, Bạch Chấn Tiếu chối bỏ quan hệ nam nữ với Kha Diệp, còn nói, công ty của hai nhà chúng ta chỉ đơn giản là quan hệ hợp tác. Nếu chuyện này mang lại tổn thất về mặt danh dự hay là lợi ích cho Hoàng Bạch, cậu ta thậm chí còn muốn truy cứu trách nhiệm.”
“Sẽ không đâu, Chấn Tiếu sẽ không đối xử với con như vậy…”. Lâm Kha Diệp không thể chấp nhận nổi sự tuyệt tình của Bạch Chấn Tiếu, tâm trạng kích động đến nỗi muốn xuống giường: “Bây giờ con sẽ đi tìm Chấn Tiếu, con phải giải thích rõ ràng với anh ấy.”
Âu Liên Huy ấn cô ta xuống, khiển trách: “Con điên rồi sao? Đám phóng viên ngoài kia vẫn đang háo hức chờ để chụp được bộ dạng này của con, cho dù để con tìm được Bạch Chấn Tiếu thì như thế nào, cậu ta nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của con sẽ chỉ càng chán ghét con hơn mà thôi!”
“Con không cam tâm, chẳng lẽ cứ như vậy để cho Chấn Tiếuhiểu nhầm con hay sao?”
“Con gái, tỉnh táo lại trước đi, hiện tại con đi tìm Bạch Chấn Tiếu trong dáng vẻ này, sẽ chỉ khiến cậu ta nhượng bộ đối phương.” Lâm Bảo Sâm cũng ở bên cạnh khuyên ngăn.
“Nhưng con không cam tâm!”
“Con không cam tâm!”. Cô ta tức giận đến nỗi đấm vào giường bệnh để trút giận, mỗi cú đấm giáng xuống, đều giống như đánh vào đáy lòng cô ta, mơ hồ đau đớn.
“Mẹ biết hiện tại con rất không cam lòng, nhưng con tự mình nhìn vào gương đi, Bạch Chấn Tiếu thật sự sẽ yêu gương mặt này hay sao? Hiện tại, ngay vào lúc này, con vẫn còn làm bậy, tùy hứng, vậy vì sao không thể đợi đến sau khi vết thương trên mặt hoàn toàn hồi phục, dùng dáng vẻ xinh đẹp nhất xuất hiện trước mặt cậu ta chứ?” Gương mặt Âu Liên Huy nghiêm túc, dáng vẻ giống như hận rèn sắt không thành được thép.
“Ba, mẹ, con…”
Bị ba mẹ lần lượt giáo huấn, Lâm Kha Diệp ý thức được tính nghiêm tọng của sự việc, nhìn sang phía họ, sa đó tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại.
**
Trời trong xanh, ánh nắng nhẹ nhàng, mềm mại, phía xa cũng không có mây.
Tin đồn cứ nối tiếp nhau như những lớp sóng, đặc sắc đến mức có thể so sánh với những vở kịch lớn hằng năm. Nhưng trái đất vẫn quay như thường, người vui vẻ vẫn cứ vui vẻ, giống như Lâm Vũ Thiến, vụ bê bối của Lâm Kha Diệp đã truyền đi khắp mọi nơi, người vui vẻ nhất lúc này chính là cô.
Có điều, đây chỉ là món khai vị cô tặng cho nhà họ Lâm mà thôi, món chính thật sự vẫn còn chưa lên đâu!
Trong khi Lâm Kha Diệp đang nằm trong bệnh viện than thở không ngớt, Lâm Vũ Thiến lại xuất hiện ở cửa hàng Audi 4S, có ý định tự khao bản thân, mua cho mình một phương tiện mới.
Chiếc cổ áo màu trắng, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, váy chùm mông hình cánh sen, đường gợn sóng vòng cung quyến rũ, xinh đẹp. Thiết kế chân váy chia tách đầy bí ẩn, lại phối hợp với một đôi dày cao gót nhỏ màu nude, Lâm Vũ Thiến cầm túi xách trên tay, giống như một đóa hoa anh túc, xinh đẹp đến nỗi không ai nỡ di chuyển ánh nhìn, nhưng một khi không cẩn thận, sẽ bị chiếm đoạt.
“Thưa cô, chiếc Audi A6 này, dung tích 2,5l, mã lực đầy đủ, khởi động nhanh, giá cả phải chăng, rất phù hợp với người lái xe thông minh, xinh đẹp như cô.” Người quản lý xe trẻ tuổi đưa Lâm Vũ Thiến tham quan các loại xe, nhiệt tình giới thiệu từng loại một cho cô.
Lâm Vũ Thiến mở cửa xe, xem phía bên trong, giá cả và thiết kế cũng không tồi, hài lòng gật đầu.
“Hiện tại, mua xe còn được kèm theo bảo dưỡng, những cửa hàng khác sẽ không có ưu đãi như vậy. Cô sẽ được bảo dưỡng xe ba lần, giá cả đã vô cùng hợp lý rồi.”
Lâm Vũ Thiến mỉm cười, trêu chọc nói: “Vậy mua xe không được tặng kèm bạn trai sao?”
Người quản lý sững sờ, lập tức phản ứng rất nhanh: “Thưa cô, cô xinh đẹp như vậy, còn lo lắng không tìm được bạn trai sao?”
“Tôi khá thích tiểu thịt tươi, ví dụ như…” Nụ cười trêu chọc của cô càng thêm sâu: “Kiểu này nè.”
Người quản lý trẻ tuổi vừa nghe được câu này, gương mặt đỏ bừng cả lên, bèn chuyển chủ đề: “Cô gái cô thật biết nói đùa, cô nhìn xem chiếc xe này có thích hợp không?”
“Có màu đen không? Tôi muốn lái thử.”
“Có. Mời cô chờ một chút.” Nói đến bước này, người quản lý đã có thể thở phào nhẹ nhõm, đối mặt với người phụ nữ có sức hấp dẫn như vậy, đương nhiên sẽ khiến anh ta có chút khẩn trương.
Lúc sau, Lục Vũ Thiến ngồi lên ghế lái, thắt dây an toàn, nhìn người quản lý trẻ tuổi bên cạnh, hỏi một câu: “Ngồi vững chưa?”
“Ngồi vững rồi.”
Thời gian lúc này không phải là giờ cao điểm đi làm hay tan làm vì thế đường rất vắng, cô càng có thể tùy ý lái thử xe.
Người quản lý trẻ tuổi vốn cho rằng người phụ nữ xinh đẹp trước mắt khi lái xe sẽ rất dịu dàng, nhưng khi Lâm Vũ Thiến gia tăng tốc độ, cả người anh ta đều căng thẳng, mắt nhìn thấy tốc độ đã lên tới tám mươi, anh ta nuốt mạnh một ngụm nước miếng, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cô à, an toàn là hàng đầu, tốc độ lái xe trong thành phố, tốt nhất chỉ vào khoảng sáu mươi thôi.”
Sáu mươi?
Lục Vũ Thiến cười khẩy: “Yên tâm đi, đoạn đường này tôi rất quen thuộc, cho dù lái với tốc độ một trăm hai mươi, cũng có thể đảm bảo an toàn cho anh.”
Một… Một trăm hai mươi? Người quản lý trẻ tuổi bị sặc, ánh mắt lúng túng: “Cô, cô gái, nhưng giới hạn tốc độ của đoạn đường này…”
Anh ta còn chưa nói xong, tiếng nói đã bị nhấn chìm trong làn gió mạnh.
Lâm Vũ Thiến nhìn thấy chiếc xe Bentley phía trước, từ từ giảm tốc độ, nhìn kỹ, hóa ra một nam một nữ trong xe đang tán tỉnh nhau.
Ôi chao!
Trên đường lớn mà còn dám tán tỉnh nhau, Lục Vũ Thiến bĩu môi, lộ ra tia khinh thường. đạp mạnh ga, tăng tốc, chiếc xe đâm “sầm” một tiếng, tốc độ lên tới một trăm, vượt qua chiếc xe Bentley kia.
“Người tình à, anh nhìn chiếc xe phía trước xem, quá khoa trương rồi, như vậy mà lại dám vượt qua xe của chúng ta.” Người phụ nữ trong xe, nũng nịu dựa vào lồng ngực của Khổng Dận Trí, chỉ vào chiếc xe Audi mới tinh.
Khổng Dận Trí giữ người phụ nữ bằng một tay, nhìn chiếc xe phía trước, ánh mắt híp lại...
Ôi chao!
Một chiếc xe Audi mà lại dám vượt qua chiếc Bentley của cậu chủ Khổng đây? Ai mà lại có bản lĩnh này vậy chứ?
Không giữ được thể diện rồi, ra hiệu cho người phụ nữ ngồi chắc, sau đó anh ta cũng tăng tốc, liên tiếp muốn đuổi theo chiếc Audi phía trước.
Nhìn thấy khoảng cách với chiếc Audi càng ngày càng gần, trong mắt Khổng Dận Trí lướt qua một tía sáng, tên của những tia sáng này chính là chinh phục, chiếc xe phía trước, đã thành công thu hút sự chú ý của anh ta, dấy lên dục vọng chinh phục trong lòng anh ta.
Sự hưng phấn ẩn giấu trong lòng Khổng Dận Trí đang dần dần nhảy lên, ánh mắt nhìn thấy sắp đuổi kịp chiếc Audi, anh ta càng tăng tốc, một chiếc đèn giao thông kẹp giữa hai chiếc xe.
Chiếc Audi vừa khéo ở cuối đèn xanh, thoáng cái rời đi, nhưng Khổng Dận Trí lại bị đèn đỏ chặn lại, bị bắt phải dừng lại.
Vang lên một tiếng “két…” chói tai, anh ta bị buộc dừng lại, đậm mạnh vào tay lái với sự khó chịu.
Khổng Dận Trí anh thật sự nuốt không trôi cục tức này!
Sau khi đợi đèn xanh, anh ta tăng tốc chạy về phía trước, cũng không quan tâm vượt qua tốc độ hay không. Khi anh ta chạy qua một cửa hàng Audi 4S, ánh mắt bỗng dừng lại ở phía chiếc Audi màu đen dừng trước cửa.Đây không phải là chiếc xe ban nãy đua với anh ta hay sao?
Anh ta dừng xe bên đường, muốn nhìn xem người lái chiếc xe này là thần thánh phương nào?
Lúc này, cửa xe chỗ vị trí lái của chiếc Audi mở ra, một đôi chân dài, trắng bước ra khỏi cửa xe, dáng vẻ xinh đẹp xoay người, trên mặt còn đeo một chiếc kính râm, nhưng không thể cản được gương mặt tinh xảo, xinh đẹp của cô, Khổng Dận Trí nhìn đến ngơ người.
“Oa, hôm nay lại có thể đụng phải người con gái tuyệt đẹp như vậy?”
Dùng gương mặt thiên sứ và thân hình ác quỷ để hình dung người phụ nữ trước mặt, chắc chắn không có gì phải nghi ngờ.
Linh hồn của anh ta dường như đã bị câu dẫn đi, vội vàng xuống xe, người phụ nữ trong xe gọi như thế nào cũng không được.
Lâm Vũ Thiến đi phía trước, người quản lý trẻ tuổi đi phía sau, cùng nhau trở lại cửa hàng, ánh mắt Lục Vũ Thiến rơi trên người anh ta, nhìn sắc mặt khác thường của anh ta, cô nén cười hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”
Giọng nói ôn hòa, dễ nghe của cô kéo tinh thần anh ta trở lại, vẻ mặt người quản lý lộ tia ngại ngùng: “Không sao, không sao.”
Khổng Dận Trí từ phía sau đuổi kịp, một chút cũng không sợ người lạ: “Hi, người đẹp, còn nhận ra tôi không?” Khi nói, anh ta dùng ánh mắt nhìn về phía chiếc xe Bentley trước cửa.
Lục Vũ Thiến lãnh đạm quét ánh mắt về phía anh ta, sau đó nhìn sang chiếc Bentley, trong nháy mắt liền hiểu rõ ý đồ của anh ta.
Anh ta chính là tên “ngựa giống” ban nãy anh anh em em tình tứ với phụ nữ ở trong xe ngay trên đường lớn!
Vì vậy, Lâm Vũ Thiến không có ý định phản ứng lại với anh ta, đối với người đàn ông không có giá trị lợi dụng như thế này, cô ngại thêm phiền phức lắm.
Nhìn dáng vẻ lãnh đạm của cô, Khổng Dận Trí thật đúng là lần đầu tiên vấp phải trắc trở, ngượng ngùng xoa gáy, hoài nghi sức hấp dẫn của chính mình.
Nhưng đối mặt với người phụ nữ đẹp như vậy, anh ta lại không muốn từ bỏ, mặt dày bước đến hỏi: “Người đẹp, cô muốn mua xe?”
Lục Vũ Thiến tháo kính râm xuống, đôi mắt xinh đẹp hút hồn, lạnh lùng nhìn anh ta: “Đến cửa hàng xe không mua xe, chẳng lẽ mua người?”
“Nếu cô cần, tôi có thể đem mình bán cho cô.” Khổng Dận Trí nháy mắt với cô.
Đúng như anh ta nghĩ, sau khi người đẹp này tháo kính râm xuống, trông càng xinh đẹp hơn, đơn giản chính là tuyệt sắc trong tuyệt sắc, cũng xứng là nữ thần trong mắt trạch nam?
Đúng, chính là nữ thần!
“Anh… Tự mình tặng, tôi cũng không cần.” Lâm Vũ Thiến không hề có chút hứng thú nào với vị công tử như anh ta, quay đầu nhìn người quản lý xe trẻ tuổi, nói: “Anh chàng đẹp trai, tôi muốn chiếc xe này.”
Khổng Dận Trí nhạy bén khẽ động: “Người đẹp, nếu không cô mời tôi một bữa cơm, tôi tặng chiếc Bentley này cho cô?”
Lâm Vũ Thiến lạnh nhạt liếc nhìn chiếc Bentley, kiêu ngạo oán trách: “Người muốn tặng Bentley cho tôi rất nhiều, nhưng xếp hàng dài cũng không đến lượt anh.”
“Người đẹp, những lời của cô thật sự tổn thương trái tim tôi đó?” Khổng Dận Trí giả vờ lấy tay che ngực.
Hai tay Lục Vũ Thiến vòng trước ngực, đôi môi đỏ mọng hiện lên ý cười xấu xa, lời nói độc ác: “Trái tim thủy tinh mà còn bày đặt học người khác tán gái, về nhà để mẹ dỗ đi nha!”
Nói xong, cô cùng người quản lý xe trẻ tuổi đi qua bên cạnh anh ta, đi làm thủ tục mua xem.
Khổng Dận Trí bị choáng đến nỗi không phản kháng được lời nào, nữ thần cao lãnh này, hóa ra lại là quả ớt nhỏ làm người khác nghẹn lời!
Không còn mặt mũi nào đuổi theo, sững sờ trong gió hồi lâu, người phụ nữ trong xe Bentley không chịu nổi trống vắng, chạy qua, sến súa ôm lấy cánh tay anh ta: “cậu chủ Khổng, anh làm sao không để ý đến người ta?”
Giọng nói õng ẹo phát ngấy, đối lập hoàn toàn với nữ thần cao lãnh ban nãy, trong lòng Khổng Dận Trí không khỏi cảm thấy phiền phức.
Lại nhìn về phía Lâm Vũ Thiến ở đằng xa, anh ta phản cảm hất bỏ tay của người phụ nữ: “Tiểu Ngải, cô tự mình về nhà đi, tôi có chuyện gấp phải tới công ty một chuyến.”
Người phụ nữ thở dài không chịu, lập tức cuốn lấy anh ta: “cậu chủ Khổng, anh đi rồi, em trở về bằng cách nào đây?”
Khổng Dận Trí qua loa nhét mấy tờ tiền mặt cho cô ta: “Đủ bắt xe chưa?”
Trong lòng anh rất phiền muộn, Khổng Dận Trí anh mặc dù không tính là sát gái, những từ trước đến nay cũng chưa từng bị một người phụ nữ xem thường như vậy, còn bị cô làm cho nghẹn không nói được lời nào.