Mục lục
Lấy nhà tài phiệt siêu giàu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 117: CÔ BỊ LỪA RỒI




CHƯƠNG 117: CÔ BỊ LỪA RỒI

“Tổng Giám đốc, nếu anh sa thải tôi vì điều này, tôi chắc chắc khiếu nại với truyền thông báo chí để tất cả mọi người ở thành phố C biết, kể cả việc giao lưu kết bạn sau giờ tan ca của nhân viên, Tổng Giám đốc Trịnh Thị cũng muốn lo! Trịnh thị đúng là công ty của ngài, nhưng nó không phải hậu cung của ngài! Nhân viên nữ làm gì, giao lưu, yêu đương với ai, lên giường cùng người nào sau giờ tan ca, ngài không cần phải lo!”

“Bốp bốp bốp…” Tiếng một người vỗ tay vang lên bên cạnh.

Cả ba người cùng nhau quay sang nhìn. Một người đàn ông cao ráo tuấn tú đứng ở bên cạnh từ lúc nào chẳng hay, anh ta có đôi mắt cười đào hoa, trên khuôn mặt luôn là nụ cười phóng túng.

Bùi Tuấn.

“Thiên Ngọc, cô nhân viên này của anh thật thú vị ~” Bùi Tuấn cười tủm tỉm nói, nhưng ánh mắt của anh ta không nhìn Trịnh Thiên Ngọc, mà nhìn vào Cố Cẩm Tâm.

Bùi Tuấn là một anh chàng đẹp trai chính cống, hơn nữa trên người anh ta luôn có một hương vị phong lưu không gò bó, trông rất quyến rũ.

“Cậu bớt đi góp vui lại đi!” Trịnh Thiên Ngọc tức giận đáp. Cái cô thư ký này ăn gan hùm mật gấu, dám uy hiếp hắn, hắn phải dạy cho cô ta một bài học!

Thấy Bùi Tuấn và Trịnh Thiên Ngọc đang nói chuyện, Cố Cẩm Tâm kéo tay Mai Thùy Hân: “Thùy Hân, chúng ta đi thôi!”

Bùi Tuấn đi tới chặn hai người lại: “Thùy Hân, đã lâu không gặp.”

Lần này Cố Cẩm Tâm thực sự ngạc nhiên: “Thùy Hân, hai người biết nhau hả?”

Mai Thùy Hân gật đầu và đành phải giới thiệu giúp hai bên: “Cẩm Tâm, đây là Bùi Tuấn, anh ấy là Tổng Giám đốc Công ty Giải trí Trung Cơ.” “Bùi Tuấn, đây là bạn thân của tôi, Cố Cẩm Tâm, hiện tại đang làm việc ở Trịnh thị.”

Cố Cẩm Tâm nghe nói Bùi Tuấn là người của Công ty Giải trí Trung Cơ thì sáng mắt: “Tổng Giám đốc Bùi, Lưu Thiên Tâm có phải là minh tinh của công ty bọn anh không? Tôi rất thích phim cô ấy đóng! Sao gần đây không thấy tác phẩm của cô ấy vậy? Anh giúp tôi xin một bức ảnh có chữ kí được không?”

Lưu Thiên Tâm… Khóe mắt Mai Thùy Hân giật giật.

Tuy nhiên, trước khi chưa thấy chuyện bẩn thỉu giữa Lưu Thiên Tâm và Trịnh Thiên Ngọc, cô cũng rất thích Lưu Thiên Tâm. Suy cho cùng, mặt của cô ta thực sự có thể điên đảo chúng sinh.

“Lưu Thiên Tâm hả, cô ta đã bị cấm diễn rồi ~ về cơ bản thì cô ta đã chết trong ngành giải trí rồi. Có lẽ cô không còn hi vọng để xem tác phẩm mới của cô ta nữa.” Bùi Tuấn vẫn cười tít mắt và chờ đợi Cố Cẩm Tâm nhảy xuống hố.

Đúng như dự đoán, Cố Cẩm Tâm tiếp tục hỏi: “Tại sao lại bị cấm diễn? Phim cô ấy đóng cũng được mà!”

Ý cười trên mặt Bùi Tuấn càng sâu hơn, đến bây giờ Mai Thùy Hân mới phát hiện trên khóe miệng anh ta còn có hai má lúm đồng tiền nhỏ: “Cô Cố, chuyện này cô phải hỏi sếp Trịnh của cô rồi!”

Cố Cẩm Tâm vừa định quay sang hỏi Trịnh Thiên Ngọc thì nhớ mình đang cãi nhau với hắn, thế là lập tức quay đầu lại.

Trong một giây, biểu cảm trên mặt cô ấy thay đổi ba lần, hoạt động tâm lý hoàn toàn viết rõ trên mặt.

Bùi Tuấn càng nhìn càng thấy thú vị. Anh đã gặp rất nhiều loại phụ nữ, một cô gái đơn thuần đến mức ngu ngốc như Cố Cẩm Tâm lại là lần đầu nhìn thấy.

“Cô Cố, cô tới đây để kết bạn phải không?” Bùi Tuấn nói tiếp, ý muốn bắt chuyện hết sức rõ ràng.

Trịnh Thiên Ngọc nhíu chặt mày rậm, mấy người này nói chuyện sôi nổi như vậy, thế nào, coi mình là trong suốt ư?

Mai Thùy Hân hoàn toàn không nhận thấy sự khó chịu của Trịnh Thiên Ngọc. Cô thấy Bùi Tuấn có ấn tượng tốt với Cố Cẩm Tâm bèn vội rèn sắt khi còn nóng: “Đúng vậy! Tổng Giám đốc Bùi, Cẩm Tâm chưa có bạn trai đâu!”

Dứt lời, cô bèn nháy mắt với Cố Cẩm Tâm: “Tổng Giám đốc Bùi cũng độc thân đó!”

Ý định tác hợp hết sức rõ ràng, Cố Cẩm Tâm đỏ mặt nhào qua muốn bóp mặt Mai Thùy Hân: “Tổng Giám đốc Bùi độc thân thì liên quan gì tới mình chứ! Cái con nhỏ xấu xa này!”

Mai Thùy Hân vội vàng cầu xin tha thứ, Cẩm Tâm mà nổi bão thì rất đáng sợ.

Bùi Tuấn cười tủm tỉm ngắm nhìn hai cô gái đùa giỡn với nhau, Trịnh Thiên Ngọc thì khó chịu, lạnh lùng khoanh tay trước ngực.

Bùi Tuấn là bạn tốt của hắn, hắn hiểu rất rõ. Người bạn này có mắt thẩm mỹ rất cao, kiểu con gái như Cố Cẩm Tâm thì chơi đùa coi như tạm được, chứ làm bạn gái thực sự thì cô ta chưa đủ tư cách.

Sau khi đùa giỡn xong, Cố Cẩm Tâm không muốn ở đây lâu nữa. Cô ấy kéo Mai Thùy Hân nói với Trịnh Thiên Ngọc và Bùi Tuấn: “Hai anh cứ từ từ trò chuyện, chúng tôi đi trước.”

“Cô Cố, hay là chúng ta cùng nhau uống một ly?” Bùi Tuấn cũng mỉm cười với Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân: “Thiên Ngọc, Thùy Hân, đi cùng đi.”

Trịnh Thiên Ngọc đã bực dọc từ sớm và định đi uống một ly. Hơn nữa xung quanh quá ồn ào, dạy dỗ Mai Thùy Hân ở đây cũng không tiện, thế là hắn gật đầu: “Ừ, tới quán bar của cậu đi.”

Hai người đàn ông cứ thế đưa ra quyết định, và không thèm đếm xỉa đến ý kiến của Mai Thùy Hân và Cố Cẩm Tâm.

Cố Cẩm Tâm ngạc nhiên trợn mắt: “Hai người các anh thú vị thật đấy, chúng tôi đã đồng ý đi uống với hai người chưa? Hai anh cứ thế mà tự tiện quyết định à?”

Bùi Tuấn cũng hơi ngạc nhiên: “Cô Cố không muốn đi à? Không phải cô đang độc thân sao? Tại hạ cũng độc thân.” Trong đôi mắt hẹp dài hàm chứa ý cười, bộ dạng phong lưu không gò bó.

Vốn dĩ Cố Cẩm Tâm không có sức miễn dịch đối với trai đẹp, bây giờ nhìn thấy Bùi Tuấn như vậy, tim cô ấy lại đập thình thịch. Nhưng cô ấy vẫn lạnh mặt đáp: “Anh độc thân thì liên quan gì tới tôi? Cũng không phải do tôi giành bạn trái của anh làm anh độc thân!”

“Ha ha ha…” Nghe Cố Cẩm Tâm nói, Bùi Tuấn lập tức phụt cười. Con nhóc này nói chuyện thật thú vị. Được rồi, tối nay anh sẽ không bỏ qua cho cô ấy.

Trịnh Thiên Ngọc cau mày. Mặc dù Bùi Tuấn rất lịch sự ga lăng với phụ nữ, nhưng đó chỉ là mặt ngoài, thực chất trong thâm tâm, Bùi Tuấn là một người đàn ông trăng hoa, đa tình, có thể giữ quan hệ mập mờ cùng lúc với N người phụ nữ.

Nhưng đối với Cố Cẩm Tâm, có vẻ như thực sự hơi khác biệt. Bùi Tuấn chưa từng dây dưa với phụ nữ, chỉ cần đối phương tỏ ra một chút không vui, anh ta sẽ buông tay ngay. Tại sao tối nay lại dính chặt lấy Cố Cẩm Tâm?

Trình Thiên Ngọc nhìn Cố Cẩm Tâm, cô ấy có vóc dáng cao gầy, nụ cười rạng rỡ, tính cách cởi mở. Hình như trong số những người phụ nữ của Bùi Tuấn không có kiểu người như thế này.

Quên đi, liên quan gì tới hắn chứ… Trịnh Thiên Ngọc kéo tay Mai Thùy Hân: “Đi uống một ly với tôi.”

Mai Thùy Hân nhíu mày nói khẽ: “Buông tay!” Cô không muốn lôi lôi kéo kéo trước mặt người khác. Điều quan trọng hơn đó là, cô không muốn để Cố Cẩm Tâm biết quan hệ giữa cô và Trịnh Thiên Ngọc.

Trịnh Thiên Ngọc rõ ràng cũng biết điều này, thế là bèn thả lỏng tay ra.

Bùi Tuấn đứng nhìn cảnh này rồi nói: “Thùy Hân, em nể mặt tôi chút đi! Dẫn bạn em đi uống cùng bọn anh một ly.”

Mai Thùy Hân hết cách và chỉ có thể cầu xin Cố Cẩm Tâm: “Cẩm Tâm, đi đi! Chúng ta ngồi một lát rồi về.” Cô cũng không phải thực sự nể mặt Bùi Tuấn, mà là sợ nếu cô không đi, Trịnh Thiên Ngọc sẽ làm ra hành động quá khích gì đó. Như thế thì quan hệ của cô và Trịnh Thiên Ngọc sẽ hoàn toàn bại lộ.

Cố Cẩm Tâm nhìn ánh mắt mong đợi của Mai Thùy Hân, cuối cùng đành phải gật đầu. Cô đảo mắt qua thấy ý cười trong mắt Bùi Tuấn bèn đỏ mặt.

Trong quán bar có rất nhiều người, tất cả họ đều là những người ra ngoài thư giãn tìm thú vui vào tối thứ sáu.

Lòng đề phòng của Cố Cẩm Tâm tạm thời nới lỏng hơn chút khi cô ấy thấy có nhiều người như vậy. Mặc dù cô là soái ca khống (*), nhưng kiểu đàn ông như Bùi Tuấn thực sự quá nổi bật, vừa đẹp trai có tiền vừa đa tình, người thích anh chắc chắn rất nhiều. Cô lại đang vội tìm người yêu đương kết hôn, nên không muốn lãng phí thời gian với lãng tử tình trường này.

(*) Chỉ những người yêu thích, si mê trai đẹp.

Sau khi uống một chút rượu, mọi người cũng thoải mái hơn, bản tính hoạt bát của Cố Cẩm Tâm cũng bại lộ: “Mọi người chơi trò nói thật và thử thách không?”

Lời đề nghị đi khiêu vũ của Bùi Tuấn vừa nãy đã bị cô ấy từ chối. Cô không muốn có bất kỳ va chạm thân thể nào với Bùi Tuấn cả. Có lẽ loại tay chơi như Bùi Tuấn chỉ muốn đùa bỡn với cô, chơi tình một đêm gì đó, sao cô có thể bị lừa chứ!

Bùi Tuấn là người đầu tiên đồng ý: “Được thôi!” Rồi anh ta quay sang nhìn Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân.

Nhưng lại thấy Mai Thùy Hân đỏ mặt, biểu cảm cũng rất kỳ quặc. Bùi Tuấn nghĩ cô mới uống rượu nên hơi khó chịu.

Bùi Tuấn nào biết, giờ phút này, bàn tay của Trịnh Thiên Ngọc đang giấu dưới khăn trải bàn dài và quấy rối Mai Thùy Hân.

Thấy ánh mắt mong chờ của Bùi Tuấn, Trịnh Thiên Hàn nở nụ cười xấu xa: “Được thôi.”

Mai Thùy Hân chỉ gật đầu nhẹ một cái.

“Thùy Hân, món ăn vặt này khá ngon, cậu nếm thử xem…” Cố Cẩm Tâm đẩy đĩa đồ ăn vặt về phía Mai Thùy Hân.

“Thùy Hân, cậu không sao chứ?” Cố Cẩm Tâm phát hiện sự bất thường của Mai Thùy Hân, thế là lo lắng hỏi.

“À, không có gì. Chúng ta bắt đầu chơi thôi!” Mai Thùy Hân sợ Cố Cẩm Tâm nhìn ra bèn vội vàng dời sự chú ý.

Bùi Tuấn nở một nụ cười phóng túng: “Ok! Chúng ta chơi thôi! Tiêu chuẩn của thử thách ngày hôm nay sẽ hơi lớn đó nha! Không ai được chối cãi hết! Nhất định phải làm theo quy tắc!”

Cố Cẩm Tâm đã hơi say say: “Xì ~ Tiêu chuẩn lớn ghê gớm gì chứ ~ tôi không sợ đâu! Cứ ra chiêu đi!”

Được lắm, con nhóc này, cô bị lừa rồi! Lúm đồng tiền trên khóe miệng của Bùi Tuấn càng rõ ràng hơn, anh ta dùng tay cho Cố Cẩm Tâm một like: “Cô Cố, đủ hào phóng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK