CHƯƠNG 111: MẠNH MIỆNG HẾT LẦN NÀY TỚI LẦN KHÁC
Vết thương của Trịnh Thiên Ngọc rốt cuộc tốt lên. Mai Thùy Hân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Ở bệnh viện mỗi ngày tiếp xúc khoảng cách gần với Trịnh Thiên Ngọc, trái tim cô lúc nào cũng không iên.
Ông cụ Trịnh để cho người giúp việc chuẩn bị bữa tiệc lớn đồ ăn phong phú nghênh đón Trịnh Thiên Ngọc về nhà.
"Thiên Ngọc, chuyện Thị trưởng Lương ở thành phố C đã xử lý xong. Cháu nghỉ ngơi một ngày, ngày mai trở về thành phố C đi. Dự án bất động sản phải giám sát ngay." Ông cụ Trịnh nhấp một hớp rượu vang trắng, nói với Trịnh Thiên Ngọc.
Phải đi về? Hai mắt Mai Thùy Hân nhất thời sáng lên. Cô phải bảo Trịnh Thiên Ngọc đem cô về cùng. Cô không muốn để cho linh hồn ba một mình ở thành phố C. Ba sẽ cô đơn.
"Được. Ông nội." Trịnh Thiên Ngọc cũng không thích Chicago, Chicago có một vài người anh không muốn nhìn thấy.
"Thiên Ngọc, cháu bận tâm chuyện của Thiên Hi nhiều quá, cũng lớn vậy rồi, cũng nên tìm bạn trai sớm kết hôn rồi." Ông Trịnh uy nghiêm nói.
Con trai đã hư, bây giờ chỉ trông cậy vào cháu trai và cháu gái. Cháu trai cũng đã sinh cho ông đứa chắt, bây giờ chỉ cần bận tâm đứa cháu gái nhỏ nữa thôi.
"Ông nội, mang cả bà vú đi cùng đi. Về thành phố C lại tìm cháu sợ đứa nhỏ không quen." Trịnh Thiên Ngọc muốn đem Tư Hàn cùng về.
"Tư Hàn ở lại chỗ đây với ta. Bên cạnh cháu chẳng có người phụ nữ nào tử tế, Tư Hàn đi theo cháu, làm sao có thể được?" Ông Trịnh liếc Mai Thùy Hân một cái, nhàn nhạt nói.
Cô họ Mai này ông không ghét, đáng tiếc là có vẻ cô ấy không có hứng thú với cháu trai ông.
"Ông nội!" "Ông Trịnh!" Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân đồng thời mở miệng. Mai Thùy Hân không bỏ được cậu nhóc, mặc dù không phải là con ruột mình, nhưng nghĩ tới chuyện tách ra khỏi cậu bé, trong lòng lại đau đớn dữ dội.
"Trừ khi cháu nhanh chóng kết hôn, tìm cho thằng nhóc một người mẹ!" Ông Trịnh nhìn Trịnh Thiên Ngọc, lại nhìn Mai Thùy Hân, ám thị nói.
Mai Thùy Hân cúi đầu, cô không phải không nghe ra ý tứ của ông Trịnh, nhưng yêu cầu này, cô thật không có cách đáp ứng.
Đêm đã khuya, ngày mai sẽ phải về nước. Mai Thùy Hân ngồi bên cạnh nôi cậu bé, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say.
Lông mi của bé cưng đã mọc ra, rất dài, giống như một hàng lông vũ tinh tế. Không biết mơ thấy gì vui, cậu nhóc đột nhiên mỉm cười, vô cùng đáng yêu. Mai Thùy Hân lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve hàng tóc thưa thớt mỏng manh, trong lòng buồn không thôi.
"Thích như vậy, vậy chúng ta sinh một đứa." Giọng nhẹ nhàng vang lên Trịnh Thiên Ngọc ở sau lưng cô.
Mai Thùy Hân trong lòng đau xót, chợt nhớ tới con gái mình, nước mắt chảy xuống theo khuôn mặt thanh lệ.
"Tại sao lại khóc?" Trịnh Thiên Ngọc ngồi xuống bên cạnh Mai Thùy Hân, kéo cô vào trong ngực mình: "Mọi người nói, có đứa trẻ dạo chơi ở Trái Đất, sau khi tới đây thì phát hiện mình không thích chỗ này, liền sẽ rời đi, bắt đầu du lịch ở những vì sao khác. Cho nên, con gái cô nhất định là không có duyên với cô. Con bé bây giờ đang đi tìm đến nơi thích hợp với mình, hẳn cô phải vui vẻ vì con bé mới được."
Giọng Trịnh Thiên Ngọc trầm thấp ấm áp, cằm nhẹ nhàng cọ cọ ma sát trên tóc cô, đau đớn trong lòng Mai Thùy Hân giảm đi đôi chút. Ngẩng đầu lên cố gắng mỉm cười với Trịnh Thiên Ngọc một cái.
Ý tốt và sự an ủi của anh, cô nhận.
"Cô ngốc." Trịnh Thiên Ngọc cưng chiều lấy tay vuốt ve tóc Mai Thùy Hân.
Bóng đêm, sâu thăm thẳm, trầm mặc.
Máy bay tư nhân dừng trên sân lớn nhà họ Trịnh. Cuối cùng đã trở lại thành phố C quen thuộc, ánh mắt Mai Thùy Hân lại hơi ướt. Nghe nói mộ ba ở Tây Sơn, cô chuẩn bị buổi chiều đi thăm một chút.
"Mai Thùy Hân, tôi có chút việc phải đến công ty, cô ở nhà chờ anh." Trịnh Thiên Ngọc vừa về tới thành phố C, liền thay âu phục, chuẩn bị đến công ty.
"Trịnh Thiên Ngọc, có thể cho tôi năm phút không?" Mai Thùy Hân ngẩng đầu nhìn anh.
"Nói."
"Tôi không muốn bị anh nhốt lại ở trong phòng như vậy, tôi không nợ anh gì cả, tôi cần cuộc sống của mình, cần bạn mình, cần công việc." Mai Thùy Hân thật sự không nghĩ mình sẽ qua lại cùng Trịnh Thiên Ngọc.
"Cô muốn công việc? Có thể! Đến công ty nhà họ Trịnh làm đi! Tôi sẽ sắp xếp một chức vụ cho cô." Trịnh Thiên Ngọc không thấy mình nói gì sai.
"Trịnh Thiên Ngọc, rốt cuộc anh có hiểu ý tôi hay không?" Mai Thùy Hân nổi đóa: "Tôi nói là tôi không muốn ở cùng anh! Anh cũng không có quyền hạn chế tự do của tôi!"
"Không có quyền? Hợp đồng tình nhân cô còn chưa hoàn thành xong? Có muốn tôi cho cô xem giấy thỏa thuận không? Giấy trắng mực đen, rõ ràng." Trịnh Thiên Ngọc nhíu mày, tức giận dần dần tràn ngập ở trong mắt.
Mai Thùy Hân nghiêm túc nhìn anh, giọng rất nghiêm trọng: "Hợp đồng của chúng ta là anh cứu ba tôi, tôi làm tình nhân của anh một năm. Nhưng bây giờ ba tôi chết rồi, anh cũng không cứu được ba tôi, cho nên, tôi cũng không cần phải tiếp tục làm tình nhân của anh."
Dừng một chút, cô nhẹ giọng mở miệng: "Trịnh Thiên Ngọc, chúng ta kết thúc loại quan hệ này đi!"
Trịnh Thiên Ngọc trong mắt thoáng qua nồng nặc tức giận, người phụ nữ này, thật đúng là muốn gây chuyện!
Nổi giận đùng đùng mở miệng: "Ba cô vốn dĩ sẽ chết, là bởi vì cô vi phạm hợp đồng trước thời hạn, cô chạy trốn! Người thất tín trước là cô!"
Mai Thùy Hân bất đắc dĩ lắc đầu, nếu như cô không chạy trốn, có lẽ cô đã sớm mất mạng!
Quên đi, cô sẽ không nói lý với tên đàn ông bá đạo ngạo mạn này.
"Trịnh Thiên Ngọc, kết thúc đi!" Mai Thùy Hân mệt mỏi mở miệng.
Kết thúc? Cô nói kết thúc? Ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc thoáng qua ánh sang lạnh lẽo, có chút kiệt lực hét: "Mai Thùy Hân, cô có gan thì nói lại lần nữa!"
Khí thế Trịnh Thiên Ngọc quá dọa người, Mai Thùy Hân có hơi không dám nhìn vào mắt anh, nhưng lời đã nói ra, cô nhất định phải nói rõ ràng. Cô không nghĩ mình ngu ngốc đến mức muốn tiếp tục bị chiếm giữ như thế này nữa!
Mai Thùy Hân hít một hơi thật sâu, tay phải nắm thành quả đấm, cho mình một chút dũng khí, thấp giọng mở miệng: "Trịnh Thiên Ngọc, kết thúc đi! Chúng ta kết thúc đi!"
"Mai Thùy Hân!" Trịnh Thiên Ngọc gằn từng chữ, ánh mắt đằng đằng sát khí.
"Tôi không thích hợp làm tình nhân của anh, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa." Mai Thùy Hân ngẩng đầu lên, to gan nhìn vào mắt Trịnh Thiên Ngọc: "Anh có quyền có thế, kiểu phụ nữ gì mà không có được? Đừng quấn lấy tôi mãi không buông nữa."
Nói như vậy, anh có thể hiểu chứ?
Vốn chính là Chủ tịch tập đoàn nhà họ Trịnh muốn có kiểu phụ nữ nào, sao có thể không có được? Cô, Mai Thùy Hân, dù là tướng tá hay là dáng người, đều không phải người hoàn hảo nhất. Cần gì phải làm khó một người phụ nữ bình thường như cô?
Trịnh Thiên Ngọc cất bước về phía trước, đi tới bên cạnh Mai Thùy Hân, anh tay cầm chặt cánh tay cô.
Anh càng cầm càng mạnh tay, giống như muốn bóp nát tay cô.
Không cần phải lãng phí thời gian? Đừng quấn lấy cô nữa? Cô muốn rời đi? Thì có thể dễ dàng rời đi?
Rất tốt. Mai Thùy Hân, lại chọc giận anh thành công!
"Được. . ." Đôi mắt Trịnh Thiên Ngọc bắn ra tia lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mai Thùy Hân, đôi môi mỏng vô tình mấp máy: "Mai Thùy Hân, cô không muốn ở bên cạnh tôi nữa?"
Giọng anh mang theo mùi máu, khiến cho người khác không lạnh mà run.
Mai Thùy Hân hơi run run một chút, nhưng vẫn thẳng thắn đối diện. Sớm muộn phải đối mặt, cô không thể lùi bước.
Cắn môi một cái, tay phải nắm thành quả đấm, Mai Thùy Hân dùng toàn bộ dũng khí, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: "Đúng."
Cô còn dám đáp lại? Lửa giận toàn thân bị hoàn toàn bị thiêu đốt.
Một giây kế tiếp, Trịnh Thiên Ngọc chợt nắm tay cô kéo ra bên ngoài! Mai Thùy Hân muốn giãy giụa. “Bụp” một cái bị Trịnh Thiên Ngọc đẩy ngã ở bên cạnh xe!
"Trịnh Thiên Ngọc! Anh muốn làm gì!" Mai Thùy Hân đau đến kêu lên.
"Làm gì?" Trịnh Thiên Ngọc hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt anh tuấn phủ đầy sương mù, hai tay dùng sức kéo tóc cô, kéo cô đến trước mắt mình, cắn răng nghiến lợi nói: "Mai Thùy Hân, cô muốn kết thúc? Tôi nói cho cô biết, không có chuyện đó đâu!"
Trịnh Thiên Ngọc đè cô xuống, hung hăng ép môi xuống, cắn một cái ở trên cổ cô, dùng sức xé. . .
"Trịnh Thiên Ngọc! Anh, tên điên này!" Mai Thùy Hân đau đến mức kêu thành tiếng, hai tay liều mạng đánh vào vai anh.
Trên cổ truyền tới cảm giác đau rát, Mai Thùy Hân tức giận cả người phát run.
Người đàn ông này tại sao phải bá đạo như vậy!
Mỗi lần đều là anh quyết định. Mỗi lần nói chuyện không hợp ý sẽ bị anh giày vò. Cho tới bây giờ không chịu nghiêm túc nghe cô nói chuyện, chỉ có chinh phục bằng sức mạnh và sức mạnh.
Cô là một người có máu có thịt! Không phải búp bê bơm hơi! Cô không tồn tại để thỏa mãn dục vọng của đàn ông!
"Buông tôi ra! Trịnh Thiên Ngọc! Tôi muốn giết anh!" Mai Thùy Hân tức giận, đôi chân liều mạng đá.
"Tới đi, tới giết tôi đi!" Trịnh Thiên Ngọc giọng ác độc hét lớn, cúi người xuống, trên cao nhìn xuống trợn mắt nhìn Mai Thùy Hân. Đối với uy hiếp của cô không hề sợ hãi.
Mai Thùy Hân liều mạng giơ hai tay lên đầu.
Động tác Trịnh Thiên Ngọc cứng đờ, đột nhiên buông lỏng tay, một tay che ngực mình, cả khuôn mặt cũng trắng bệch, khẽ kêu lên một tiếng kêu thống khổ. . .
Mai Thùy Hân sững sốt một chút, phản ứng rất nhanh: "Sao thế? Trịnh Thiên Ngọc?"
Anh không còn ý thức bảo vệ mình nữa.
Vừa ra viện đã chạy đi khắp thế giới, lại còn đánh người rồi muốn chiếm giữ cô. . .
Trịnh Thiên Ngọc đè đau đớn trên ngực lạnh lùng trợn mắt nhìn Mai Thùy Hân, đáng ghét, anh bây giờ thậm chí không còn sức để đè cô dưới người mình.
Lần đầu tiên, anh thấy mình vô dụng như vậy.
Thấy Trịnh Thiên Ngọc không nói lời nào, trên mặt tái nhợt lông mày nhíu chặt, Mai Thùy Hân đỡ tay anh, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc làm sao? Là ngực lại đau sao?"
Giọng nói mềm mại mang theo sự lo lắng của cô như thứ gì đó mềm mềm cọ vào tim anh. . .
Động tác tràn đầy tức giận với cô bỗng bối rối rồi dần dần biến mất. Ngay cả ngực cũng không đau nữa.
Cô đang lo lắng cho vết thương của anh?
Cô gái chết bầm. . . Rõ ràng không hề vô tâm với anh.
Hết lần này tới lần khác cứ luôn mạnh miệng.
Hay là lại đang chơi trò gắp thả với anh? Nói cái gì mà kết thúc. . . Muốn kết thúc còn lo lắng cho anh như vậy làm gì? !