Mục lục
Lấy nhà tài phiệt siêu giàu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 57: CHO CHÔN CÙNG CÔ




CHƯƠNG 57: CHO CHÔN CÙNG CÔ

Bầu trời âm u một vì sao cũng không nhìn thấy, giống như đang nổi lên một trận bão táp. Một mình Mai Thùy Hân ngồi dưới đèn đường mờ vàng, nước mắt tràn lan giống như nước lũ tùy ý cọ rửa trên mặt, ủy khuất và bi thương càng ngày càng mãnh liệt.

Mai Thùy Hân ngồi im ở nơi đó, thành bể bơi màu trắng phản xạ ra một mảnh ánh sáng mơ màng của đèn đường chiếu rọi bờ vai đơn độc của cô.

"Đừng khóc." Một giọn nói vang lên trong màn đêm trống vắng.

Mai Thùy Hân vẫn ngồi dưới đất nức nở không ngừng, thật lâu mới phản ứng được quay đầu nhìn lại, trong màn nước mắt mơ hồ phản chiếu ra thân ảnh của Trịnh Thiên Ngọc.

Chẳng biết từ lúc nào hắn đã lặng yên không tiếng động đi đến bên cạnh bể bơi. Hắn đứng ở bên cạnh bề bơi từ trền cao nhìn cô. Trong mờ tối cô không thấy rõ nét mặt của hắn, giọng nói của hắn cũng lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.

Mai Thùy Hân ủy khuất như lũ quét bạo phát ra: "Anh cút đi! Tôi không cần anh lo! Đừng giả mù sa mưa giả làm người tốt!" Lau nước mắt đang chảy lung tung trên mặt, Mai Thùy Hân lớn tiếng kêu khóc.

Trịnh Thiên Ngọc mày rậm nhíu chặt, tiến lên một bước, một tay kéo Mai Thùy Hân từ dưới đất đứng lên: "Đồ đàn bà, cô lại phát điên cái gì!"

Vừa chạm vào mới phát hiện phía dưới xúc cảm không đúng, một lần nữa đem bàn tay dò xét lên trên trán của cô, nhiệt độ nóng hổi lẫn với nước mắt, khiến lòng Trịnh Thiên Ngọc chợt xiết chặt lại: "Đáng chết! Cô phát sốt rồi!"

Ôm ngang Mai Thùy Hân lên đi vào nhà, căn bản không để ý tới Mai Thùy Hân đang đá đấm chửi bới lung tung.

"Xuỵt! Ngoan một chút!" Giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc hơi không kiên nhẫn nhưng sức lực trong tay lại thả nhẹ đi rất nhiều. Mai Thùy Hân đã sốt đến mức có chút mê man rồi, căn bản không để ý tới lời trấn an của Trịnh Thiên Ngọc vẫn kêu khóc: "Anh lăn đi! Đừng đụng vào tôi! Cút!"

Trịnh Thiên Ngọc dùng một cánh tay nâng thân thể gầy yếu của cô, một cái tay khác cố gắng khống chế lại chân tay đang khua loạn của cô, hắn thấp giọng nói ở bên tai cô: "Nếu cô lộn xộn nữa, tôi sẽ đem cô ném vào bể bơi, để đứa con hoang trong bụng cô chôn cùng cô luôn!"

Lời nói lạnh lẽo cứng rắn tàn khốc khiến Mai Thùy Hân lập tức tỉnh táo lại. Bảo bối không thể có chuyện gì được, cô nhất định phải bảo vệ tốt tiểu bảo bối trong bụng mình. Mai Thùy Hân bị dọa chăm chú lắng che bụng dưới, ngoan ngoãn để Trịnh Thiên Ngọc đem cô ôm vào phòng ngủ.

Trịnh Thiên Ngọc cẩn thận đem Mai Thùy Hân đặt ở trên giường, lại cầm gối đầu tìm một tư thế thoải mái nhất cho cô, sau đó lấy nhiệt kế ra nhét vào dưới nách Mai Thùy Hân, sờ khuôn mặt nhỏ của Mai Thùy Hân đã bị sốt đến mức đỏ bừng, cái trán càng nóng đến dọa người.

Lông mày Trịnh Thiên Ngọc thít chặt, sắc mặt so với Mai Thùy Hân còn khó nhìn hơn: "Cô thật sự là một đứa ngu ngốc! Quét dọn cái bể bơi thôi mà còn có thể đem mình làm cho phát sốt! Chưa thấy qua người phụ nữ nào ngu xuẩn giống như cô!"

Mai Thùy Hân nóng đến mức toàn thân bất lực, cũng lười tranh luận cùng hắn mà cũng không còn sức phản kháng bất kỳ động tác gì của Trịnh Thiên Ngọc. Lúc chờ mấy phút để nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể, đột nhiên Trịnh Thiên Ngọc cúi người ghé vào trước mặt Mai Thùy Hân, tinh tế nhìn cô giống như xưa nay không hề quen biết cô vậy.

Đó là một loại ánh mắt chăm chú tìm tòi nghiên cứu, giống như Mai Thùy Hân này hắn chưa từng thấy rõ qua.

"Làm gì vậy? Lên cơn hả?" Mai Thùy Hân bị ánh mắt của hắn nhìn cho rùng mình, giãy dụa muốn ngồi dậy.

"Cô không nói lời nào vẫn là tương đối đáng yêu hơn." Trịnh Thiên Ngọc đẩy ngã Mai Thùy Hân lên trên gối đầu, không chút dịu dàng nào giật cánh tay Mai Thùy Hân lấy nhiệt kế ra.

"Á! Anh nhẹ một chút! Tôi là bệnh nhân đó! Tôi còn đang mang mang thai nữa!" Mai Thùy Hân cũng không biết do mình đang tức giận hay là do bị ngã, trước mắt chỉ thấy toàn sao đang bay loạn.

"Bệnh nhân? Đó là do cô quá ngu không biết chăm sóc bản thân mình! Mang thai? Đứa bé trong bụng của cô cũng không phải là con tôi!" Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng bỏ xuống một câu, nhìn cũng không nhìn Mai Thùy Hân, con mắt chỉ lo xem nhiệt kế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK