CHƯƠNG 122: PHÁ KÉN MÀ RA
"Được." Trần Hoàng Kiên mỉm cười, gật đầu.
Đại sảnh chật kín người ngồi chờ phim bắt đầu, Trần Hoàng Kiên nhìn quanh một vòng, bỗng bị thu hút bởi bóng dáng mảnh khảnh ở trong góc.
Cô cúi thấp đầu, mái tóc dài đen nhánh che khuất nửa bên mặt, dáng hình quen thuộc đó rất giống một người.
Trái tim Trần Hoàng Kiên bỗng đập thình thịch, anh không kìm chế được xúc động trong lòng, vội bước về phía thân hình nhỏ nhắn đó.
"Hoàng Kiên, anh làm gì thế?" Thấy Trần Hoàng Kiên đột ngột chạy về phía đó, Lương Noãn Tâm cũng chạy theo.
Càng đến gần, tim Trần Hoàng Kiên càng đập nhanh, cuối cùng anh dừng cách cô mấy bước chân.
Anh không hề nhận lầm, cô gái đang ngồi đó chính là Mai Thùy Hân.
Trong lòng có hàng ngàn lời muốn nói, nhưng lại không thể thốt nên lời, cổ họng Trần Hoàng Kiên như có gì đó nghẹn lại.
Lương Noãn Tâm cũng theo tới, vừa liếc mắt đã nhận ra Mai Thùy Hân đang cúi đầu nghịch điện thoại. Sự đố kỵ giống như con rắn độc bò lên quấn lấy cô ta, gương mặt xinh đẹp nhắn nhó vặn vẹo.
Trần Hoàng Kiên yên lặng đứng trước mặt Mai Thùy Hân, không dám lên tiếng. Anh sợ mình vừa lên tiéng thì Mai Thùy Hân sẽ lập tức biến mất, anh sẽ lại phải đợi nhiều năm nữa.
Hình như cảm nhận được ánh nhìn của Trần Hoàng Kiên, Mai Thùy Hân bất chợt ngẩng đầu lên.
Đúng lúc chạm mắt với Trần Hoàng Kiên.
Anh Trần...
Mai Thùy Hân ngạc nhiên, và còn... hơi lúng xúng khó xử.
"Thùy Hân! Em đã đi đâu? Anh gọi điện cho chị gái em nhưng chị ấy nói em đã bị tai nạn xe chết rồi." Trần Hoàng Kiên vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ, không thể tin được thật anh còn được gặp lại Mai Thùy Hân.
"Hả? Em đâu có bị tai nạn xe gì đâu. Em, em đã đến Mỹ ở một thời gian." Mai Thùy Hân nhìn thoáng qua Lương Noãn Tâm bên cạnh Trần Hoàng Kiên, bình tĩnh nói.
Trần Hoàng Kiên bình thường luôn điềm tĩnh giờ bỗng căng thẳng: "Thùy Hân, em ở Mỹ sống có tốt không?"
"Người ta sống có ổn không thì liên quan gì tới anh? Trần Hoàng Kiên, anh có vẻ quan tâm hơi nhiều rồi đấy?" Giọng nói sắc bén của Lương Noãn Tâm vang lên, tuy cô ta đang nói với Trần Hoàng Kiên, lại nhìn chằm chằm Mai Thùy Hân với ánh mắt giận dữ.
Không muốn cuốn vào tranh cãi giữa Trần Hoàng Kiên và Lương Noãn Tâm, Mai Thùy Hân đứng dậy, mỉm cười với Trần Hoàng Kiên: "Anh Trần, bạn em sắp tới rồi. Em đi trước nhé."
Cô lịch sự, khẽ gật đầu chào Lương Noãn Tâm, rồi chuẩn bị đi vào trong.
"Mai Thùy Hân, tôi cảnh cáo cô, cô tránh xa chồng chưa cưới của tôi ra, đừng có không biết liêm sỉ như thế." Lương Noãn Tâm hằn giọng nói.
"Noãn Tâm, em quá đáng rồi đấy, em có biết mình đang nói gì hay không? Mau xin lỗi Thùy Hân đi." Một người luôn nhã nhặn như Trần Hoàng Kiên cũng có lúc lạnh lùng, nghiêm nghị như thế này.
Trần Hoàng Kiên chưa từng nặng lời với Noãn Tâm như thế, cô ta mặt mũi hằm hằm, trong lòng càng hận Mai Thùy Hân hơn, khẽ cắn chặt môi nhìn chằm chằm Trần Hoàng Kiên: "Hoàng Kiên, anh bảo em xin lỗi người phụ nữ này sao?"
"Đúng. Thùy Hân là bạn anh, em không thể nói chuyện với cô ấy bằng giọng điệu như vậy." Sắc mặt Trần Hoàng Kiên rất khó coi.
Lương Noãn Tâm tức giận đến mức toàn thân phát run, nước mắt giàn dụa: "Hoàng Kiên, em sinh con dưỡng cái cho anh, luôn ở bên cạnh chăm sóc anh, em có điểm nào không bằng cô ta chứ, thế mà anh lại có thể vì người phụ nữ này mà quát em."
Trần Hoàng Kiên thở dài, nhắc đến con trai, anh mềm lòng đi, cũng không nhìn Lương Noãn Tâm nữa mà quay sang nói với Mai Thùy Hân: "Thùy Hân, là Noãn Tâm không đúng, anh thay cô ấy xin lỗi em."
Anh thay cô ấy xin lỗi em.
Nhưng trái tim Mai Thùy Hân lại vì câu nói này của Trần Hoàng Kiên mà nhói đau.
Anh xin lỗi thay cô ta sao? Anh dựa vào đâu? Cô ta là mẹ của con trai anh, họ là người một nhà, là người thân, nên anh mới có lập trường xin lỗi thay cô ta, đúng không?
Mai Thùy Hân cô chỉ là người ngoài với Trần Hoàng Kiên mà thôi, cô không còn bước vào cuộc sống của anh được nữa.
Mai Thùy Hân đè xuống nỗi buồn trong lòng, mỉm cười với Trần Hoàng Kiên: "Không sao, anh đừng để ý."
Cô quay người đi ra cửa, sợ chỉ chậm thêm một giây nữa thôi thì sẽ rơi nước mắt, lớp ngụy trang kiên cố cũng theo đó mà bị rách, lộ vẻ yếu đuối dưới ánh mặt trời.
Mai Thùy Hân bỗng chẳng còn tâm trạng xem phim nữa, cô gọi điện cho Cẩm Tâm: "Cẩm Tâm, cậu đến đâu rồi? Tớ đột nhiên không muốn xem phim nữa. Tớ đi về trước đây. Cậu xem một mình nhé."
"Tớ vừa tới rạp chiếu phim. Cậu đang ở chỗ nào thế?" Vừa dứt lời, Cẩm Tâm đã nhìn thấy Mai Thùy Hân giữa đám đông.
"Thùy Hân, sao đột nhiên cậu lại không muốn xem phim nữa?"
"Không có gì, tại tâm trạng không tốt lắm." Mai Thùy Hân khẽ nhíu mày.
"Vậy chúng ta đi ăn cơm đi, trong trung tâm thành phố mới mở một nhà hàng đồ Nhật khá ngon, tớ mời cậu nhé, chúc mừng hôm nay cậu nghỉ việc."
"Được." Nhìn cô bạn thân bừng bừng sức sống, Mai Thùy Hân không đành lòng từ chối.
Nhà hàng đồ Nhật mới mở nhìn qua quả thật không tồi, bên ngoài trang trí phong cách trang nhã, ở cổng đặt hai bể cá bằng đá, bên trong trồng hoa sen nước, nuôi cá vàng, nhìn rất thơ mộng.
Nhân viên đón khách ở cửa nhìn thấy Mai Thùy Hân và Cẩm Tâm đi vào, xin lỗi nói: "Thưa quý khách, bây giờ nhà hàng đã hết bàn trống, phiền hai vị vào phòng nghỉ bên trong chờ một lát được không ah?"
"Được." Cứ chờ một lát đi, dù sao cũng chưa đói lắm.
Hai người đi theo nhân viên vào trong một gian phòng nhỏ được trang trí hết sức lịch sự, nhã nhặn.
Cẩm Tâm đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu nói với Mai Thùy Hân vẻ căng thẳng: "Thùy Hân, Trịnh Thiên Ngọc."
"Hả?" Mai Thùy Hân lấy làm lạ sao Cẩm Tâm lại đột nhiên nhắc đến Trịnh Thiên Ngọc.
"Trịnh Thiên Ngọc ở bên trong." Cẩm Tâm giọng cao vút. Hai người đàn ông bên trong nghe thấy giọng Cẩm Tâm thì cùng lúc ngẩng đầu lên.
Đến khi nghe rõ lời của Cẩm Tâm, Mai Thùy Hân định kéo cô ấy nhưng đã không kịp nữa rồi.
Trịnh Thiên Ngọc nhìn Mai Thùy Hân chăm chú, con ngươi sâu thẳm, khiến trong lòng cô run lên.
"Cô Cẩm Tâm, thật trùng hợp." Bùi Tuấn nhìn thấy Cẩm Tâm, ánh mắt sáng lên: "Hai người cũng tới đợi chỗ sao, vậy lát nữa chúng ta cùng ăn cơm được rồi."
Cẩm Tâm nhìn Mai Thùy Hân sắc mặt trắng bệch lại nhìn sang Trịnh Thiên Ngọc mặt hầm hầm giận dữ, nói với Bùi Tuấn vẻ khó xử: "Cảm ơn tổng giám đốc Bùi, nhưng thôi để chúng tôi đến nhà hàng khác cũng được, tạm biệt."
"Đứng lại." Nghe giọng nói lạnh như băng của Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân và Cẩm Tâm chân cứng lại.
Sau khi sững sờ giây lát, Mai Thùy Hân kéo Cẩm Tâm định đi ngay.
"Mai Thùy Hân, nếu cô dám đi, thì Cẩm Tâm đừng mong tìm được bất kỳ việc gì ở thành phố C này nữa." Anh lạnh lùng uy hiếp.
Mai Thùy Hân giận đến toàn thân run rẩy, ngoài uy hiếp thì người đàn ông này không biết làm gì khác sao? Lúc trước anh lợi dụng ba cô để uy hiếp cô, giờ lại lợi dụng Cẩm Tâm.
Tại sao, những người cô quan tâm lại trở thành yếu điểm để anh uy hiếp cô?
Trịnh Thiên Ngọc, rốt cuộc anh muốn ép tôi đến mức nào?
Mai Thùy Hân dừng bước, quay lưng về phía Trịnh Thiên Ngọc, nghe thấy câu uy hiếp của anh, sống lưng cứng đờ.
"Thùy Hân, chúng ta đi, tớ không tin hôm nay đi mà tớ thực sự không tìm được việc làm nữa." Cẩm Tâm không sợ sự uy hiếp của Trịnh Thiên Ngọc đâu. Cô ấy cũng không tin Trịnh Thiên Ngọc thật có thể một tay che trời.
Mai Thùy Hân thì không dám lạc quan như vậy, cô hiểu bản lĩnh của Trịnh Thiên Ngọc hơn bất cứ ai. Ở thành phố C này, thế lực của anh vượt ngoài sự tưởng tượng của Cẩm Tâm. Cô không thể để bạn bè mạo hiểm như vậy.
"Cẩm Tâm, tớ đói rồi, mình ăn luôn ở đây đi." Mai Thùy Hân ngước mắt nhìn Cẩm Tâm, ánh mắt cầu khẩn.
Nhìn vẻ mặt của Mai Thùy Hân, Cẩm Tâm đành phải gật đầu. Hai người bất đắc dĩ ngồi xuống mặt đối diện với Trịnh Thiên Ngọc và Bùi Tuấn.
"Thùy Hân, em đừng căng thẳng. Thiên Ngọc sẽ không ăn em đâu." Bùi Tuấn nhìn dáng vẻ của Mai Thùy Hân, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Trịnh Thiên Ngọc vừa đẹp trai vừa có tiền, năng lực quản lý công ty cũng là hạng nhất. Trịnh Thiên Ngọc thích Mai Thùy Hân, lẽ ra Mai Thùy Hân phải vui đến mức nằm mơ còn nở nụ cười nữa mới đúng, kết quả, trông cô chẳng có vẻ gì là tình nguyện, Bùi Tuấn cũng cảm thấy không đáng thay cho Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng khoanh tay trước ngực, không nói một lời.
Buổi sáng đánh golf với Bùi Tuấn, anh chẳng tập trung được, trong đầu chỉ nghĩ đến Mai Thùy Hân, anh muốn gặp Mai Thùy Hân, chỉ muốn gặp Mai Thùy Hân, những chuyện khác, anh đều không có hứng thú.
Vừa nãy khoảnh khắc khi Mai Thùy Hân xuất hiện, trái tim trống rỗng của anh lập tức được lấp đầy, đập thình thịch liên hồi.
Nhưng biểu cảm của Mai Thùy Hân lại giống một chậu nước lạnh dội thẳng từ đầu tới chân anh làm anh có cảm giác lạnh thấu tim.
Mai Thùy Hân miễn cưỡng mỉm cười với Bùi Tuấn, không nói gì.
Bốn người đều trầm mặc, bầu không khí trở nên vô cùng lúng túng.
"Thùy Hân, em không cần căng thẳng như vậy, Thiên Ngọc đã quyết định từ bỏ rồi, sau này cậu ta sẽ không quấn lấy em nữa." Bùi Tuấn thử thăm dò, anh muốn xem phản ứng của Mai Thùy Hân, xem rốt cuộc cô có tình cảm với Trịnh Thiên Ngọc hay không, dù chỉ một chút, Thiên Ngọc cũng sẽ dễ chịu hơn.
Chỉ Bùi Tuấn mới biết trong lòng Trịnh Thiên Ngọc đau khổ đến mức nào. Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng, hà khắc, bá đạo, sát phạt quyết đoán khiến người ta sợ hãi, vậy mà cũng có một ngày khốn khổ vì tình. Bùi Tuấn phục Mai Thùy Hân sát đất.
Nghe thấy lời Bùi Tuấn nói, Mai Thùy Hân chấn động mạnh, ngẩng đầu nhìn anh ta vẻ khó tin, giọng nói run run vì kích động: "Anh… nói thật sao?"
Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt Mai Thùy Hân rõ như ban ngày.
Tia hi vọng cuối cùng trong lòng Trịnh Thiên Ngọc tan vỡ. Thì ra, Bùi Tuấn nói rất đúng, người ngoài cuộc quả nhiên là người tỉnh táo nhất, Mai Thùy Hân căn bản không hề có chút tình cảm nào với anh, nếu không, cô chắc chắn không có vẻ mặt thế này.
Biểu cảm của Mai Thùy Hân giống như người đói khát lâu ngày chợt nhìn thấy dòng suối ngọt, cô hưng phấn, kích động.
Thì ra, ở cạnh anh khiến cô khổ sở như vậy. Thì ra, cô thật sự không hề yêu anh, thậm chí, chưa từng yêu anh...
Hai tay đặt dưới gầm bàn khẽ siết chặt lại, đôi mắt Trịnh Thiên Ngọc sâu thẳm, con ngươi càng tối hơn, như màn đêm đen kín.
Bùi Tuấn nhún vai: "Là thật, không tin em cứ hỏi Thiên Ngọc một chút xem."
Mai Thùy Hân quay đầu định hỏi Trịnh Thiên Ngọc, nhưng vừa nhìn anh, cô lại cảm thấy trái tim chấn động mạnh mẽ.
Trong ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc, cô nhìn thấy một thứ, thứ mà chỉ có thể dùng hai từ “tuyệt vọng” để hình dung.
Mai Thùy Hân đã từng nhìn thấy rất nhiều ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc, lạnh lùng, hà khắc, bá đạo, ngang ngược, càn rỡ, trẻ con, đắm đuối... nhưng cô chưa từng thấy vẻ tuyệt vọng trong mắt anh.
Thả cô đi lại khiến Trịnh Thiên Ngọc đau khổ như vậy sao? Cô vẫn tưởng mình chỉ là đồ chơi của Trịnh Thiên Ngọc, chẳng lẽ, cô thật sự sai rồi? Trịnh Thiên Ngọc yêu cô thật sao?
Trái tim bị đả kích nặng nề, trong lòng Mai Thùy Hân như có thứ gì đó từ từ phá kén mà ra...