CHƯƠNG 33: GÓA PHỤ ĐEN VỚI CHIM CÔNG
Văn phòng.
Hôm nay là ngày thứ sáu thú vị nhất đối với nhân viên văn phòng. Còn đối với Lâm Vũ Thiến , ngày hôm nay khá quan trọng, thương lượng với luật sư của Huỳnh Nguyên Mã suốt hai ngày, hai bên đều quyết định hôm nay sẽ đến văn phòng Lập Hiên để thương lượng hòa giải.
Cách giờ hẹn khoảng 15 phút, Lâm Vũ Thiến xem xét lại tài liệu điều tra một lần, xác định không có gì sai sót, đang định gọi cho Tần Tuyết , chuông điện thoại chợt vang lên, nhìn dãy số hiện trên điện thoại, cô do dự một chút, liền bắt máy.
“Đang làm gì vậy?” Âm thanh vang lên trong điện thoại đúng là êm tai, nhưng Lâm Vũ Thiến bận rộn tập trung vào công việc không có hứng ‘nói chuyện yêu đương’ với anh.
“Đang bận, anh có việc gì không?” Thiếu đi vẻ quyến rũ, lại nhiều thêm một phần nghiêm túc.
“Ngày mai cuối tuần, đi biển chơi không?”
Lâm Vũ Thiến nhíu mày: “Không có hứng thú.”
“Sao lại không hứng thú.”
“Tôi nhận một vụ tranh chấp gia tài, bây giờ liền phải đi đàm phán hòa giải, nếu thuận lợi đàm phán, cuối tuần còn phải tăng ca xử lý phần việc còn lại, cho nên không có thời gian.”
Bạch Chấn Tiếu ở đầu dây bên kia dường như đã sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, đưa ra điều kiện: “Yêu tinh nhỏ, em không cần vội vã từ chối tôi như vậy, chỉ cần em đồng ý đi biển với tôi, tôi sẽ đưa bản kế hoạch hạng mục quý tiếp theo của Lâm thị đến tay em, sao hả?”
Bản kế hoạch hạng mục quý tiếp theo của Lâm thị !
Cái này đã hấp dẫn Lâm Vũ Thiến rồi, nếu có được bản kế hoạch hạng mục, cô có thể…
Trong mắt Lâm Vũ Thiến hiện lên ánh sáng hào hứng: “Một lời đã định, anh cũng đừng đổi ý!”
“Sao tôi dám chứ, thời gian địa điểm lát nữa tôi sẽ nhắn.”
Cúp máy, rất nhanh Lâm Vũ Thiến đã nhận được tin nhắn của Bạch Chấn Tiếu : “Thứ bảy, bến tàu vịnh Lam Nguyệt, sau 1 giờ chiều.”
Khóe miệng Lâm Vũ Thiến nở một nụ cười âm độc, cuộc giao dịch này cô không lỗ!
Tầng dưới tòa cao ốc, một chiếc Martha đỏ tươi chói mắt và một chiếc Rolls Royce cao cấp, như hai con thú sắp đánh nhau, không ai nhường ai, tranh nhau dừng trước cửa lớn Đại Hạ.
“Két…” Hai tiếng phanh xe chói tai, hai xe cách nhau chỉ chừng 2 mi li mét, gần như đụng vào nhau.
Tần Tuyết bước ra từ chiếc Maserati, chân mang đôi sandal gót nhọn cao bảy phân, mặc trên người chiếc váy dài đầu hạ tối màu phiên bản giới hạn số lượng của Chanel, hiên ngang đeo một chiếc kính râm lớn, son môi đỏ tươi, cả người trông có vẻ vô cùng chói mắt, xinh đẹp thời thượng.
Huỳnh Nguyên Mã bước ra từ chiếc Rolls Royce, cả người mặc một bộ âu phục cao cấp của Armani, lại có vẻ không hợp với mái tóc được vuốt keo bóng loáng của anh ta, hơn nữa kích cỡ của bộ quần áo được cắt may sẵn cũng không hợp với chiều cao của anh ta, nhìn khá lôi thôi, cổ anh ta còn đeo một sợi xích vàng thật lớn, hình tượng như một đứa con trai ngốc của đại gia mới nổi, mang đến cảm giác lố bịch.
Huỳnh Nguyên Mã Nhìn Tần Tuyết, trong mắt rõ ràng vẻ không vui: “Hừ, bố tôi mới qua đời được nửa tháng, cô lại có dáng vẻ hoa tươi khoe sắc thế này, cô đối xử tốt với bố tôi nhỉ?”
Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt, đối với sự tưc giận của Huỳnh Nguyên Mã , cô ta lại bĩnh tĩnh tự nhiên.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Tuyết khẽ nhếch, tháo kính râm ra, lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Vậy còn cậu, ăn mặc như con công, không có mắt thẩm mỹ, như một đứa con ngốc bên cạnh đại gia, đừng đến gần tôi như vậy, tôi không nhận nổi thể diện này đâu.”
“Cô… Chính là cô khắc chết bố tôi, còn kiêu ngạo như vậy, có tin tôi kiện cô tội mưu sát hay không?”Huỳnh Nguyên Mã khó thở, cho nên mới có thể nói ra chuyện không thể như vậy.
Tần Tuyết đắc chí, giọng điệu ngả ngớn: “Vậy cậu cứ đi kiện đi, không ai cản cậu cả.”
Nói xong, đạp giày cao gót đi vào trong.
“Tôi nhổ… Góa phụ đen này, thật sự nghĩ rằng cô ta giỏi giang lắm!” Thái độ cao ngạo của cô ta chọc Huỳnh Nguyên Mã tức đến mức thở gấp, nhưng lại không thể làm gì được cô ta.
Luật sư Dương quy củ cầm lấy cặp tài liệu, dáng vẻ đường đường, bước xuống từ một chiếc xe khác đi đến cạnh Huỳnh Nguyên Mã, lễ phép hỏi: “Tổng giám đốc Huỳnh, chúng ta có thể đi được chưa?”
“Đi vào!”Huỳnh Nguyên Mã nhìn con chim công mẹ đang đi trước phía xa xa, không muốn bị khí thế của cô ta áp bức, sải bước đi về phía cao ốc.
Hai người một trước một sau đi vào tòa nhà, đã tạo thành một khung cảnh khoa trương, cho dù là Tần Tuyết thời thượng hay là Huỳnh Nguyên Mã chong chóng bảy màu, đều khiến mọi người nhìn chằm chằm.
Tần Tuyết đi phía trước, đứng trước cửa thang máy, nhanh chóng bấm nút, sau khi thang máy mở ra cô ta bước nhanh vào, vừa nhấn nút đóng cửa, lại bị Huỳnh Nguyên Mã chen vào từ khe hở thang máy.
Trong thang máy, hai người ở cùng một gian, tia lửa sát thương ‘xèo xèo' trong không khí, mùi thuốc súng chiến tranh cuộn cuộn không ngừng tỏa ra.
Huỳnh Nguyên Mã không kiềm nổi khó chịu trong lòng, cảm thán một câu: “Nếu bố tôi mà biết sau khi ông ấy chết, cuộc sống của cô lại vui vẻ rực rỡ như vậy, có khi nào sẽ tức đến nổi leo ra khỏi quan tài không?”
Tần Tuyết lạnh lùng cười, cười khẽ lắc đầu, giọng điệu quái gở: “Chỉ sợ người khiến bố cậu tức đến nổi bò ra khỏi quan tài là cậu mới đúng. Bảy ngày đầu tiên của bố cậu còn chưa hết, cậu đã đưa gái về nhà ăn chơi đàng điếm, chuyện này nói sao đây?”
Lời cô ta nói là thật, Huỳnh Nguyên Mã là người nổi tiếng, đừng nói bảy ngày đầu tiên của bố mình chưa hết, bố chỉ mới mất được ba ngày, anh ta đã nhịn không nổi mà đi tìm gái.
Đuôi lông mày Huỳnh Nguyên Mã hiện vẻ lúng túng, anh ta không thể phản bác, cũng không cam lòng, lại nói bóng nói gió: “Hai chúng ta đều giống nhau cả thôi, ai mà không biết cô đang thân thiết với một huấn luyện viên đánh golf, người bố ma quỷ kia của tôi thật đáng thương, đã chết còn bị cắm sừng, coi chừng ông ấy nửa đêm hiện hồn tìm cô đấy!”
“Yên tâm, bóng vía tôi nặng lắm, nửa đêm ngẩng đầu cũng không nhìn thấy con quỷ nào cả, chỉ là hiện giờ có một con quỷ phong lưu đang tranh giành gia tài với tôi, cũng không nghĩ xem mình có tài cán gì, đúng là không biết trời cao đất rộng.”
“Tôi chỉ lấy lại thứ mà tôi vốn có thôi, không như cô, một kẻ lừa đảo, sản nghiệp nhà chúng tôi là do bố tôi với mẹ tôi vất vả làm lụng mới có được, sao có thể để một người ngoài như cô độc chiếm.” Huỳnh Nguyên Mã tức giận bất bình, đối với việc này, anh ta quyết không nhượng bộ.
‘Ding' một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Tần Tuyết không muốn nhiều lời với anh ta nữa, đi trước đến cửa thang máy, gạt anh ta ra, bước ra khỏi thang máy.
Thân thể Huỳnh Nguyên Mã suýt nữa không đứng vững, chật vật chống vào tường, lại nhanh chóng sửa sang lại quần áo, bước nhanh đuổi theo.
Tần Tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến cửa văn phòng, không thèm nhìn anh ta, trực tiếp đi vào.
Từ thang máy bước ra, Huỳnh Nguyên Mã mới phát hiện, luật sư Dương còn chưa đến thang máy. Không quen nhìn dáng vẻ đắc ý kia của Tần Tuyết, Huỳnh Nguyên Mã không chọn đứng tại chỗ chờ luật sư Dương, mà bước nhanh chân hơn cả Tần Tuyết , gạt cô ra, đi trước vào sảnh lớn của văn phòng.
“Huỳnh Nguyên Mã !” Tần Tuyết bị hành động này của anh ta chọc giận: “Cậu là chó à?”
Chỉ có chó mới hay đi xô đẩy người khác.
Huỳnh Nguyên Mã hừ lạnh, ngó lơ lời của cô, quay đầu nhìn thư ký của sảnh lớn, gõ bàn: “Nói với luật sư Lâm của mấy người, chúng tôi tới rồi.”
Thư ký của sảnh lớn biết bọn họ có hẹn trước, trực tiếp dẫn bọn họ đến phòng họp: “Luật sư Lâm , mấy người cô Tần đã đến.”
Lâm Vũ Thiến đi qua, kinh ngạc thấy Huỳnh Nguyên Mã chỉ có một mình: “Ngài Hải, luật sư đại diện của anh đâu?”
Tần Tuyết thấy chỗ hở liền châm chọc: “Vừa rồi ai kia giống như chó điên chen vào thang máy, liền để một con khác ở dưới!”
Ánh mắt Huỳnh Nguyên Mã thoáng hiện vẻ lúng túng, sắc mặt trầm xuống: “Tần Tuyết, đừng tưởng ông đây không dám đánh phụ nữ.” Nói xong, nhìn Lâm Vũ Thiến nói: “Luật sư Dương có lẽ còn ở trong thang máy.”
Lâm Vũ Thiến gật đầu, ngó lơ cuộc chiến tranh của bọn họ.