CHƯƠNG 37: ÔM CHẶT, TÔI CHO EM CHƠI KÍCH THÍCH HƠN MỘT CHÚT
"Cậu chủ Khổng , chúng ta đi bơi thôi!" Khinh Như đã thay chiếc áo tắm toàn thân, nhưng trong tay cô ta còn ôm một con vịt lớn.
Chiếc áo tắm với kiểu ba điểm gợi cảm, dáng người cũng không tệ lắm, nhưng đây là trước khi nhìn thấy Lâm Vũ Thiến . Nếu so sánh với dáng người của Lâm Vũ Thiến thì sẽ thành nhàm chán vô vị.
Khổng Dận Trí còn chưa lên tiếng, đã thấy Lâm Vũ Thiến từ khoang khách chính đi ra, theo kiểu áo tắm nhấn mạnh ba điểm đã hoàn toàn lộ ra dáng người khỏe khoắn, hai bầu ngực đầy đặn, eo thon nhỏ với đường cơ bụng sâu, chân dài mảnh khảnh và đều đặn.
Khinh Như theo ánh mắt sáng ngời của Khổng Dận Trí nhìn sang. Lại là Poppy kia, không thể không nói, chỉ riêng dáng người này đã làm cô ta đều là phụ nữ cũng có cảm giác vô cùng ghen tỵ.
"Cô không biết bơi à?" Khổng Dận Trí nhìn Khinh Như .
Khinh Như gật đầu, cười quyến rũ khoác lấy cánh tay anh ta: “Cho nên cậu chủ Khổng, anh phải chăm sóc em đấy."
Khổng Dận Trí rút tay mình lại: “Vậy cô tự chơi với con vịt đi, tôi muốn đi bơi, không thể chăm sóc cho cô được."
Cô ta sớm chuẩn bị một con vịt lớn, chính là tránh cho mình không biết bơi lại phải xấu hổ chờ ở trên du thuyền.
Khinh Như bất mãn giậm chân: “Cậu chủ Khổng!"
Khổng Dận Trí đã đi xa, anh ta vừa tới bên cạnh Lâm Vũ Thiến thì cô đã giống như một mỹ nhân ngư, vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp và lặn xuống nước.
Mặt nước trong suốt nhìn thấy đáy, Khổng Dận Trí ở trên thuyền có thể nhìn thấy được rõ ràng dáng vẻ cô bơi linh hoạt, lúc như con cá đối, bơi lội thỏa thích; lúc giống như tinh linh tinh nghịch, rẽ ra từng gợn sóng trong nước, thể hiện ra kỹ thuật múa tuyệt vời của mình.
Sau khi Khổng Dận Trí chạy đi thay quần bơi thì lập tức lặn xuống nước, đuổi theo Lâm Vũ Thiến: “Nữ thần, nước ở đây đều thuần tự nhiên, thoải mái hơn ở bể bơi đúng không?"
Sau khi Lâm Vũ Thiến lặn xuống nước và vẽ thành một vòng sóng nước mới nhẹ nhàng nằm ngửa ở mặt biển, giọng nói càng thêm phần lười biếng: “Cũng không tệ lắm."
Khổng Dận Trí kích động. Đây là lần đầu tiên nữ thần trả lời anh ta. Anh ta lại bơi đến bên cạnh cô: “Nếu cô thích, tôi có thể thường xuyên dẫn cô ra biển."
Đúng lúc này vang lên tiếng động cơ giống như rít gào lướt sóng đến. Chiếc mô tô nước màu đen tạo ra từng bọt sóng, lao tới bên này.
Lúc đi ngang qua Khổng Dận Trí , Bạch Chấn Tiếu cố ý tăng mã lực, hất nước biển vào mặt anh ta.
"Bạch Chấn Tiếu , cậu cố ý à?" Khổng Dận Trí lau mặt, có chút buồn bực.
Lâm Vũ Thiến nghiêng đầu nhìn anh ta và cố nhịn cười.
Bạch Chấn Tiếu không trả lời Khổng Dận Trí , đã lái mô tô đến trước mặt Lâm Vũ Thiến: “Em muốn lên không?"
Lâm Vũ Thiến thích loại hoạt động lao nhanh tới cực hạn này, cô nắm lấy bàn tay Bạch Chấn Tiếu giơ ra và leo lên xe.
Tiếng động cơ nổ lớn vang lên, Bạch Chấn Tiếu lại cố ý hất nước biển vào mặt Khổng Dận Trí, sau đõ vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, lái mô tô đi xa.
Lâm Vũ Thiến phòng ngừa bị hất văng ra nên ôm chặt lấy tấm lưng khỏe khoắn của anh, thuận gió lướt sóng, từng trận gió biển điên cuồng thổi vào mặt, ánh nắng vừa vặn, nước biển tanh mặn lại kèm theo chút ngọt ngòa.
"Trò vặt này của Khổng Dận Trí sẽ không thu hút được em." Giọng Bạch Chấn Tiếu trầm thấp, theo gió thổi đến vành tai cô.
Lâm Vũ Thiến cười khẽ: “Anh để ý sao?"
"Để ý chứ! Em đừng quên, mục tiêu của tôi là ăn ăn." Anh tuyệt đối sẽ không để cho thằng nhóc kia nhanh chân đến trước.
"Vậy anh vẫn còn phải gian khổ với mục tiêu này rồi." Lâm Vũ Thiến đón gió biển, sóng biển cuồn cuộn lên cao hơn một mét làm tâm trạng cô dường như tốt hơn. Trong thời gian dài chìm trong việc làm thế nào để trả thù, cô dường như đã không mấy khi thả lỏng như vậy.
"Tôi chỉ thích trò chơi có tính khiêu chiến." Bạch Chấn Tiếu tăng thêm mã lực: “Giống như trò chơi trên mặt nước này, không chơi kích thích một chút thì tôi cũng không thích."
"Được!" Lâm Vũ Thiến ôm chặt lấy anh: “Vậy anh cho tôi xem thử, anh có thể kích thích được bao nhiêu đi."
"Ôm chặt vào." Bạch Chấn Tiếu nói xong thì bắt đầu tạo sóng nước.
Anh kiểm soát tay lái, lấy một tâm điểm, bắt đầu đảo quanh một vòng, làm nước biển sôi trào dưới cẳng chân của bọn họ, bọt sóng ở đuôi mô tô còn giống như làn váy bọt trắng xóa tuyệt đẹp, một đường bơi theo con cá tăng lên.
Lúc anh luôn xoay quanh một điểm phải giảm tốc độ tới một mức vừa phải, chỉ tạo ra chút bọt sóng như vậy còn không làm khó được anh.
Sau vài vòng, Bạch Chấn Tiếu hơi kinh ngạc: “Trước đây em từng chơi qua rồi sao?"
Hai người ngồi trên mô tô chú ý chính là sự ăn ý, trong lúc rẽ, nếu người ngồi phía sau không phối hợp thỏa đáng thì rất dễ dàng bị lật.
"Thỉnh thoảng!" Khi còn ở New York, vẫn là Diêu Hình Lập dẫn cô đi chơi, sau đó, cô liền thích môn thể thao dưới nước này.
"Không tệ, chúng ta tiếp tục!" Anh nói xong lại tăng thêm mã lực, chuẩn bị một vài cách tạo bọt sóng, đi thẳng rồi quay lại.
Lâm Vũ Thiến nhìn động tác của anh là biết anh muốn làm gì, theo bản năng áp sát cơ thể vào lưng anh, làn da trắng mịn ma sát cộng thêm chút nước đập vào, cảm giác này tuyệt vời, rất khó để tả hết được.
Bạch Chấn Tiếu cảm nhận được cô dựa vào mình, đồng thời cổ vũ chí khí của anh, anh cân nhắc khoảng cách, sau khi xông tới địa điểm nhất định, anh vốn phải nhả chậm chân ga thì lại tăng nhanh tốc độ, phối hợp với lực chân đã hoàn thành động tác quay lại hoàn hảo.
Loại động tác kích thích này làm cho Lâm Vũ Thiến cũng phải hét lên một tiếng: “Không tệ!"
Bạch Chấn Tiếu không hề thỏa mãn với đánh giá của cô: “Chỉ không tệ thôi à?"
"Đây đã là một đánh giá không tệ rồi."
Bạch Chấn Tiếu không hài lòng: “Chúng ta tiếp tục, ôm chặt."
Tiếng động cơ nổ lớn hơn nữa, nước bắn tung tóe ở hai bên mô tô mở ra một lối đi cho bọn họ. Lần này Bạch Chấn Tiếu khiêu chiến cách thức "chuyển động" kích thích hơn.
Ở trên mặt nước rộng khoảng sáu mươi mét, anh từ từ giảm tốc độ và quay đầu lại, chuẩn bị làm một cú swing đẹp mắt.
Thế nhưng bọn họ chỉ ngầu được ba giây, ở trong một cú swing lớn, bởi lực khống chế không đủ làm cả hai người bay thẳng vào trong nước.
"Tõm" một tiếng, cả hai giống như hai con cá rơi vào trong nước.
May là hai người bơi rất tốt, Lâm Vũ Thiến vừa quay người, mái tóc ướt đã tạo thành một đường cong trong không trung, gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp hơi ngước lên, cô đã ổn định ở dưới nước.
Bạch Chấn Tiếu ở cách cô không xa hơi sửng sốt trước cú lật người tuyệt đẹp vừa rồi của cô, cô giống người cá vẩy nước, mái tóc tản ra trên mặt nước như hắt mực, lại được cô vung mạnh, tất cả dính sát sau đầu cô, gương mặt với các đường nét lập thể hiện ra, đặc biệt là đôi mắt đen láy tuyệt đẹp làm người ta không thể nào dời mắt đi được.
Bạch Chấn Tiếu không nhịn được bơi về phía cô. Lâm Vũ Thiến biết hành động của anh nên đã bơi đi trước.
Hai người một trước một sau đuổi bắt nhau. Bạch Chấn Tiếu ở phía sau giống như con cá kiếm, nhanh chóng bơi về phía trước. Anh liên tục tăng tốc độ, khi thấy chỉ còn cách có một cánh tay là có thể bắt được Lâm Vũ Thiến.
Cô lại đạp chân một cái thật mạnh và lùi lại mấy mét, làm mặt quỷ với anh rồi tiếp tục bơi về phía trước.
Bạch Chấn Tiếu âm thầm cười và lặn luôn xuống nước. Lâm Vũ Thiến đang không ngừng bơi về phía chợt nghi ngờ khi thấy phía sau không còn nghe được tiếng nước chuyển động, cô nhìn lại.
Mặt biển yên tĩnh đã không thấy bóng dáng của Bạch Chấn Tiếu đâu nữa. Anh đi đâu rồi?
Cô đang tính bơi về thì chân bị kéo mạnh xuống. Cô mất đi cân bằng nên bị chìm vào trong nước, nói đúng ra là cô bị kéo mạnh vào trong nước.
"À, nữ thần sao vậy?" Khổng Dận Trí vẫn quan sát bọn họ thi bơi chợt thấy cảnh Lâm Vũ Thiến bị kéo vào trong nước thì lo âu đứng lên.
Bao Thiếu xem thường, thản nhiên nhìn: “Nữ thần của cậu bơi tốt như vậy, không cần phải lo lắng. Cậu không thấy Chấn Tiếu biến mất rồi à?"
Khổng Dận Trí kinh ngạc: “Nữ thần không phải là bị Chấn Tiếu kéo vào trong nước chứ?"
"80, 90% là vậy rồi." Bao Thiếu tiếp tục câu cá, nhìn Khổng Dận Trí đi tới đi lui thì bất mãn nhíu mày: “Cậu yên tĩnh cho tôi đi, đừng dọa cho cá của tôi chạy hết."
"Bao Thiếu , cậu phải hiểu tâm tình của tôi bây giờ chứ." Khổng Dận Trí nhìn hai người ôm nhau nổi lên mặt nước, quả thật hâm mộ đố kỵ không thôi.
"Tự làm tự chịu." Bao Thiếu không hề thương hại anh ta.