CHƯƠNG 26: AI BẢO CON TRAI BÀ LỪA TÔI VỀ ĐÂY CHỨ
Trong thang bộ vô cùng yên tĩnh, Bạch Chấn Tiếu đứng ở bên cạnh chừa lại đầy đủ không gian cho hai chị em.
"Tôi sống trở về chỉ sợ mẹ cô phải thất vọng rồi." Lâm Vũ Thiến cười lạnh nhưng trong lòng còn lạnh hơn.
"Chị Vũ Thiến , thật xin lỗi, em thay mặt mẹ và chị Kha Diệp xin lỗi chị." Lâm Tử Nghiên là con gái út của nhà họ Lâm, Âu Liên Hy và Lâm Bảo Sâm rất chiều chuộng cô ta, nếu như nói Nhà họ Lâm còn có người nào có một chút lương tâm chỉ sợ cũng chỉ có cô em gái cùng cha khác mẹ này mà thôi.
"Cô vừa mới nói cô ấy không chết là có ý gì? Ai muốn giết cô ấy? Mẹ và chị gái cô sao?" Bạch Chấn Tiếu trầm mặc hồi lâu, nghĩ đến cái khả năng này liền không nhịn được hỏi.
Lâm Tử Nghiên hơi sợ hãi nhìn Bạch Chấn Tiếu một chút, cúi đầu xuống: "Trước đây tôi nhiều lần nghe lén được mẹ tôi gọi điện thoại, bà ấy phái sát thủ truy sát chị Vũ Thiến ở nước Mỹ, bây giờ cũng vẫn luôn đi tìm chị ấy."
Cô ta chán nản hơi kéo nhún bả vai: "Tôi lại không có khả năng giúp đỡ..."
Tính cách Lâm Tử Nghiên ngây thơ đơn thuần, hoàn toàn khác biệt với hai mẹ con kia, Lâm Vũ Thiến cũng thường xuyên hoài nghi con nhóc này đến cùng có phải con gái của Âu Liên Hy hay không, sao lại không hề giống tính tình ngang ngược càn rỡ kia của bà ta?
Lâm Vũ Thiến ở Nhà họ Lâm mười năm cũng không ít lần được con nhóc này giúp đỡ, năm năm trước lúc Lâm Kha Diệp muốn chỉnh cô chính là con nhóc này mật báo cho cô, chuẩn bị sẵn sàng trước nhưng ngược lại lại hỏng bét, cuối cùng còn lôi cả Bạch Chấn Tiếu vào.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của cô ta, Lâm Vũ Thiến nhẹ nhàng nói: "Không sao, không phải bây giờ chị rất tốt rồi sao."
"Ừm, chị Vũ Thiến nhất định phải cẩn thận, nếu như bị mẹ em biết chị đã trở về chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chị."
Lâm Vũ Thiến gật đầu: "Bây giờ không giống ngày xưa nữa, chị sẽ không để bọn họ giẫm ở dưới lòng bàn chân, năm năm này chị đã trốn đủ rồi!"
"Bây giờ cô còn có tôi!" Bạch Chấn Tiếu kiêu ngạo bổ sung một câu.
Lâm Vũ Thiến trợn mắt nhìn Bạch Chấn Tiếu một chút, lại nhìn Lâm Tử Nghiên nói: "Đừng để ý đến anh ta, em đi nhanh đi, coi như chưa gặp qua chị, nhưng sau này cái nhà kia sẽ xảy ra thay đổi rất lớn, em không cần quan tâm gì hết chỉ cần đi học cho giỏi, biết không?"
Lâm Tử Nghiên hiểu rõ nhìn cô, gật đầu: "Chị Vũ Thiến , em đi đây."
"Đi đi!"
Lâm Tử Nghiên vừa rời đi khỏi cầu thang, Bạch Chấn Tiếu liền ép cô đến chân tường, ánh mắt khác hẳn nhìn chằm chằm cô: "Xem ra năm năm này cô ở nước ngoài trôi qua cũng rất đặc sắc!"
Lâm Vũ Thiến cười khẽ: "Hoàn toàn chính xác là rất đặc sắc!"
Đặc sắc đến mức cô suốt đời khó quên, đặc sắc đến mức từ đó cô không bao giờ tuỳ tiện tin tưởng người khác! Những sát thủ kia đã từng ngụy trang thành bạn bè của cô, loại cảm giác bị bạn bè đâm một đao sau lưng cô đã nếm đủ!
"Khi nào thì nói cho tôi một chút về chuyện xưa này được?" Bạch Chấn Tiếu rất tò mò về khoảng thời gian năm năm mà cô đã trải qua, vì sao Âu Liên Hy lại muốn giết cô? Chẳng lẽ Nhà họ Lâm lại có bí mật gì không thể cho ai biết?
Lâm Vũ Thiến không hứng lắm, đẩy anh ta ra: "Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì tới anh."
"Chuyện riêng?" Bạch Chấn Tiếu giống như nghe được một chuyện cười rất thú vị, anh ta giữ chặt cằm của cô, ánh mắt trở nên bén nhọn, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Cô lần lượt lợi dụng tôi để đối phó với Lâm Kha Diệp , bây giờ cô đã đã kéo tôi xuống nước nên nhất định phải nói cho tôi biết tình hình thực tế!"
Hai người hai mắt nhìn nhau, Bạch Chấn Tiếu nhìn ánh mắt bình tĩnh lại mang theo sắc bén của cô, rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì mới có thể đem ánh mắt của cô tôi luyện đến mức bình lặng không mang theo một tia gợn sóng như thế, nhưng dần dần lại trở nên bén nhọn làm anh ta nhớ tới tường vi có gai.
Hai người giằng co một hồi lâu, cuối cùng Lâm Vũ Thiến dời mắt đi trước, nhẹ cong khóe miệng toát ra lạnh lùng vô tân: "Bây giờ tôi đói bụng, không còn sức lực để nói chuyện."
"Vậy tới nhà tôi đi, tôi làm thức ăn ngon cho cô." Bạch Chấn Tiếu động tác tự nhiên ôm cô.
Khóe miệng Lâm Vũ Thiến cong lên, chế nhạo nói: "Tới nhà anh thăm đám chó săn kia sao?"
"Nhà tôi bị đám nhà báo vây quanh còn không phải do cô làm ra à." Bạch Chấn Tiếu phản bác cô, trong nụ cười có nhiều thêm chút nuông chiều, nói tiếp: "Đi thôi, dẫn cô tới một nơi an toàn lại có cả đầu bếp nấu ăn rất ngon."
"Nơi nào?" Lần này đến phiên cô tò mò hỏi lại.
Bạch Chấn Tiếu nhìn gương mặt xinh đẹp của cô không nhịn được véo một cái: "Lát nữa cô sẽ biết."
Nói xong, mạnh mẽ đem cô rời đi.
Lâm Vũ Thiến bắt đầu tò mò nghĩ xem đi chỗ nào? Lúc xe Maybach đi vào hồ Hương Mật, nhìn thấy kiến trúc giống nhau dọc theo hai bên đường, cô liền đoán được bọn họ sẽ đến chỗ nào rồi.
Quả nhiên, xe Maybach dừng lại trước một khoảng sân rộng, Lâm Vũ Thiến chú ý tới chữ lớn điêu khắc màu vàng trước cửa: "Nhà họ Bạc" .
Lúc xuống xe, Lâm Vũ Thiến cố ý xem thường nhìn anh ta: "Quả nhiên là nhà giàu sang, trong nhà còn có đầu bếp quốc tế?"
Bạch Chấn Tiếu không phải không nghe ra giọng điệu châm biếm của cô, đi đến bên cạnh cô: "Đầu bếp quốc tế này quả thực là cần tôi nuôi."
Lâm Vũ Thiến nhíu mày, đầu bếp quốc tế mà anh ta nói tới này chỉ sợ là mẹ anh ta?
Bà Bạch nghe thấy tiếng dừng xe lập tức đi ra cổng, lúc bà ta nhìn thấy Lâm Vũ Thiến thần sắc bỗng trở nên kinh hãi giống như nhìn thấy quỷ.
Tiểu hồ ly tinh?
Bà Bạch chỉ về phía cô nhìn Bạch Chấn Tiếu chất vấn: "Con trai, sao con lại đem cô ấy về đây?" Chẳng lẽ con mình thật sự thích cô ta? Trong lòng bà Bạch vô cùng phức tạp khó tả.
"Trên đường đụng phải một con mèo đói, liền đem cô ấy trở về." Bạch Chấn Tiếu vừa đi vào vừa đáp lại lời của mẹ mình.
Lâm Vũ Thiến nghe lời anh ta, cười ha ha nói: "Đúng vậy, mèo đói đụng phải lão sói xám, bất đắc dĩ bị túm đi, cho nên..."
Cô nhìn về phía bà Bạch : "Mèo đói là bị cáo túm bắt đi, bác gái xin chớ hiểu lầm."
Ánh mắt bà Bạch hơi mờ mịt nhìn bọn họ, từ lúc nào mà con trai lại trở nên hài hước như thế, lại nhìn Lâm Vũ Thiến , sao bà lại cảm giác tiểu hồ ly tinh này càng nhìn càng thuận mắt vậy?
Không đợi bà Bạch nói chuyện, Bạch Chấn Tiếu liền nói: "Mẹ, con đói, bữa tối có thể ăn chưa?"
Lâm Vũ Thiến cũng không khách sáo theo, giống như nhà mình tự ngồi tự rót chén nước, tự uống.
"Có thể ăn, nhưng mẹ lại không làm đủ đồ ăn cho tiểu hồ ly tinh này." Bà Bạch cố ý nói.
Lâm Vũ Thiến không khách sáo đáp lại: "Không sao, cháu và con trai bác ăn một phần là được."
Bạch Chấn Tiếu đương nhiên thiên vị cô, gật đầu: "Cũng được."
Bà Bạch trừng mắt nhìn Bạch Chấn Tiếu một cái: "Tiểu hồ ly tinh thật không biết xấu hổ."
Lâm Vũ Thiến cười tủm tỉm nhìn bà Bạch đang đi từ phòng bếp lên: "Đó cũng là học từ con trai bác đấy." Cô ngụ ý, ai bảo con trai bà lừa tôi tới đây chứ?
Bà Bạch không tranh cãi với cô nữa, đứng ở cửa phòng bếp tức giận nhìn Bạch Chấn Tiếu : "Con trai, con có thể cho mẹ con có tiếng nói một chút hay không!"
Bây giờ còn chưa qua cửa mà đã bị sỉ nhục như vậy, vậy sau này qua cửa rồi thì phải làm sao!
Bạch Chấn Tiếu lại một lần nữa thiên vị Lâm Vũ Thiến : "Mẹ, cô ấy nói đúng, là con không biết xẩu hổ."
Dường như anh ta đã đem việc ăn cô làm mục tiêu, khi chưa đạt được mục tiêu anh ta kiên trì không biết xấu hổ đến cùng.
Bà Bạch khinh thường hừ một cái, cố ý nói thầm một câu: "Mẹ sẽ cho tiểu hồ ly tinh ít đi một chút."
Tiếng thì thẩm nho nhỏ không nghĩ tới bị Lâm Vũ Thiến nghe được: "Bác gái, vừa hay cháu có thể giảm béo."
Nửa thật nửa giả, bà Bạch hoàn toàn bó tay rồi.