CHƯƠNG 5: LẤY TỪ ĐÂU
Ánh nắng sớm mai mang theo chút ấm áp chiếu qua lớp rèm voan mỏng, hắt lên chiếc giường rộng lớn và xa hoa. Trên chiếc giường đơn trắng tinh ấy, mái tóc dài của Mai Thùy Hân đã rối tung, toàn thân đầy những vết bầm tím.
Hai hàng lông mi thật dài của cô che khuất con ngươi vốn trong vắt, bên dưới chiếc mũi trắng trẻo xinh xắn là đôi môi anh đào nhiễm vết máu nhạt...
"Ôi..." Mai Thùy Hân khẽ rên rỉ một tiếng rồi chậm rãi tỉnh dậy. Cô chỉ cảm thấy đầu thật đau, toàn thân cũng đau nhức khó chịu!
Cô nhấc đôi mắt trong vắt đẹp đẽ lên, lập tức sợ tới mức vội che miệng lại! Tiếng thét kinh hãi bị đè xuống nơi cuống họng!
Nằm bên cạnh cô lúc này lại là một tên đàn ông cao to cường tráng! Cô bỗng nhiên trợn tròn mắt!
Từng cảnh tượng đêm qua hệt như một bộ phim điện ảnh bắt đầu chiếu lại trong tâm trí cô, sự chiếm đoạt và cắn xé đầy phóng túng cùng bao đau đớn và tra tấn như vĩnh viễn không ngừng khiến toàn thân Mai Thùy Hân run lên không thể kìm nén được.
Nước mắt cô trào ra không thể kiểm soát. Mai Thùy Hân kinh hoàng bò xuống giường, nhặt lấy chiếc váy dưới đất định quấn bản thân lại, nhưng cô lại phát hiện váy đã bị xé rách thành từng mảnh nhỏ! Từ chiếc váy nát tươm đó, không khó để thấy lực xé kia chẳng có chút thương tiếc nào.
Làm sao bây giờ? Cô nên làm gì bây giờ? Người đàn ông trên giường có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, cô bắt buộc phải nhanh chóng thoát khỏi căn phòng này!
Trong đống quần áo vứt lộn xộn dưới đất có một chiếc sơ mi nam màu trắng quấn với váy của cô. Mai Thùy Hân giơ hai tay ôm chặt lấy ngực, che kín thân thể mình rồi rón rén từ từ trượt xuống giường, dùng động tác nhẹ nhàng và cẩn thận nhặt chiếc áo sơ mi trắng kia lên với tốc độ chậm nhất
Người đàn ông phía sau vẫn đang ngủ say, không có chút động tĩnh nào. Điều này khiến Mai Thùy Hân cảm thấy yên lòng hơn đôi chút.
Cô lựa một mảnh vải trong trong đống bùi nhùi nát tươm của chiếc váy ra rồi thắt nó ngang eo, biến chiếc sơ mi rộng thùng thình kia thành một chiếc váy sơ mi có thể mặc ra ngoài. Mai Thùy Hân giơ tay vuốt lại mái tóc rối bù của mình, nhìn thoáng qua bờ lưng cường tráng của người đàn ông kia, rồi lập tức ra khỏi phòng như đang chạy trốn!
Khu phố ổ chuột thấp bé và rách rưới.
Trong căn phòng âm u ẩm ướt, Mai Thùy Hân đang vội vã thay chiếc sơ mi trắng trên người ra. Trên chiếc áo đó còn vương lại hơi thở của người đàn ông kia: Âm hiểm, lạnh lùng, tà ác và bá đạo, tràn đầy sức mạnh phá hủy mọi thứ! Mùi hương ấy chẳng khác nào một sự nhắc nhở không lời, gợi lại những cảnh tượng đêm qua ùa lên trước mắt Mai Thùy Hân như thủy triều dậy sóng, khiến cô lại không kìm được run rẩy!
Cô mất trinh tiết rồi, mà cô thậm chí còn không biết người đàn ông đó là ai!
"Rầm!" Cửa bị đá văng ra, Lâm Vũ Yến mang theo mùi nước hoa nồng tới gay mũi đi vào.
"Hân à! Tối hôm qua em đi đâu vậy? Không ngờ cả đêm không về!" Lâm Vũ Yến ra vẻ tức giận hỏi. Nhìn Mai Thùy Hân vừa cởi được một nửa, da thịt lộ ra ngoài tím bầm một mảng, phủ kín dấu hôn, lòng cô ta vừa khoái chí lại vừa ghen ghét.
Liều lượng thuốc kích dục tối hôm qua rất nặng, Mai Thùy Hân là gái trinh, bị người đàn ông bị bỏ thuốc nặng như vậy chiếm đoạt, hẳn là đau đớn lắm nhỉ? Nhưng người chiếm đoạt cô là Trịnh Thiên Ngọc! Ối đứa con gái muốn bò lên giường hắn còn không được nữa là!
Lâm Vũ Yến híp đôi mắt phượng hẹp dài lại, cố gắng che giấu cảm xúc chân thật nhất của bản thân.
"..." Nghe Lâm Vũ Yến hỏi vậy, trái tim Mai Thùy Hân lập tức chìm xuống! Xem ra chị của cô căn bản không biết chuyện tối hôm qua! Rốt cuộc là ai đã giả danh nghĩa chị gái lừa cô tới câu lạc bộ đó?
Không được, cô không thể kể cho chị nghe chuyện xảy ra tối hôm qua! Vết thương của cô, hãy để chính cô tự chữa trị riêng một góc là được rồi, cô không muốn người thứ hai biết được chuyện này!
Mai Thùy Hân rũ mắt xuống, hàng lông mi dài để lại bóng mờ phủ lên đôi gò má gầy gò trắng nõn. Trông cô yếu ớt hệt như một con búp bê vải rách rưới, nhưng lại đẹp tới mức đáng kinh ngạc.
"Chị, tối hôm qua là sinh nhật bạn cùng lớp em, bọn em chúc mừng cả đêm ấy!" Mai Thùy Hân lấy sơ mi che cơ thể mình lại, giọng nói có chút gấp gáp, mang theo run rẩy không tự nhiên.
Khóe môi Lâm Vũ Yến nhếch lên nụ cười âm độc, con nhỏ này đúng là lươn lẹo nhỉ, không ngờ lại dám nói dối cơ đấy! Nhưng như vậy cũng tốt, cô ta đỡ phải giải thích nhiều.
Liếc nhìn chiếc sơ mi trắng trước người Mai Thùy Hân, Lâm Vũ Yến giật phắt lấy. Đây là một chiếc sơ mi trắng với chất liệu tinh xảo, kiểu dáng và cắt may đều thuộc loại đứng đầu, mặc dù chỉ là một chiếc sơ mi bình thường nhưng lại toát ra vẻ sang trọng cao quý! Ở chỗ cổ tay của chiếc áo có tỉ mỉ thêu hai chữ T.N bằng chỉ vàng rất tao nhã.
T.N? Hai chữ cái viết tắt tên của Trịnh Thiên Ngọc? Đây là áo sơ mi của Trịnh Thiên Ngọc? Chẳng lẽ chiếc áo này là anh ta đưa cho Mai Thùy Hân? Lâm Vũ Yến chợt căng thẳng, ngữ khí lập tức trở nên cao vút lên: "Hân! Chiếc áo này em lấy từ đâu?"