CHƯƠNG 18: XEM EM CÓ THỂ TRỐN ĐI ĐÂU
Vào buổi chiều, gió yên lặng như người chết, chỉ còn dấu vết của quá khứ và vừa quay đầu lại đã không còn dấu vết gì.
Nghĩa trang Hoài An.
Nghĩa trang sạch sẽ như thể cả không khí cũng dừng lại, Lâm Vũ Thiến mượn xe của Diêu Hình Lập và lái xe suốt hơn một tiếng đồng hồ đến nơi mẹ mình ngủ say.
Cô bước từng bước vào trong với bó hoa cẩm chướng trắng lớn trong tay, ánh mắt trang nghiêm tĩnh mịch, khóe môi mím chặt không một nụ cười.
Một lúc sau, cô nhẹ chân đi đến trước mộ của mẹ mình và nhìn vào bức ảnh lốm đốm, khóe mắt không thể kìm được nữa mà đỏ lên.
Cỏ dại mọc đầy trong nghĩa địa, không có chút màu xanh lục nào, chúng khô héo như một cuộc đời đau buồn, đến cuối cùng chỉ lại một đống xương trắng ngần.
Cô đặt hoa tươi xuống rồi quỳ xuống trước bia mộ, giọng cô nghẹn ngào: "Mẹ, con đã sống sót trở về từ Mỹ..."
Cô nhìn đám cỏ dại um tùm xung quanh bia mộ của mẹ, sau đó tự tay nhổ hết cỏ dại và đốt chúng, bàn tay trắng nõn bị gai cỏ dại đâm bị thương, cuối cùng cô lau sạch bia mộ, đặc biệt là bức ảnh đã bị loang màu vì phong hóa kia.
Sau khi dọn sạch mọi thứ, cô mới đặt hoa cẩm chướng trước bia mộ, gió thổi qua để lại ngập tràn hương thơm, phản chiếu bức ảnh đen trắng khiến tim của Lâm Vũ Thiến càng đau đớn hơn.
Cơn gió ấm áp đầu hè phất tung làn tóc vén bên tai cô, nhưng nó không thể sưởi ấm trái tim lạnh giá của cô.
"Mẹ, trước khi con đi đã từng nói rằng chỉ cần con sống sót trở về từ Mỹ, con sẽ không bao giờ để gia đình đó sống dễ chịu. Bây giờ, đã đến lúc con phải thực hiện lời hứa của mình."
Cô ngồi xuống dựa vào bia mộ lạnh lẽo, nhưng trong lòng cô rất ấm áp: "Mẹ từng nói với con là làm người nhất định phải làm người tốt, người tốt chắc chắn sẽ được báo đáp, nhưng điều gì đã xảy ra với mẹ chứ? Đây là 'báo đáp' mà người tốt nhận được ư?"
Đau thương và thù hận trong mắt cô xen lẫn vào nhau, hừng hực rọi sáng con ngươi. Những chuyện trong quá khứ được tái hiện lại trong tâm trí cô như một bộ phim, nó tựa như con dao cắt xẻo cổ tay cô từng nhát một.
Máu lặng lẽ chảy trong tim, bình thường không có cảm giác đau đớn như vậy, nhưng giờ phút này cảm giác đau cũng có thể làm cô nghẹt thở.
Bầu không khí bi thương làm cô sặc một cái, cảnh cái chết của mẹ cô lại xuất hiện trong tâm trí cô.
Máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng vết thương lớn ở cổ tay, mẹ cô nằm trong vũng máu, khuôn mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng mỏng manh. Cô tận mắt nhìn thấy mẹ mình ra đi khi chỉ mới mười tuổi.
Nhưng dù cô có hét hay khóc như thế nào, mẹ cô vẫn không tỉnh dậy để nhìn cô.
Cô mỉm cười cay đắng, những ngón tay lạnh lẽo của cô chạm vào bức ảnh đen trắng: "Mẹ, con sẽ trở thành một người phụ nữ tồi tệ, mẹ đừng trách con, do bọn họ đã ép con!"
Cô nhìn lên bầu trời, trong mắt ngập tràn thê lương: "Giết người trực tiếp sẽ không thể làm người đó bị hành hạ đau đớn. Lấy đi những thứ quý giá và quan trọng nhất của người đó mới khiến người đó sống không bằng chết."
Cảm giác này khiến cô không thể nào quên, mẹ là nỗi đau suốt đời này của cô.
"Mẹ ơi, mẹ nghĩ con tốt hay xấu, nhưng để trả thù, con không hối hận ngay cả khi con trở thành ma nữ hay ác quỷ."
Cô đã nhìn thấu mọi thứ từ lâu, làn gió thê lương thổi qua vùi dập giọng nói của cô, nhưng lại khiến cô nhớ đến cảm giác căm thù.
Hai tay cô ôm chặt bia mộ, cảm giác lạnh lẽo truyền tới tim cô nhưng nó lại ấm áp vô cùng.
Bởi vì cô biết, mặc dù mẹ cô yên nghỉ ở đây nhưng linh hồn của bà ấy luôn ở bên cô.
**
Đêm khuya yên tĩnh, những đêm đầu hè vẫn hơi lạnh, nhưng thời tiết này thích hợp để chạy bộ đêm. Người khác chạy bộ đêm là để tập thể dục, nhưng đối với Lâm Vũ Thiến , chạy bộ đêm chỉ là để phát tiết.
Sau khi đi gặp mẹ mình hồi chiều, ngọn lửa báo thù trong cô lại bùng cháy mãnh liệt hơn, nó gần như thiêu đốt tất cả các cơ quan nội tạng của cô.
Cô chạy về phía trước một cách chậm chạp và đều đặn, con đường dưới chân cô không bằng phẳng giống như con đường báo thù trong tương lai của cô, gập ghềnh và không thể nhìn thấy điểm cuối.
Lúc này, trên con đường cách phía sau cô hàng chục mét, một chiếc Maybach đang chạy băng băng dưới ánh trăng. Bạch Chấn Tiếu nhìn đồng hồ, giờ đã chín giờ tối, anh hạ kính xe xuống và vứt mẩu thuốc lá trong tay ra ngoài, lại vô tình nhìn thấy hình bóng quen thuộc đang chạy bộ trên vỉa hè.
"Tiểu yêu tinh..."
Đằng trước là một khúc cua, Bạch Chấn Tiếu tăng tốc độ xe rồi quẹo xe theo chiều ngang, bá đạo dừng ngay khúc cua và chặn đường đi của cô.
Cảnh tượng quen thuộc khiến Lâm Vũ Thiến khẽ cau mày. Đúng như dự đoán, cô nhìn thấy Bạch Chấn Tiếu bước xuống xe, đôi môi đỏ của cô nhếch lên, trong mắt lóe qua một tia gian xảo. Cô không ngờ cá lại tự chui đầu vào lưới nhanh như vậy.
"Ôi, anh thực sự nghĩ mình là con cua, hống hách lộng hành cả ở ngõ hẻm bên đường." Cô ngừng chạy bộ và thở hổn hển bước tới.
"Vậy tôi có thể đưa cô đi không?"
"Đưa đi cũng cần có lý do chứ?"
"Tôi thấy cô chạy mệt như vậy nên tốt bụng 'đưa' cô một đoạn đường." Bạch Chấn Tiếu viện đại cái cớ.
Lâm Vũ Thiến nghĩ ngợi như đang cân nhắc: "Được thôi, tôi chấp nhận cái cớ này."
Dứt lời, cô chủ động bước tới xe của anh ta.
Nhìn vào tấm lưng đầy mê hoặc của cô, Bạch Chấn Tiếu đã có chút chờ mong trong lòng.
Tiểu yêu tinh bị anh bắt được tối nay ơi, xem em có thể trốn đi đâu!