• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 25: TÔI CÒN CÓ THỂ ĐẦU ĐỘC KHIẾN ANH MÊ MỆT




CHƯƠNG 25: TÔI CÒN CÓ THỂ ĐẦU ĐỘC KHIẾN ANH MÊ MỆT

Chạng vạng tối, mặt trời lặn nhuộm đỏ cả chân trời, những tia nắng còn sót lại dao động đẹp đẽ dị thường, giống như vì chuyện đã xảy ra hôm nay reo hò khen hay.

Diêu Hình Lập vẻ mặt đầy ý cười đi vào văn phòng của Lâm Vũ Thiến , nhìn thấy khuôn mặt kia Lâm Vũ Thiến tò mò hỏi một câu: "Chuyện gì mà buồn cười như vậy?"

"Lâm Kha Diệp vào bệnh viện." Diêu Hình Lập vừa nhận được tin tức lập tức tới nói cho ngay cô.

"Tình trạng gì, là Tần Tuyết ra tay sao?"

"Sau khi Lâm Kha Diệp đọc được tin tức buổi sáng lập tức tra được là do Tần Tuyết , ai ngờ mình đánh không lại người ta, ngược lại còn bị đánh thành đầu heo, nghe bên phía bệnh viện nói cái mũi cũng bị đánh cho lệch đi rồi."

Nhà họ Lâm đem chuyện này phong tỏa sít sao, anh ta là thông qua người quen ở bệnh viện nên mới biết rõ được tình hình.

"Ha ha ha..." Lâm Vũ Thiến cao hứng cười ha hả, châm biếm nói: "Khuôn mặt toàn là nhờ dao kéo kia của cô ta mà cũng dám đi đánh nhau với người ta, đáng đời!"

"Không ngờ Tần Tuyết lại ra tay nặng như vậy, quả nhiên là nhân vật lợi hại, lần này để báo đáp cô ta, tôi nhất định sẽ giúp cô ta đánh thắng để giành quyền thừa kế."

"Em không lo Nhà họ Lâm sẽ kiện Tần Tuyết đánh người, gây tổn thương tới cơ thể người khác sao?" Diêu Hình Lập có chút lo lắng, nếu chuyện này làm lớn lên sợ là sẽ kéo tới trên người cô ấy, chẳng phải Nhà họ Lâm sẽ phát hiện ra chuyện cô ấy đã về nước sao.

Lâm Vũ Thiến ung dung lắc đầu: "Tôi đã sống mười năm ở Nhà họ Lâm nên hiểu rất rõ bọn họ, người nhà đó yêu nhất chính là mặt mũi nên tuyệt đối sẽ không đem chuyện này bới ra đâu, nhưng mà chắc chắn bọn họ sẽ báo thù chỉ là không phải bây giờ thôi!"

Diêu Hình Lập hơi nhíu mày, không nói.

"Tần Tuyết cũng không phải là một kẻ ngu, bọn họ muốn làm gì thì cứ làm đi, dù sao cũng là chuyện sau này." Bây giờ Lâm Vũ Thiến hoàn toàn không đếm xỉa đến , chờ đến lúc đó thì Nhà họ Lâm sớm đã là vật trong túi cô rồi!

"Đúng rồi, Lâm Kha Diệp ở bệnh viện nào?"

"Bệnh viện nhân dân thành phố." Diêu Hình Lập thuận miệng nói ra xong lại cảm thấy không thích hợp, vội vàng hỏi lại: "Em muốn làm gì?"

Đáy mắt Lâm Vũ Thiến toán loạn một tia giảo hoạt: "Anh cũng đã nói cô ta đã bị đánh thành đầu heo nên đương nhiên là tôi muốn đem dáng vẻ này của cô ta lưu giữ lại, tạo phúc lợi cho quần chúng nhân dân để mọi người thưởng thức một chút xem rốt cuộc đầu heo có hình dạng thế nào."

Ý định của cô khiến Diêu Hình Lập một câu bác bỏ: "Không được, như thế quá nguy hiểm."

"Tôi cũng không phải đi vượt ngục, có cái gì mà nguy hiểm?" Lâm Vũ Thiến xem thường nói.

"Nếu như em bị nhận ra ở bệnh viện thì làm sao bây giờ? Đừng quên là em đang bí mật về nước, lúc này không thích hợp ra mặt." Diêu Hình Lập chú ý đến an toàn của cô, mọi thứ phải được đám bảo.

"Yên tâm, tôi sẽ che đậy thật tốt chính mình, chút bản lĩnh nhỏ ấy tôi vẫn có." Trước khi gặp được Diêu Hình Lập , một thời gian dài cô phải tránh né sát thủ của Âu Liên Hy phái đi, che đậy bản thân thoát khỏi nguy hiểm đã là chuyện thường ngày.

Diêu Hình Lập không nói gì mi tâm nhíu lại, ánh mắt Lâm Vũ Thiến bướng bỉnh, từ trước đến nay lúc giằng co hai người đọ ánh mắt cuối cùng người thua vẫn luôn là Diêu Hình Lập , anh ta bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, tự em phải chú ý an toàn đấy."

"Ừm." Đôi mắt đẹp của Lâm Vũ Thiến phản chiếu ánh chiều tà, xinh đẹp chói mắt khiến anh ta thất thần.

Lúc chạng vạng tối, Lâm Vũ Thiến không kịp chờ đợi đã đi vào bệnh viện.

Cô thản nhiên đi vào bệnh viện nhưng ánh mắt lại cảnh giác nhìn xung quanh đề phòng chạm mặt phải người nhà họ Lâm. Đi vào khu nội trú hỏi lễ tân một chút, liền biết được Lâm Kha Diệp nằm ở phòng bệnh nào.

Vừa đi vào phòng bệnh khu nội trú của khoa chỉnh hình nằm ở tầng bảy Lâm Vũ Thiến vừa buồn bực, chẳng lẽ Lâm Kha Diệp ngoài bị đánh sưng mặt còn bị thương xương cốt nữa à?

Giờ này đúng lúc là thời gian ăn tối, lúc cô đi ngang qua phòng trực liền phát hiện bác sĩ cũng không ở bên trong bèn lách người đi vào tiện tay cầm một chiếc áo khoác trắng, sau khi mặc vào lại đeo thêm khẩu trang, cải trang thành một y tá.

Cô đi dọc theo hành lang lên phía trước, lúc đi tới trước phòng bệnh của Lâm Kha Diệp liền ngừng lại.

Qua cửa sổ nhìn thấy bên trong không có ai, chỉ có một mình Lâm Kha Diệp nằm ở trên giường đang truyền dịch, bộ dáng an tĩnh chắc là đã ngủ thiếp đi, môi Lâm Vũ Thiến cong lên dưới lớp khẩu trang đẩy cửa đi vào.

Rón rén đi vào trước giường bệnh, vẻ mặt lạnh lùng, cô lấy điện thoại di động ra tìm một góc thật tốt chụp một tấm ảnh mặt Lâm Kha Diệp giống đầu heo, cái mũi bị băng kín mít không biết tình hình như thế nào, khóe miệng sưng lên một cục, mà hai bên gò má trái phải nhìn không đối xứng nghiêm trọng.

Lâm Vũ Thiến yên tĩnh đứng ở trước giường bệnh, nhìn khuôn mặt giống đầu heo của cô ta trong lòng có một cỗ vui sướng như dòng nước xiết cuồn cuộn ở trước ngực.

Đáng đời!

Cô cười lạnh, đem di động bỏ vào túi, quay người rời khỏi phòng bệnh.

Hành lang không có người nào, cô cởi khẩu trang xuống chuẩn bị đem áo khoác trắng trả lại chỗ cũ không nghĩ tới ở một cái góc rẽ lại bị người ta kéo vào.

Lâm Vũ Thiến không kịp phản ứng đã bị che miệng lại: "Anh..."

Cô kinh ngạc, nhíu mày, sao lúc này lại gặp phải Bạch Chấn Tiếu ?

Bạch Chấn Tiếu hứng thú đánh giá cô: "Cô tới đây làm diễn viên à?"

Lâm Vũ Thiến nghe ra ý cười nhạo trong lời nói của anh ta, khẽ cười, một tay lắc lư khẩu trang: "Đúng thế, tôi đúng là tới làm diễn viên, tới thăm người chị tốt kia của tôi."

"Vui không?" Bạch Chấn Tiếu nuông chiều định hóng một chút chuyện xấu của cô, không nghĩ tới một chữ cô cũng không đề cập tới.

"Đâu chỉ vui vẻ, nhưng bộ dáng bây giờ của chị ta tôi cảm thấy anh không nên nhìn, về sau nhìn thấy chị ta chẳng phải sẽ khiến anh mỗi ngày đều buồn nôn?"

"Ha ha, vậy nếu mỗi ngày tôi phải đối mặt với cô thì sao?"

"Như vậy thì!" Tay của cô lớn mật dời xuống: "Đến lúc đó, chỉ sợ không phải anh buồn nôn mà là em trai của anh no bụng đến buồn nôn."

Bạch Chấn Tiếu một phát nắm chặt cánh tay quá phận của cô: "Cô đồ tiểu yêu tinh này, thật là có bản lĩnh vén da hủy đi thịt."

Sóng mắt Lâm Vũ Thiến lưu chuyển, cười quyến rũ đáp lại: "Đâu chỉ có vậy, tôi còn có thể đầu độc anh, khiến anh mê mệt chết trên giường."

Cô nói xong, đẩy anh ta ra chuẩn bị rời đi.

"Chị Vũ Thiến ?" Lúc này, một tiếng hò hét kích động vang lên, lúc Lâm Vũ Thiến quay đầu lại đã bị một người ôm chặt lấy.

Một khuôn mặt trẻ tuổi hoạt bát xinh xắn xuất hiện ở trước mắt cô: "Chị Vũ Thiến , chị thật sự không chết, chị thật sự trở về rồi?"

Bạch Chấn Tiếu ở bên cạnh nghe thấy lời này liền cảm thấy ở trong đó chắc chắn có ẩn tình, mắt nhìn bốn phía liền đem các cô kéo vào trong thang bộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK