CHƯƠNG 47: EM ĐỪNG NGHĨ NHIỀU.
Bàn tay run rẩy cầm lấy điện thoại, Mai Thuỳ Hân bấm gọi một hàng số, đầu dây bên kia bắt mấy rất nhanh, nhưng cô lại nói không nên lời: “…”
Phía bên kia Trịnh Thiên Ngọc cũng yên lặng. Bầu không khí gượng ép đến nỗi khiến người ta không thở nổi. Một lúc sau, Mai Thuỳ Hân vừa định cúp điện thoại thì một giọng nói yêu kiều của phụ nữ truyền tới: “Thiên Ngọc, mau tới đây! Người ta đợi không nổi nữa rồi nè!”
“Cụp!” Trịnh Thiên Ngọc cúp máy.
Mai Thuỳ Hân cắn chặt môi, mỗi một nơi trong lòng cô đều đang đau nhói.
“Thật buồn cười, mày tưởng mày là gì của người ta vậy hả? Có khó khăn gì thì tìm cảnh sát, chứ không phải người đầu tiên muốn tìm là Trịnh Thiên Ngọc! Mai Thuỳ Hân, sao mày vẫn còn trẻ con như vậy chứ?” Mai Thuỳ Hân lắc đầu tự chế nhạo mình.
Gió đêm rất lạnh, Mai Thuỳ Hân cũng không biết nên đi đâu nữa, nơi đâu cũng đều không phải là nhà của cô…
Cô ôm lấy vai của mình, từ từ chậm rãi men theo vách tường ngồi xuống, mái tóc dài che phủ lấy khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ mệt mỏi của cô. Mệt quá…cô thật muốn ngủ thiếp đi không bao giờ tỉnh dậy nữa…
“Cô Mai, tôi đi tìm cô khắp nơi đó! Cô có thể xuất viện rồi.” Là giọng của cô y tá, giọng nói đã làm Mai Thuỳ Hân đang ngồi ngủ co ro trong góc tường giật mình tỉnh dậy.
“Hả?” Mai Thuỳ Hân nghi ngờ mình nghe lầm rồi chăng.
“Cô Mai, Tổng giám đốc sai tôi tới đón cô về nhà.” Người đàn ông đứng sau y tá lên tiếng.
Là Đoàn Phong.
Mai Thuỳ Hân lặng lặng đứng dậy. Cô không thể từ chối mà, có đúng không? Cô không thể trốn khỏi Trịnh Thiên Ngọc, trừ khi, anh ta chơi chán cô rồi chủ động bỏ rơi cô thôi.
Chiếc Mercedes Benz lăn bánh chạy đi. “Tít tít…” Tiếng chuông điện thoại của Mai Thuỳ Hân đột nhiên vang lên. Đáy lòng cô chợt run lên, không lẽ là tin nhắn của Trịnh Thiên Ngọc? Nhưng khi cô mở màn hình điện thoại lên thì đó chỉ là tin dự báo thời tiết mà thôi. Cũng không biết tại sao mà Mai Thuỳ Hân lại có chút thất vọng nữa.
Chiếc xe yên lặng đi xuyên qua từng con phố, Mai Thuỳ Hân giương mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, cô có chút cau may khó hiểu: “Anh Đoàn, có phải anh chạy sai đường rồi không?” Đoàn Phong quay đầu nói chắc chắn: “Không sai đâu, Tổng giám đốc kêu tôi đưa cô tới căn hộ ở Bán Sơn.”
Nhìn thấy bộ dạng vẫn chưa hiểu gì cả của Mai Thuỳ Hân, Đoàn Phong đành giải thích: “Cô Mai, lần này cô đã chọc Tổng giám đốc rất tức giận, chỉ e Tổng giám đốc sẽ không cho cô bước vào nhà họ Trịnh nửa bước nữa rồi!”
“Không cho tôi bước vào nhà họ Trịnh nửa bước?” Mai Thuỳ Hân cúi đầu cười tự giễu, cũng phải a, đây chính là sự trừng phạt của Trịnh Thiên Ngọc dành cho một nô lệ như cô mà!
Trong phòng khách được trang trí đơn giản nhưng vẫn không mất đi sự xa xỉ hào hoa, đôi chân dài miên mang của Trịnh Thiên Ngọc đang vắt lên chiếc bàn thuỷ tinh ở trước ghế sofa, đôi mắt đen láy âm tà khẽ híp lại, làm loé lên một tia sáng nguy hiểm. Còn Lưu Thiên Tâm thì áp sát bên cạnh anh, ngữ khí ôn tồn.
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của Mai Thuỳ Hân, các cơ bắp trên người Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên căng cứng lại.
Lưu Thiên Tâm quay đầu nhìn qua, quét mắt nhìn Mai Thuỳ Hân một cái, sau đó cụt hứng nói với Trịnh Thiên Ngọc: “Thiên Ngọc, cô ta là ai vậy? Không phải nói tối nay chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
Trịnh Thiên Ngọc cũng không thèm liếc nhìn Mai Thuỳ Hân lấy một cái, ngữ khí lạnh lẽo tựa băng sương cất lên: “Cô ta sao? Chỉ là một người hầu thôi! Qua đây để phục vụ chúng ta, em đừng nghĩ nhiều.”
Mai Thuỳ Hân cắn chặt môi, cô rũ tầm mắt xuống, hàng lông mi dài rậm đã che đi những biểu cảm trong mắt cô.
“Ồ, thì ra là người hầu à! Em biết mắt nhìn người của anh sẽ không tệ như vậy mà!” Lưu Thiên Tâm lúc này mới an tâm trở lại.
…….