Mục lục
Lấy nhà tài phiệt siêu giàu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 108: HỈ NỘ VÔ THƯỜNG




CHƯƠNG 108: HỈ NỘ VÔ THƯỜNG

Chỉ nói sai một câu mà thôi đã bị bắn hai phát á?

Mai Thùy Hân ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt thâm trầm của Trịnh Thiên Ngọc, trái tim vô thức hẫng một nhịp.

Mai Thùy Hân nhanh chóng thu lại ánh mắt mình, bình tĩnh cúi đầu: “Phải không? Tôi còn cho rằng anh không phải con trai ruột, bây giờ xem ra anh thật sự là con trai ruột của ông ta rồi.”

“Mai Thùy Hân, cô có ý gì?!” Trịnh Thiên Ngọc nhíu đôi mày rậm.

“Vì hai cha con các người đều hỉ nộ vô thường như nhau.

Trịnh Thiên Ngọc lập tức bị Mai Thùy Hân chọc giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mai Thùy Hân!”

Thấy Trịnh Thiên Ngọc ăn quả đắng, tâm trạng của Mai Thùy Hân vô thức tốt hơn một chút.

“Đến đây ăn táo này.” Đưa táo đã gọt xong trong tay cho hắn.

Trịnh Thiên Ngọc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn trong suốt, khóe miệng chứa nụ cười xinh đẹp lại ngây thơ của cô gái nhỏ, hắn hơi dời mắt đi.

Trịnh Thiên Ngọc không nhận lấy táo. Mai Thùy Hân ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nóng đến đỏ bừng.

“Mai Thùy Hân, lại đây.”

Mai Thùy Hân cho rằng Trịnh Thiên Ngọc bảo cô đưa táo tới cho hắn, bèn đi tới bên giường.

Trịnh Thiên Ngọc cũng không động tay, hơi mở miệng, ra hiệu Mai Thùy Hân đút hắn.

Nhìn thấy băng vải trắng như tuyết trên ngực hắn, Mai Thùy Hân cam chịu số phận thở dài, đưa táo tới bên miệng hắn.

“A…” Trịnh Thiên Ngọc không cắn táo mà lại ngậm lấy ngón tay cô.

Mai Thùy Hân phát ra tiếng thét kinh hãi. Muốn làm cái gì vậy?

Cô ngơ ngác nhìn Trịnh Thiên Ngọc.

Đầu óc Mai Thùy Hân ong lên một tiếng, bỗng nhiên tỉnh táo lại, Trịnh Thiên Ngọc là đang ăn đậu hũ của cô!

Mai Thùy Hân ném táo vào trong thùng rác bên cạnh vang lên một tiếng bịch.

“Mai Thùy Hân! Cô làm gì đó! Tôi vẫn chưa ăn mà!” Trịnh Thiên Ngọc kêu to.

“Tôi thấy anh hoàn toàn không muốn ăn táo. Không bằng quăng đi.” Mai Thùy Hân lườm hắn một cái.

Trịnh Thiên Ngọc không vui trừng bóng dáng trốn tránh của Mai Thùy Hân, nhịn xuống xúc động muốn ôm cô vào lòng, nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói từng chữ, giọng điệu bá đạo không cho thương lượng: “Mai Thùy Hân! Đến đây hôn tôi!”

Người đàn ông này có cần phải bá đạo thế không?

Mai Thùy Hân đứng rất xa, nâng mắt vô cùng nghiêm túc nhìn Trịnh Thiên Ngọc: “Trịnh Thiên Ngọc, hôm nay lúc tôi bị người ta chỉa súng vào đầu, có phải anh rất căng thẳng không?”

Trịnh Thiên Ngọc không ngờ cô đột nhiên hỏi như vậy, ngơ ngác một lúc, chợt nghiêng đầu đi, giọng nói gượng gạo không được tự nhiên: “Liên quan gì đến cô!”

Thấy hắn không trả lời, cô tự mình hỏi tiếp: “Tôi nhìn thấy ánh mắt của anh rồi, rất căng thẳng, rất đau lòng. Anh rất sợ tôi thật sự bị bọn họ giết chết, có đúng không?”

Trên mặt Trịnh Thiên Ngọc mang theo vẻ khó chịu vì bị nhìn thấu, không kiên nhẫn ngắt lời Mai Thùy Hân: “Người phụ nữ này, sao hôm nay cô lại dông dài như vậy chứ, cuối cùng cô muốn nói cái gì?”

Mai Thùy Hân đứng ở bên giường Trịnh Thiên Ngọc, trên khuôn mặt sạch sẽ mang theo mệt mỏi và tiều tụy, đôi mắt hạnh lẳng lặng nhìn hắn, đôi môi hồng nhạt hơi hé mở: “Trịnh Thiên Ngọc, anh thích tôi đúng không? Hay là… anh yêu tôi?”

Mai Thùy Hân hỏi rất trực tiếp, không có chút né tránh nào.

Trịnh Thiên Ngọc không ngờ Mai Thùy Hân luôn nói chuyện lạnh lùng với mình như con nhím nhỏ lại sẽ hỏi ra vấn đề trực tiếp như vậy. Thoáng chốc ngẩn người ra đó.

Nhịp tim bất thình lình đập nhanh hơn…

Một lát sau, Trịnh Thiên Ngọc hơi ngẩng cằm, vênh váo hống hách nhìn cô: “Vậy còn cô? Mai Thùy Hân?”

Trước giờ Mai Thùy Hân đều không chịu thừa nhận mình yêu hắn, nhưng Trịnh Thiên Ngọc không tin. Sao trên đời này sẽ có một người phụ nữ không yêu hắn chứ?

Tuyệt đối không thể nào.

Mai Thùy Hân nhìn Trịnh Thiên Ngọc.

“Vậy còn cô, Mai Thùy Hân?” Vì sao hắn phải đáp lời như vậy, vì sao không trực tiếp phủ nhận lời cô nói, vì sao không cười nhạo cô suy nghĩ quá nhiều. Vì sao không châm chọc cô quá coi trọng mình?

Hỏi lại câu thế này, ý nghĩa chính là thừa nhận mình đoán đúng rồi. Trịnh Thiên Ngọc, hắn thật sự thích mình.

Mai Thùy Hân rũ mắt, cười chua xót: “Trịnh Thiên Ngọc, tôi không yêu anh.” Cô lại nâng mắt lên, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Cho nên… anh tuyệt đối đừng yêu tôi.”

Tuyệt đối đừng yêu cô.

Tình yêu của hắn, cô không nhận nổi. Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, muốn một cuộc sống bình thường. Cô và Trịnh Thiên Ngọc đã định trước không thể đi chung đường rồi.

Hắn quá bá đạo, quá ích kỷ, quá quyền quý kiêu căng. Mà Mai Thùy Hân, hoàn toàn không chịu được một người đàn ông như vậy.

Nghe thấy câu trả lời của Mai Thùy Hân, Trịnh Thiên Ngọc tựa vào đầu giường, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, trên khuôn mặt lạnh lùng không có chút cảm xúc.

Lại là câu này, cô không yêu hắn.

Người phụ nữ miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo này. Không yêu hắn? Không yêu hắn vì sao phải mạo hiểm mắng ba giúp hắn?

Không yêu hắn? Không yêu hắn vì sao lại uyển chuyển cung phụng, vô cùng vui vẻ dưới người hắn? Trịnh Thiên Ngọc không tin trên thế giới thật sự có một người phụ nữ có thể hoàn toàn tách biệt cơ thể và tình cảm.

Trịnh Thiên Ngọc im lặng, cứ như vậy nhìn chằm chằm Mai Thùy Hân.

Thời gian như đứng im, ngay cả không khí cũng trở nên loãng ra.

Bị Trịnh Thiên Ngọc nhìn chằm chằm suốt như vậy, lồng ngực Mai Thùy Hân cũng có chút thay đổi khác thường, không nhịn được rũ mắt: “Tôi đi rót cho anh ly nước.

Xoay người chạy ra khỏi tầm mắt của hắn.

Trong lòng hoảng loạn khó tả, lúc rót nước vừa không cẩn thận bị đổ nước nóng vào tay.

“A!” Đau đớn đến tận xương khiến Mai Thùy Hân lập tức ném cái ly trong tay xuống, phát ra tiếng kêu đau đớn.

“Xoảng!” Tiếng ly sứ vỡ vụn vô cùng chói tai.

Mai Thùy Hân chuẩn bị lấy thùng rác đến dọn dẹp. Vừa xoay người lại, lập tức đụng vào một lồng ngực rộng lớn.

Cô nâng mắt nhìn, Trịnh Thiên Ngọc đang đứng ở cửa, con ngươi đen u ám nhìn chằm chằm cô.

“Trịnh Thiên Ngọc, anh điên rồi! Sao anh lại chạy xuống giường?” Mai Thùy Hân cau mày đỡ tay hắn: “Mau về giường nằm! Bác sĩ nói anh cần phải nghỉ ngơi!”

“Mai Thùy Hân, cái người hay nói dối này!” Trịnh Thiên Ngọc tức giận quát, hai tay kéo mạnh Mai Thùy Hân vào lòng, cố nén cảm giác đau đớn nơi lồng ngực, ngang ngược vô lý kêu to: “Mai Thùy Hân, nói cô yêu tôi!”

Mai Thùy Hân mặc cho hắn ôm, sợ giãy dụa sẽ làm rách vết thương trên ngực hắn.

Đôi mắt long lanh nhìn về phía xa xăm sau bả vai Trịnh Thiên Ngọc.

Không, Trịnh Thiên Ngọc, tôi không yêu anh.

Tôi yêu Trần Hoàng Kiên, quá khứ như thế, hiện tại như vậy, tương lai cũng thế.

Người tôi yêu không phải anh, trước giờ đều không phải…

Cho nên, đừng yêu tôi, vì tôi không thể mang lại thứ anh muốn.

“Trịnh Thiên Ngọc, đừng ầm ĩ nữa, nhanh về nằm nghỉ đi.” Mai Thùy Hân cố hết sức dịu dàng nói, đưa tay muốn kéo cánh tay đang ôm lấy mình ra.

“Mai Thùy Hân!” Trịnh Thiên Ngọc lại hoàn toàn mặc kệ, hai tay vẫn ôm chặt lấy cô, quấn quýt lấy cô như một đứa trẻ không chịu bỏ qua, vô lại nói: “Nói cô yêu tôi! Cô yêu tôi!”

Mai Thùy Hân nhíu chân mày thanh tú, hàm răng trắng như tuyết cắn cánh môi hồng nhuận.

Vì sao hắn phải bá đạo như vậy? Ai quy định Mai Thùy Hân cô phải yêu Trịnh Thiên Ngọc chứ?

Không yêu không yêu chính là không yêu!

Có ai ép người ta phải yêu mình vậy sao? Trịnh Thiên Ngọc hoàn toàn không hiểu tình yêu, hắn hoàn toàn không hiểu cái gì là yêu, cái gì là chiếm hữu.

“Trịnh Thiên Ngọc, đừng làm ầm ĩ được không?” Mai Thùy Hân bất đắc dĩ nói.

“Mai Thùy Hân, nói!” Trịnh Thiên Ngọc kiêu căng quát.

Hắn nhất định phải bá đạo như vậy sao?

Hắn không hiểu, dựa vào bá đạo và kiêu ngạo, hoàn toàn không thể có được trái tim của phụ nữ.

Mai Thùy Hân có chút mất kiên nhẫn, trực tiếp gào to lại với Trịnh Thiên Ngọc: “Trịnh Thiên Ngọc, nói một trăm lần cũng như nhau thôi! Tôi không yêu anh không yêu anh không yêu anh! Anh hài lòng rồi chứ?”

Hai tay Trịnh Thiên Ngọc siết chặt, dán sát người lại với Mai Thùy Hân đến không có chút khe hở, Mai Thùy Hân chỉ cảm thấy không thở nổi!

Một giây sau, Trịnh Thiên Ngọc đã giữ chặt đầu cô, áp sát người hôn lên môi cô, kịch liệt mà không chút thương tiếc công thành đoạt đất trong đôi môi anh đào của cô!

“Ưm…” Mai Thùy Hân nhíu mày, nhưng vẫn không dám giãy dụa, sợ làm đau miệng vết thương của hắn.

Trịnh Thiên Ngọc lại như hoàn toàn không biết mình bị gãy xương sườn, hoàn toàn không cảm thấy đau, ôm chặt lấy Mai Thùy Hân, đầu lưỡi nóng hầm hập thăm dò vào miệng cô, tùy ý càn quét mọi thứ bên trong!

Hơi thở giữa hai người nóng bỏng đến nhiệt độ trong phòng cũng cao lên mấy độ!

“Xin lỗi… quấy rầy một chút.”

Một giọng nữ dịu dàng đột nhiên vang lên bên cạnh hai người, cắt ngang nụ hôn sâu của Trịnh Thiên Ngọc.

“Shit!” Nghe thấy giọng nói này, Trịnh Thiên Ngọc lập tức buông môi Mai Thùy Hân ra, nhỏ giọng mắng một tiếng, không vui đưa mắt trừng qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK