• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 34: CÔ ĐI TÌM TRAI BAO SAU LƯNG BỐ TÔI




CHƯƠNG 34: CÔ ĐI TÌM TRAI BAO SAU LƯNG BỐ TÔI

Mấy phút sau, luật sư Dương vội vàng đi đến, bốn người ngồi xuống nói chuyện trong phòng họp.

Phòng họp rộng rãi sáng sủa, ánh mặt trời xuyên qua lớp rèm mỏng chiếu vào, rõ ràng là một buổi sáng yên tĩnh động lòng người, lại bởi vì hai người Tần Tuyết và Huỳnh Nguyên Mã cãi nhau khắp nơi mà phá hư phong cảnh.

Lâm Vũ Thiến, Tần Tuyết và Huỳnh Nguyên Mã, luật sư Dương ngồi đối diện nhau, Lý Thư Mẫn đem tài liệu đã chuẩn bị sẵn chia làm hai phần, chia cho hai bên, nhưng luật sư Dương hơi kiêu ngạo, nhã nhặn từ chối: “Cảm ơn, tôi có tự đem theo.”

Lý Thư Mẫn nhìn Lâm Vũ Thiến, thấy cô không nói gì, lấy lại một phần tài liệu, ngồi bên cạnh Lâm Vũ Thiến .

Ánh mắt Lâm Vũ Thiến lạnh nhạt, nhìn luật sư Dương ngồi đối diện, mặc dù chưa từng đấu nhau, nhưng cô đã sớm điều tra anh ta, từng tham gia phiên tòa quốc tế, ở trong nước cũng xem như có tiếng tăm.

Nhẹ tay cầm bút máy, nhìn như tùy tiện nói: “Nếu luật sư Dương đã chuẩn bị xong, chúng ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đánh nhanh thắng nhanh.”

Luật sư Dương nhìn Lâm Vũ Thiến, đối với đối thủ, nhất định phải điều tra, nhưng Lâm Vũ Thiến này có chút kì quái, chỉ tra được cô mới từ nước ngoài trở về, tham gia một vụ kiện, chỉ sợ là lần đầu tham gia vào án kiện.

So sánh với mình, cho dù là thâm niên hay kinh nghiệm đều thua kém, luật sư Dương khinh thường nói với cô: “Được, kết quả cũng vậy thôi, đừng lãng phí quá nhiều thời gian của chúng ta.”

Huỳnh Nguyên Mã khẽ cười: “Tần Tuyết, sao cô lại mời một luật sư mà đến tôi cũng không biết tên tuổi vậy?

Tần Tuyết khinh thường: “Luật sư Lâm là người khiến Hoàng Bạc phải bồi thường tổn thất hơn một nghìn tỉ đồng, cậu không biết thì thôi đi, đừng nói ra để càng mất mặt hơn.”

Luật sư Lâm cười nhạt: “Chúng ta bắt đầu đi, như luật sư Dương đã nói, kết quả cũng vậy thôi.”

Luật sư Dương không nghĩ Lâm Vũ Thiến lại nắm chắc như vậy, nhanh chóng mở tài liệu ra: “Bắt đầu đi, nhìn xem rốt cuộc là ai đang kháng cự vô ích!”

Lâm Vũ Thiến dẫn đầu đi thẳng vào vấn đề, ngôn từ nghiêm túc: “Trên tay luật sư Dương cũng có thống kê tài sản trên danh nghĩa của ngài Huỳnh Vân Phong , ông ấy có hai căn biệt thự, trong ngoài nước có tổng cộng năm căn biêth thự bất động sản, ba chiếc xe xịn, còn có cổ phần tập đoàn Hải thị, tài sản trên danh nghĩa cá nhân là hơn 1610 tỷ đồng.”

Đôi mắt sáng của Lâm Vũ Thiến nhìn vê phía Huỳnh Nguyên Mã, trầm tĩnh hỏi: “Ngài Huỳnh, anh có ý kiến gì không?”

“Cô ta ba tôi bảy!” Anh ta không cần nghĩ ngợi, nói ra.

“Cái gì? Tôi ba, cậu tính hay thế nhỉ, tôi là vợ hợp pháp, tôi có quyền được chia đôi!” Tần Tuyết nghe lời anh ta nói, mắt trợn như muốn rớt ra ngoài.

“Chia đều? Không đời nào, cô mới gả cho bố tôi được bao lâu, có tư cách gì mà chia đều?” Huỳnh Nguyên Mã kiên quyết khoát tay, cảm thấy cô ta mơ mộng hão huyền, dứt khoát bác bỏ.

Luật sư Dương bên cạnh thấy tình hình này, mở miệng nói: “Bà Hải, ngài Huỳnhtuy không có lập di chúc, nhưng tổng Giám đốc Huỳnh con trai duy nhất của ông ấy là người thừa kế hợp pháp.”

Tần Tuyết cũng không thèm nhìn vào sổ sách, dựa ra sau, kiêu ngạo khẽ hừ: “Vân Phong cũng là chồng tôi, chẳng lẽ tôi không phải là người thừa kế hợp pháp?”

Nhìn dáng vẻ vênh váo tự đắc của cô ta, Huỳnh Nguyên Mã hơi uy hiếp mở miệng nói: “Trong giới có ai không biết cô mang tiếng là góa phụ đen chứ, bố tôi chết là vì bị cô khắc chết!”

“Tôi nhổ… Bố của cậu là vì phát bệnh tim, pháp y cũng giải phẫu giám định rồi, có chứng cứ rõ ràng, cậu đừng ngậm máu phun người.”

Đôi lông mày được cắt tỉa gọn gàng của Tần Tuyết tức giận đến nỗi run run, trên gương mặt đẹp đẽ tràn đầy phẫn nộ.

“Tôi sáu cô bốn, đây là sự nhượng bộ cuối cùng của tôi, đừng cho là tôi không biết mấy ngày nay cô cùng với tình nhân ở bên ngoài, nếu bây giờ cô không thỏa hiệp, chúng ta gặp nhau trên tòa!”

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Vũ Thiến trầm xuống, Lương Tĩnh Mộc bên cạnh cũng hơi nhíu mày.

Tần Tuyết tuy chột dạ, nhưng cô ta vô cùng chắc chắn, tuyệt đối không bị bất cứ kẻ nào chụp hình làm chứng cứ, liếc nhìn Lâm Vũ Thiến, giọng tự tin: “Huỳnh Nguyên Mã, cậu ăn nói phải có chứng cứ, con mắt nào của cậu thấy tôi lăng nhăng?”

Nghe cô ta lớn tiếng, Huỳnh Nguyên Mã cũng kích động theo: “Hừ, chuyện xấu này của cô, tất cả mọi người trong giới đều biết, lúc bố tôi còn sống, cô còn dám giấu ông ấy đi tìm trai bao, cô…”

“Câm miệng, tôi muốn kiện cậu tội vu oan phỉ báng!”

Hai người tôi một câu cô một câu, cả phòng họp đều là tiếng cãi nhau của bọn họ, chỉ sợ có cách ván cửa thì người bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng bọn họ.

Trước bầu không khí ngày càng căng thẳng, luật sư hai bên đều đang đợi một cú đột phá, để luật sư có thể cố gắng bào chữa theo lý.

Khóe miệng Lâm Vũ Thiến càng mím càng chặt, mắt lóe sáng, đọng lại thành một mũi tên nhọn sáng rực. Cuối cùng, vào một thời điểm, cô nhịn không nổi nữa, bùng nổ: “Tất cả im miệng cho tôi!”

Âm thang vang dội vang lên trong phòng họp, khí thế mạnh mẽ làm kinh động đến hai người kia, không hẹn mà cùng sửng sốt.

Đôi mắt nghiêm túc của Lâm Vũ Thiến liêc nhìn hai người, giọng nói lạnh lùng: “Nếu hòa giải không được thì lên tòa, để chánh án phân xử cho các người, như vậy có công bằng không? Có tức giận nữa không?”

Lời nói của Lâm Vũ Thiến mang theo sự uy nghiêm, chính chắn, khiến cho ngay cả luật sư Dương có 10 năm kinh nghiệm trước mặt cũng phải e ngại cô ba phần.

Huỳnh Nguyên Mã và luật sư Dương liếc nhìn nhau, im lặng một hồi, thở hắt ra, nhìn Tần Tuyết : “Tài sản có thể chia đều, nhưng tôi có điều kiện!”

Nghe vậy, Tần Tuyết liền phát giác anh ta chắc chắn có âm mưu gì đó, vụt đứng lên, lại bị Lâm Vũ Thiến trừng mắt, bị ép ngồi xuống tiếp tục im lặng.

Lâm Vũ Thiến lời ít ý nhiều mà nói: “Nếu mọi người đã chọn cách thương lượng hòa giải, vậy mời ngài Huỳnhnói thẳng!”

“Bất động sản tôi có thể chia đều 5-5, nhưng cổ phần công ty mà ba tôi sở hữu tất cả đều phải thuộc về tôi!” Từ sáng sớm Huỳnh Nguyên Mã đã tính toán rồi, nhà xe đều là mây bay, Huỳnh thị mới thật sự là cây rụng tiền, anh ta tuyệt đối không thể nhượng bộ.”

”Cậu đúng là biết tính toán, có ai không biết Huỳnh thị là gà mái đẻ trứng vàng chứ. Cậu muốn lấy tất cả cổ phần cũng không phải không thể, đổi ra tiền rồi mua lại của tôi đi, vậy thì toàn bộ công ty sẽ về tay cậu rồi!” Tần Tuyết lúc này cũng không tức giận, cười lạnh bàn chuyện mua bán với anh ta.

“Cô… Tần Tuyết, cô đừng có không biết xấu hổ như vậy!” Huỳnh Nguyên Mã bị dáng vẻ kiêu ngạo của cô ta chọc giận, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta là con ruột của nhà họ Hải, cái đó vốn là do anh ta thừa kế, dựa vào đâu mà muốn anh ta mua lại, càng nghĩ càng không phục!

Nhưng luật sư Dương lại cảm thấy đây là cách duy nhất để giải quyết việc tranh chấp, kề tai anh ta, nhỏ giọng nói mấy câu.

Huỳnh Nguyên Mã nhíu chặt lông mày, sau khi nghe luật sư Dương nói xong, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Lâm Vũ Thiến : “Các người đưa ra một cái giá đi!”

“150 tỷ!” Tần Tuyết giành trước Lâm Vũ Thiến , vươn ra một tay, giơ lên.

“Cô cắt cổ à!” Lửa giận cháy bùng trong ngực Huỳnh Nguyên Mã, anh ta thở hổn hển, đầu như xì khói.

“Sao hả? Không phục? Nói thật, tôi ra giá 150 tỷ đã xem như thiếu rồi, lấy lợi nhuận hàng năm của công ty mà tính, 150 tỷ này, vẫn chưa đủ phần tiền lãi cuối năm tôi được chia.”

Tần Tuyết cũng xem như khôn khéo, đáng tiếc cô ta đối với chuyện kinh doanh hoàn toàn mù tịt, nếu không thì những cổ phần công ty kia, cô ta có chết cũng không nhả ra.

“Được, bất động sản chia đều với cô, cổ phần công ty trong tay cô tôi mua với giá 150 tỷ, đây đã là giới hạn nhượng bộ lớn nhất của tôi, cô đừng hòng được nước lấn tới.”

Huỳnh Nguyên Mã nghĩ đến ngày sau công ty phát triển, nếu có người đàn bà này ở đó, cho dù anh ta có làm gì cũng vướng tay vướng chân.

Khóe miệng Tần Tuyết cong lên, gật đầu phủi bụi trên váy.

Lát sau, khi hai người đã thống nhất quyết định, Lâm Vũ Thiến nghiêm mặt nói: “55% cổ phần tập đoàn Huỳnh thị thuộc sở hữu của ngài Huỳnh Vân Phong , sau khi hai bên thỏa thuận thành công, ngài Huỳnh dùng 150 tỷ để mua số cổ phần mà Huỳnh phu nhân sở hữu, cho nên 55% cổ phần công ty này hoàn toàn do ngài Huỳnh thừa kế, còn bất động sản và tài sản khác sẽ chia đều cho được hai người.”

Lông mày luật sư Dương cuối cùng cũng giãn ra, sau khi luật sư hai bên kiểm tra các thỏa thuận trên giấy tờ, hai người mới ký vào giấy.

Sau khi ký tên, Huỳnh Nguyên Mã khinh thường quăng bút: “Họ Tần , từ nay trở đi, chúng ta ai về nhà nấy, mặt khác tôi cho cô thời gian ba ngày, đem đồ của cô dọn khỏi nhà tôi, nếu không ba ngày sau, đừng trách tôi vứt ra ngoài!”

“Không cần ba ngày, ngày mai tôi sẽ cho người dọn đồ, đưa đến biệt thự của tôi.” Hai người khiêu khích lẫn nhau, tuy thỏa thuận đã đạt được, nhưng vẫn xem đối phương như kẻ thù.

Lâm Vũ Thiến không để ý đến đối chọi gay gắt giữa bọn họ, sau khi sửa sang tất cả tài liệu thành hai phần, đưa một phần cho luật sư Dương, môi đỏ mọng khẽ mở: “Luật sư Dương, phần việc còn lại phải làm phiền anh rồi.”

Trải qua một trận chiến này, luật sư Dương không thể không nhìn cô bằng đôi mắt khác, lịch sự hơn một chút: “Đây là việc thuộc bổn phận của tôi, có điều sau này không chừng còn phải làm phiền cô nữa.”

“Không sao, cứ liên lạc bất cứ lúc nào!”

Sau khi luật sư Dương và Huỳnh Nguyên Mã rời đi, Tần Tuyết và Lâm Vũ Thiến lại quay về văn phòng.

Nhìn cô ta có điều muốn nói, sau khi Lâm Vũ Thiến ngồi xuống, hỏi thẳng: “Cô Tống, có phải cô có chuyện muốn nói với tôi không?”

Tần Tuyết ngồi xuống phía đối diện, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn nhờ cô một việc.”

Trong mắt Lâm Vũ Thiến nhiều thêm một phần cảnh giác: “Chuyện công thì không cần phải nhờ cậy, sau này tôi sẽ chuẩn bị tài liệu đúng theo thủ tục.”

“Là việc tư.” Trải qua trận chiến vừa rồi, Tần Tuyết đã vô cùng yên tâm đối với cô, hiện giờ sau khi đã thương lượng xong, nhìn tính tình lăng nhăng của cô ta, chắc hẳn là liên quan đến đàn ông.

“Chuyện gì?”

“Có thể hẹn Bạch Chấn Tiếu đi ăn một bữa với tôi được không?” Cô ta đã sớm muốn tiếp cận Bạch Chấn Tiếu , nhưng bị Lâm Vũ Thiến nhiều lần dặn dò, cô ta đành phải ngoan ngoãn lại.

Lâm Vũ Thiến buông cây bút trong tay xuống, hai tay đan lại: “Cô Tống, đây thật đúng là việc tư nha!”

Nếu là việc tư, vậy quyền quyết định ở trong tay cô, tức là, cô có giúp hay không cũng không sao!

Tần Tuyết là người thông minh, đương nhiên cũng hiểu ý cô, nói một cách sảng khoái: “Tôi tăng gấp đôi phí luật sư.”

“Tôi có thể thử, nhưng không chắc sẽ thành công.” Chuyện không nắm chắc, cô cũng sẽ không đánh cược.

“Luật sư Lâm lợi hại như vậy, tôi tin sẽ không khiến cho tôi thất vọng.”Tần Tuyết vô cùng chờ mong đối với cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK