CHƯƠNG 13: MỘT MÌNH ĐÊM HÔM RẤT CÔ ĐƠN
Ở chung cư .
Ban đêm gió mát thổi vào cửa sổ mang theo một mùi chanh thanh nhã, đây là chung cư mà Diêu Hình Lập sắp xếp cho cô, trang trí đơn giản không hề xa hoa, đồ dùng trong nhà tối thiểu đơn giản thuận tiện nhất, tất cả những điều này vậy mà lại thích hợp nhất với một thành phần tri thức nhỏ như cô.
Cô cởi giày cao gót ở cửa trước, chân trần đi vào phòng tắm, tắm rửa qua một lần, khoác áo choàng tắm đơn sắc, cầm điếu thuốc lá đi ra sân thượng.
Tầm nhìn chỗ này rất đẹp, toàn bộ thành phố Hiện được điểm tô bởi một dải màu bảy màu bắt mắt, ngay cả bầu trời đêm đầy sao cũng trở nên ảm đạm mờ nhạt.
Gió lạnh thổi qua mặt cô, vờn quanh người cô rồi thổi vào phòng.
"Tách--" điếu thuốc lá được đốt lên, ngón tay kẹp một đốm đỏ, xung quanh lan tỏa khói trắng, lờ mờ làm nổi bật lên đường nét xinh đẹp của cô.
Dù cho cách một làn khói trắng, độ sáng trong đáy mắt vẫn tham vọng và chói mắt.
Lúc này, trong đầu cô đang tính toán phải làm thế nào để Tần Tuyết dễ dàng tiếp cận Bạch Chấn Tiếu ?
Ánh mắt nhìn vào màn đêm xa xa, thả lỏng tâm hồn.
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhìn thông báo trên màn hình, nhếch miệng nở nụ cười lạnh lùng.
Một tay dập tắt đầu thuốc lá, vừa đi về phòng ngủ, giọng nói mềm mại vang lên: "Anh rể, nhớ em sao?"
"Vẫn chờ điện thoại của anh à?"
Giọng nói ấm áp trầm thấp truyền qua sóng điện thoại truyền vào tai cô, ở trong đêm tối như vậy đúng là có vài phần làm say lòng người.
Cô lười biếng dựa người lên ghế sopha, đôi chân ngọc trắng nõn lắc lắc, chậm rãi trả lời: "Đúng vậy, đêm nay rất cô đơn lạnh lẽo, một mình rất khó chịu!"
"Cần anh đến chỗ em không?" Bạch Chấn Tiếu trêu chọc nói.
"Đến chỗ em? Chẳng lẽ anh muốn cùng chơi bay với cả em và chị gái em sao!?" Giọng cô dịu dàng đáng yêu mang theo chút ngả ngớn, lời nói lớn mật trắng trợn như vậy cũng dám nói ra, không thể không khiến cho Bạch Chấn Tiếu nhìn bằng ánh mắt khác xưa.
"Chơi bay thì không cần, ngược lại anh muốn cùng em thử các loại tư thế."
Lâm Vũ Thiến lật người để mình nằm thoải mái hơn: "Là lão Hán đẩy xe hay là Quan Thế Âm ngồi đài sen, hay là... Nhưng mà nghĩ lại anh rể này, hay là thôi đi, khó quá sợ là không được."
Cô duỗi tay gõ gõ tùy ý lên soopha, ánh mắt yêu mị, môi đỏ mọng cong cong cười, nếu đàn ông nhìn thấy Lâm Vũ Thiến lúc này nhất định là nhịn không được nhào tới.
"Chưa ăn đã chê đồ ăn, em cũng quá phỏng đoán rồi." Bạch Chấn Tiếu không nhịn nổi, chậm rãi nuốt nước bọt.
Nụ cười ở khóe môi Lâm Vũ Thiến đọng lại: "Anh nói xem, nếu như chị của em biết anh đêm khuya gọi điện cho người phụ nữ khác, nội dung nói chuyện lại mờ ám trần trụi như vậy, chị ấy sẽ thế nào?"
"Cô ấy thế nào anh không cần biết, quan trọng là em thích."
Ý của anh chính là chỉ cần cô thích thì cơ bản la có thể gửi ghi âm cuộc trò chuyện của họ cho Lâm Kha Diệp ?
Cô có ngốc như vậy sao?
"Anh rể tốt của em à, nếu như anh gọi tới chỉ để giết thời gian, vậy thì cũng nên cúp máy đi, nói chuyện trên mạng còn cần thu phí đó, em lại là một luật sư..."
"Ngày mai có rảnh không?" Bạch Chấn Tiếu ngắt lời cô.
"Ngày mai em cần phải đi đánh golf với khách hàng, không rảnh đâu!" Đôi mắt xinh đẹp vừa liếc nhìn, lại nhắc nhở anh một câu: "Còn nữa anh rể, so với việc quanh co lòng vòng thì em thích nói thẳng hơn."
"Vậy được rồi, chúng ta hẹn lần sau gặp!" Giọng nói Bạch Chấn Tiếu có chút tiếc hận.
"Hẹn gặp lại anh rể, phải nhớ em đó!"
"Em là tiểu yêu tinh hớp hồn, không nhớ cũng khó!" Bạch Chấn Tiếu thật sự có chút không muốn cúp điện thoại, nhưng mà cũng phải một vừa hai phải, cuối cùng cũng sẽ có một ngày anh khiến cho tiểu yêu tinh này đầu hàng.
Nhìn màn hình điện thoại tối đi, Lâm Vũ Thiến cất đi gương mặt tươi cười quyến rũ, ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo, đối với sự hiểu biết của cô về Bạch Chấn Tiếu ngày mai chắc chắn cô sẽ vô tình gặp được anh ở sân golf...
**
nhà họ Lâm, phòng khách rộng lớn trang trí bằng toàn các loại đồ cổ quý giá, ngôi nhà được xây lên từ tiền tài lại lạnh lẽo không có chút hơi người, nói đúng hơn là ngay cả một chút tình người cũng không có.
"Gì cơ, vẫn chưa tìm được đứa con hoang kia sao?" Giọng Âu Liên Hy rất lớn, gương mặt trang điểm rất dày xám xịt, những nếp nhăn xô vào khóe mắt đều có thể kẹp chết được cả một con ruồi.
"Xin lỗi bà chủ, chúng tôi sẽ nhanh chóng..."
"Nhanh chóng, cậu hứa hẹn với tôi bao nhiêu lần rồi, đứa con hoang kia đã mất tích một năm, một năm nay mấy cậu đã làm cái gì không biết?" Âu Liên Hy mạnh mẽ đứng lên, chống nạnh thở phì phò.
Đám người vô dụng này, một năm nay hoàn toàn không có tin tức gì về Lâm Vũ Thiến , sống không thấy người chết không thấy xác, bây giờ bà ta đang lo lắng liệu có khi nào cô lặng lẽ trốn về nước?"
"Bà chủ yên tâm, chúng tôi sẽ tăng người tìm, dù có lật tung NewYork lên, bà cứ chờ tin của chúng tôi." Người ở đầu dây bên kia nơm nớp run rẩy hứa hẹn.
"Hừ! Một tháng, tôi cho cậu thời gian một tháng, nếu như vẫn không tìm được người, một đồng cũng đừng mong lấy được."
Sau khi cúp điện thoại, Âu Liên Hy tức giận ném điện thoại lên ghế sofa, nhíu chặt mày, đang lo lắng nếu như Lâm Vũ Thiến thật sự đã trở về thì phải đối phó thế nào?
Nhưng mà một năm nay trong nhà rất bình yên, không hề có chuyện gì cả, có lẽ là bà ta đã suy nghĩ quá nhiều.
Nhắm mắt xoa xoa huyệt thái dương, gần đây bà ta thường xuyên tức giận, hôm nào phải hẹn đám quý bà đi làm đẹp mới được.
Lúc này, Lâm Kha Diệp đi từ bên ngoài vào, tiếng giày cao gót cộc cộc vang lên, gương mặt đầy lửa giận, đôi mắt như có lửa cháy.
Âu Liên Hy thấy con gái mình, thân thiết hỏi: "Kha Diệp , con làm sao vậy?"
Lâm Kha Diệp đi đến trước mặt mẹ mình ngồi xuống, vẻ mặt tủi thân: "Mẹ, con thấy có phụ nữ dụ dỗ Chấn Tiếu ở bên ngoài, trên người anh ấy có mùi nước hoa, còn làm con bị bà Bạch xua đuổi."
Cô ta nếm mật nằm gai tự hạ thấp mình khó khăn lắm mới dụ được bà Bạch thích cô ta, chấp nhận cô ta, lại bị một câu nói của Bạch Chấn Tiếu đánh về nguyên hình.
Cô ta thầm nghĩ nhất định là vì ở ngoài có hồ ly tinh đang giở trò quỷ, muốn khiêu khích chia rẽ quan hệ giữa bọn họ.
Âu Liên Hy thở dài: "Con gái, con suy nghĩ vẫn nông cạn lắm!"
"Có ý gì?" Lâm Kha Diệp không rõ, không lẽ là mình đã làm gì sai?
"Có mấy điều con phải hiểu, người đàn ông tài giỏi như Bạc Cạn Tư sẽ bị nhiều phụ nữ bên ngoài hấp dẫn là chuyện bình thường, con nhất định phải bình tĩnh."
"Con... Nhưng mà con tức giận, con là con gái của một đại gia, anh ấy vậy mà lại đối xử với con như vậy?" Gần đây hành động của Bạch Chấn Tiếu với cô ta khiến cô ta vừa chán nản vừa đau lòng.
"Nó chỉ nhất thời bị hồ ly tinh ở bên ngoài mê hoặc, bây giờ điều con cần làm là phải để cho đàn ông biết lòng tốt của con, quan tâm nó, thông cảm cho nó, đắc biệt là lúc trước mặt nó đừng hỏi những chuyện về người phụ nữ khác." Âu Liên Hy dừng một chút, đáy mắt có một tia tàn nhẫn, bày kế cho cô ta: "Về mặt khác, con phải điều tra những chuyện mà hồ ly tinh kia làm, hốt thuốc đúng bệnh."
"Làm vậy có thể lấy lại lòng của Chấn Tiếu sao?" Lâm Kha Diệp không chắc chắn nhìn mẹ mình.
Âu Liên Hy vỗ nhẹ lên tay cô ta: "Nghe mẹ nói, nhất định không sai! Đàn ông đều ham mới lạ, qua đi thì sẽ lưu luyến gia đình thôi."
Nghe được lời của mẹ, trong lòng cô ta cuối cùng cũng đã quyết định, đợi cô ta điều tra ra là con hồ ly nào ở sau lưng phá đám, nhất định cô ta sẽ xé nhỏ.