CHƯƠNG 124: LẠT MỀM BUỘC CHẶT
"Thiên Ngọc, sao vậy?" Bùi Tuấn quan tâm hỏi.
"Chuyện này còn phải hỏi sao, chắc chắn là tổng giám đốc Trịnh tức giận là vì ba người chúng ta nói chuyện phiếm mà lạnh nhạt với anh ấy." Cẩm Tâm nói vẻ chắc chắn, rất tự tin với suy đoán của mình.
Bùi Tuấn khẽ mỉm cười, chỉ có Cẩm Tâm mới nghĩ đơn giản như vậy. Trịnh Thiên Ngọc từ nãy vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Mai Thùy Hân.
Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên tức giận chắc chắn cũng là vì Mai Thùy Hân lạnh nhạt với anh. Quen biết nhau hơn hai mươi năm, Bùi Tuấn hiểu rất rõ Trịnh Thiên Ngọc.
Xem ra Trịnh Thiên Ngọc vẫn chưa từ bỏ được Mai Thùy Hân, đúng là nghiệt duyên. Bùi Tuấn khẽ thở dài.
Sợ Trịnh Thiên Ngọc lại làm ra chuyện gì, Bùi Tuấn vội vàng kéo anh đi nhà vệ sinh: "Cẩm Tâm, Thùy Hân, hai người ngồi đây nhé, tôi và Thiên Ngọc đi rửa tay."
Trong phòng vệ sinh, Bùi Tuấn châm một điếu thuốc, lại đưa một điếu cho Trịnh Thiên Ngọc. Hai người im lặng hút thuốc.
"Thiên Ngọc, nếu anh thật sự không thể từ bỏ Mai Thùy Hân, anh có thể quay lại với cô ấy. Nhưng sao anh không thử tạm thời buông tay một thời gian?" Bùi Tuấn chân thành nói: "Anh có thể cho bản thân một tuần, trong một tuần này, không tìm Mai Thùy Hân, không gặp, cũng không nhắn tin, không gọi điện thoại cho cô ấy. Nếu sau một tuần mà anh phát hiện vẫn không bỏ được thì quay lại tìm cô ấy cũng không muộn."
Trịnh Thiên Ngọc im lặng hút thuốc, không nói câu nào.
"Dưa hái xanh không ngọt, hai bên tình nguyện mới có thể hạnh phúc. Anh và Mai Thùy Hân cứ hết cãi nhau, rồi lại làm hòa, cãi nhau rồi hòa hảo. Có thấy mệt không?"
Bùi Tuấn cảm thấy tự dưng lại nói nhiều, càm ràm như đàn bà.
Trịnh Thiên Ngọc nhíu chặt mày kiếm lại, rít một hơi thuốc thật dài rồi ngẩng đầu nhìn Bùi Tuấn nói: "Không."
Bùi Tuấn có chút nóng nảy: "Thiên Ngọc, một người phụ nữ mà thôi, thật sự không đáng để cho anh đau lòng, hao tâm tốn sức như vậy!"
Trịnh Thiên Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, con ngươi sâu thẳm, lạnh lùng mở miệng: "Tôi sẽ không từ bỏ Mai Thùy Hân. Nhưng tôi sẽ cho cô ấy tự do một tuần, thậm chí là tự do một tháng!"
Bùi Tuấn tò mò: "Anh tính chơi trò lạt mềm buộc chặt sao?"
Trịnh Thiên Ngọc cắn răng: "Tôi không tin Mai Thùy Hân không hề có chút cảm giác với tôi! Tôi cho cô ấy thời gian một tháng để cô ấy thấy rõ trái tim của mình!"
Sao Mai Thùy Hân có thể không có cảm giác với anh chứ? Nếu thật sự không có cảm giác, sao vẫn im lặng không nói, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh?
Anh không tin Mai Thùy Hân không hề có chút cảm giác nào với mình, anh không tin!
Không từ bỏ, anh nhất định không từ bỏ. Mai Thùy Hân, em không trốn thoát được đâu! Trịnh Thiên Ngọc siết chặt nắm tay, ánh mắt sâu thẳm u ám.
Lúc hai người quay lại bàn ăn thì phục vụ đã đưa món ăn lên. Bùi Tuấn đi phía trước, thuận tiện ngồi vào vị trí bên trong. Trịnh Thiên Ngọc ngồi bên ngoài.
Vậy là Trịnh Thiên Ngọc ngồi bên cạnh Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân cảm nhận được khí thế mạnh mẽ từ Trịnh Thiên Ngọc, cô bỗng rùng mình một cái. Trên người anh có một sức mạnh không tên khiến cô sợ hãi.
"Sao đi vệ sinh lâu vậy? Các anh táo bón sao?" Cẩm Tâm vẫn luôn nói chuyện vô tư chẳng kiêng dè gì.
"Cẩm Tâm, cậu..." Mai Thùy Hân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô bạn thân. Lúc ăn cơm lại nói chuyện này thì chỉ có Cẩm Tâm mới làm được.
Trịnh Thiên Ngọc nhíu mày, Cẩm Tâm quá tùy tiện, sao Bùi Tuấn lại động lòng với người phụ nữ như vậy chứ? Lại nhìn sang Mai Thùy Hân đang cười, trong lòng thầm so sánh, vẫn cảm thấy Mai Thùy Hân tốt nhất.
Bùi Tuấn lại không thèm để ý chút nào, cười híp mắt nhìn Cẩm Tâm: "Cẩm Tâm, chuyện này mà cô cũng biết sao? Có phải vừa rồi lén đi theo chúng tôi đến phòng vệ sinh đúng không?"
"Anh!" Cẩm Tâm đánh Bùi Tuấn một cái, cầm đũa lên: "Mặc kệ anh! Chờ các anh nửa ngày, tôi sắp chết đói rồi!"
Mai Thùy Hân cảm thấy không muốn ăn, nhưng vẫn đành gắp một miếng sushi cá ngừ lên.
Sushi của nhà hàng này rất đặc biệt, bên ngoài cuốn một lớp ruốc thịt xốp giòn mỏng, mùi vị thanh thanh ngon miệng lại không bị ngấy.
Mai Thùy Hân ăn liên tiếp hai miếng, đang chuẩn bị ăn một miếng nữa, Trịnh Thiên Ngọc bên cạnh lên tiếng: "Mai Thùy Hân."
"Hả?" Mai Thùy Hân quay sang nhìn Trịnh Thiên Ngọc. Từ đầu bữa cơm tới giờ, lần đầu tiên Trịnh Thiên Ngọc nói chuyện với cô, trong lòng lo lắng không yên.
Trịnh Thiên Ngọc cũng rất tự nhiên xoay mặt cô qua, rút một tờ khăn giấy giúp cô lau sạch thịt vụn dính ở khóe miệng.
Động tác của Trịnh Thiên Ngọc rất nhanh, lại rất lưu loát, Mai Thùy Hân nhất thời không có phản ứng gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn anh.
Đây là Trịnh Thiên Ngọc...đang giúp cô lau miệng sao?
Mai Thùy Hân phản ứng không kịp. Chẳng phải vừa nói sẽ cho cô tự do sao? Sau này hai người không có quan hệ gì, sao anh, sao anh lại giúp cô lau miệng chứ? Đây không phải là động tác chỉ có giữa hai người yêu nhau mới có thể làm sao?
Nhìn thấy động tác của Trịnh Thiên Ngọc, Bùi Tuấn và Cẩm Tâm cũng ngây người.
Bùi Tuấn ngây người là vì Trịnh Thiên Ngọc nói một đằng làm một nẻo, vừa rồi còn nói cho Mai Thùy Hân thời gian một tháng, bây giờ đã bắt đầu động tay động chân với cô rồi.
Cẩm Tâm ngây người là vì hâm mộ.
Gương mặt Trịnh Thiên Ngọc nam tính, góc cạnh, góc nghiêng rất đẹp trai, bỏ qua tính tình bá đạo lạnh lùng thì anh đúng là một người đàn ông rất có sức hút.
Người đàn ông như vậy một khi dịu dàng sẽ vô cùng hấp dẫn!
Giống như bây giờ, anh dịu dàng cưng chiều giúp Mai Thùy Hân lau miệng, động tác kia, vẻ mặt đó, thật sự là dịu dàng chết người, rất đẹp trai, chính là hình mẫu người yêu tốt nhất, bạn trai tốt nhất, người chồng tốt nhất đó!
Cẩm Tâm cảm thấy những suy nghĩ trước đây về Trịnh Thiên Ngọc hoàn toàn sai! Vô cùng sai!
Trịnh Thiên Ngọc thật sự yêu Mai Thùy Hân! Không phải là chơi đùa!
Trong nháy mắt, Cẩm Tâm chuyển sang phe Trịnh Thiên Ngọc, biến thành fan hâm mộ của anh!
"..." Mai Thùy Hân bỗng phản ứng lại, nhanh chóng quay đầu đi, muốn thoát khỏi tay Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc đã lau xong rồi, nhìn hành động của Mai Thùy Hân, lông mày nhíu lại không vui. Lau miệng thôi mà Mai Thùy Hân đã kháng cự như vậy rồi?
Vừa định nói gì đó, Cẩm Tâm đã lên tiếng, vẻ mặt si mê: "Wow! Tổng giám đốc Trịnh, anh có biết không, hành động vừa rồi của anh thật là dịu dàng! Giống như trong phim! Lần đầu tiên phát hiện tổng giám đốc Trịnh lại đẹp trai như vậy!"
Trịnh Thiên Ngọc khẽ liếc sang nhìn Mai Thùy Hân vẻ đắc ý, xem đi, bây giờ ngay cả Cẩm Tâm cũng bị mị lực của anh chinh phục, thừa nhận anh siêu cấp đẹp trai, chỉ có Mai Thùy Hân mới mắt mù không thấy!
Mai Thùy Hân khó tin với chuyện Cẩm Tâm thay đổi: "Cẩm Tâm, mắt cậu có vấn đề sao?"
Con mắt nào của cô ấy nhìn thấy Trịnh Thiên Ngọc dịu dàng chứ? Hành động giúp cô lau miệng vừa rồi của Trịnh Thiên Ngọc rất hung dữ đó, cầm khăn giấy lau mạnh như vậy, khóe miệng bị lau đau muốn chết!
Nhưng Cẩm Tâm vẫn nhìn Trịnh Thiên Ngọc, trong mắt như có vô số trái tim bay ra: "Tổng giám đốc Trịnh, anh thật sự rất đẹp trai! Tôi hối hận vì đã xin nghỉ việc rồi!"
Nói xong lại chuyển sang Mai Thùy Hân: "Tiểu Hân, tớ cảm thấy tổng giám đốc Trịnh thật rất thích cậu! Cậu đồng ý đi! Hai người ở bên nhau! Vậy thì sau này tớ có thể thường xuyên nhìn thấy tổng giám đốc Trịnh đẹp trai rồi!"
Mai Thùy Hân im lặng nhìn trời xanh, cảm thấy mình đã kết lầm bạn.
Vì nhìn trai đẹp mà không tiếc đẩy bạn tốt ra làm mồi nhử!
"Muốn ngắm trai đẹp rất đơn giản, chẳng phải bên cạnh cô cũng có một người sao?" Bùi Tuấn cười híp mắt nói, mà trong lòng có chút chua xót.
Dáng vẻ khi Cẩm Tâm nhìn Trịnh Thiên Ngọc làm anh trong lòng khó chịu. Anh cũng đẹp trai mà, cũng được xưng là Tứ Đại công tử ngang hang với Trịnh Thiên Ngọc ở thành phố C, chỉ nói về vẻ ngoài, anh không hề thua kém Trịnh Thiên Ngọc bao nhiêu, tại sao Cẩm Tâm chỉ biết say mê Trịnh Thiên Ngọc?
"Da mặt dày thật đấy!" Cẩm Tâm đánh Bùi Tuấn một cái, bỗng nhớ tới đây là cấp trên tương lai của mình nên lại nhanh chóng nịnh nọt: "Hì Hì, thật ra anh cũng rất đẹp trai! Nhưng lại có một đôi mắt háo sắc, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt."
Nói xong lại lập tức ý thức được mình nói sai, vội vàng che miệng lại, ánh mắt nhanh chóng chuyển thành vô tội nhìn Bùi Tuấn, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Nghe Cẩm Tâm nói vậy, Bùi Tuấn cũng không tức giận, lặng lẽ bổ sung trong lòng: "Cô bé, em nói đúng rồi! Anh đây đúng là vô cùng háo sắc! Không ăn được em thì không bỏ qua!"
Cuối cùng bữa cơm cũng kết thúc, trong lòng bốn người đều có suy nghĩ riêng.
"Cẩm Tâm, Tiểu Hân, hai người ở đâu? Chúng tôi đưa hai người về." Bùi Tuấn vừa đi vừa nói.
"A, không cần. Tự chúng tôi về được." Mai Thùy Hân nhanh chóng từ chối. Cô không muốn Trịnh Thiên Ngọc biết mình ở đâu.
Nhìn thấu suy nghĩ của Mai Thùy Hân, Bùi Tuấn cũng không kiên trì.
Nhưng Trịnh Thiên Ngọc hoàn toàn không để ý tới lời Mai Thùy Hân nói, trực tiếp đi đến bãi đậu xe lái xe tới.
Cánh tay dài mở cửa xe ghế lái phụ ra, nhìn Mai Thùy Hân ánh mắt âm trầm: "Lên xe."
Cẩm Tâm đẩy Mai Thùy Hân: "Nhanh lên, tổng giám đốc Trịnh mời kìa, mau lên đi. Tớ và tổng giám đốc Bùi ngồi phía sau."
Bây giờ Cẩm Tâm vô cùng muốn tác hợp Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân. Nếu không bá đạo và lạnh lùng như vậy, Trịnh Thiên Ngọc thật sự là người bạn trai rất tốt, dáng vẻ lúc nãy anh giúp Mai Thùy Hân lau miệng, thật sự rất dịu dàng lại thâm tình khiến người ta hâm mộ ~ ~
Xe lăn bánh trên đường, Cẩm Tâm và Bùi Tuấn ở phía sau nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Trịnh Thiên Ngọc tập trung lái xe, nhưng cơ thể Mai Thùy Hân lại hơi cứng ngắc, mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, nhịp tim hỗn loạn.
Ngồi cùng Trịnh Thiên Ngọc trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, quanh mũi đều là hơi thở nam tính của anh, Mai Thùy Hân cảm thấy mình không thể khống chế được cục diện. Khí thế của người đàn ông này thật sự quá mạnh mẽ.
Chợt nhớ tới đồ đạc của mình vẫn còn ở nhà Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân do dự có nên mở miệng nói với Trịnh Thiên Ngọc ngày mai qua đó dọn đồ hay không.
Thật ra thì cô cũng không có nhiều đồ, chỉ có quần áo, giày, cần thiết thì mua lại cũng được.
Nhưng có một thùng giấy nhỏ, là ba cô để lại cho cô, Mai Thùy Hân vẫn chưa mở ra xem, sợ không chịu nổi kích thích. Nghĩ tới chuyện ba một mình ở bệnh viện, bên cạnh không có ai chăm sóc, cũng không có ai làm bạn, cứ như vậy cô đơn rời xa nhân thế, trong lòng Mai Thùy Hân đau đến không thể hít thở được.
"Chuyện đó... Ngày mai tôi sẽ đến nhà anh lấy ít đồ được không?" Mai Thùy Hân dè dặt mở miệng. Không biết vì sao bây giờ nói chuyện với Trịnh Thiên Ngọc, cô lại cảm thấy chột dạ.