CHƯƠNG 123: CÙNG QUAY ĐẦU LẠI
Cẩm Tâm nghe Bùi Tuấn nói nên cũng kích động: "Thùy Hân, thật tốt quá! Cậu tự do rồi! Sau này cậu có thể sống cuộc sống mà bản thân mong muốn rồi!"
Lời chúc mừng này Trịnh Thiên Ngọc nghe vào lại thấy chói tai. Anh nhìn Mai Thùy Hân với ánh mắt u ám, nhưng khuôn mặt lạnh lùng không lộ cảm xúc gì.
Mai Thùy Hân đột nhiên cảm thấy trong lòng bối rối. Sao khi được tự do cô lại không cảm thấy vui vẻ như từng nghĩ? Giống như có thứ gì khiến trong lòng cô trống trải.
Không muốn suy nghĩ nhiều nữa, Mai Thùy Hân cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Cảm ơn? Trịnh Thiên Ngọc híp mắt lại, Mai Thùy Hân cô đang nói chuyện với anh sao? Cô cảm ơn anh đã để cô tự do, cảm ơn anh, từ bây giờ là người xa lạ với cô.
Cảm ơn... Trịnh Thiên Ngọc chưa từng trải qua cảm giác trái tim đau đớn như vậy.
Cẩm Tâm lại hoàn toàn không thấy sóng ngầm giữa hai người, vui vẻ kéo tay Mai Thùy Hân: "Đi thôi, Thùy Hân, chúng ta đi ăn mừng."
Bùi Tuấn đứng lên ngăn cản: "Nếu đã nói rõ mọi chuyện thì chúng ta vẫn là bạn bè, gặp nhau cũng có lúc chia tay, bữa cơm này coi như là tiệc tạm biệt đi. Thùy Hân, cô không cần phải sợ."
Mai Thùy Hân không có bất kỳ lý do gì để từ chối nên im lặng ngồi xuống.
Cẩm Tâm vô tư nói: "Bùi Tuấn, anh mời khách sao?"
Bùi Tuấn vẫn cười tít mắt không kiềm chế được, thoải mái nói: "Được. Thích ăn gì, các cô cứ tùy chọn." Nói xong thì đưa thực đơn cho Mai Thùy Hân và Cẩm Tâm.
Mai Thùy Hân không muốn ăn lắm, ngồi lặng lẽ ở bên cạnh, mắt nhìn vào mặt bàn, không muốn nói chuyện.
Cẩm Tâm thấy rất kỳ lạ, đã được tự do, vì sao vẻ mặt Thùy Hân lại không vui như vậy? Ừm, có lẽ là vì Trịnh Thiên Ngọc ở đây, Thùy Hân không thích ăn cơm với anh ta, nhất định là như vậy. Trong lòng Cẩm Tâm đã tìm được lý do cho hành động này của Mai Thùy Hân.
Nếu Bùi Tuấn mời khách, được ăn miễn phí tội gì không ăn, Cẩm Tâm không hề khách sáo, vui vẻ chỉ vào thực đơn: "Món này, món này, món này... Đều muốn!"
Bùi Tuấn cười híp mắt nhìn Cẩm Tâm, cảm thấy cô gái này thật sự rất thú vị.
Những phụ nữ khác ăn cơm với anh ta đều vô cùng cẩn thật dè dặt, ăn một tý đã kêu no, chỉ lo mất hình tượng thục nữ. Cẩm Tâm lại khác, thể hiện dáng vẻ như chưa ăn hết tiền của anh ta thì không bỏ qua.
Thật thoải mái, anh ta thích.
Gọi xong đồ ăn, Cẩm Tâm lại nói thêm câu: "Tôi còn muốn gọi đá xay bơ đậu phộng."
Mai Thùy Hân còn chưa kịp lên tiếng thì đã có người thản nhiên nói: "Mai Thùy Hân dị ứng đậu phộng."
Là Trịnh Thiên Ngọc.
Mai Thùy Hân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, chuyện cô bị dị ứng đậu phộng đúng là có lần vô tình nhắc vói anh một lần, nhưng rất lâu rồi, không ngờ Trịnh Thiên Ngọc lại nhớ rõ như vậy.
Trong đầu nghĩ ngợi lung tung, Mai Thùy Hân không rõ rốt cuộc là gì, chỉ cảm thấy không khí thật ngột ngạt, lúng túng và áp lực, cô hận không thể rời đi ngay lập tức.
Bây giờ ngồi ở đây hoàn toàn là một loại giày vò.
Phòng này được trang trí rất tao nhã, bên cạnh có một kệ kiểu cách cổ, một lọ hoa cao dưới ánh đèn tạo thành một cái bóng mờ, vừa đúng hắt lên Trịnh Thiên Ngọc làm Mai Thùy Hân không thấy rõ mặt anh.
Nhưng cho dù ở trong bóng tối, Mai Thùy Hân cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của Trịnh Thiên Ngọc vẫn luôn hướng về cô.
Lúc trước Trịnh Thiên Ngọc luôn nhìn cô với ánh mắt nóng rực, làm cô không chống đỡ được. Bây giờ ánh mắt anh lại che giấu đi tất cả lửa nóng, dường như chỉ còn lại băng lạnh lẽo, ảm đạm khiến trái tim Mai Thùy Hân đập rất nhanh.
Phục vụ vẫn chưa mang thức ăn lên. Thời gian chờ đợi lúc nào cũng cảm giác rất dài. Bùi Tuấn lại đề nghị chơi trò nói thật hay mạo hiểm, nhưng bị Cẩm Tâm từ chối không chút do dự. Trò chơi lần trước đã để lại bóng ma rất lớn với cô ấy.
Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân ngồi im lặng, không nói gì. Bùi Tuấn đành phải tự tìm đề tài nói chuyện.
"Cẩm Tâm, nghe nói cô đã xin nghỉ việc?" Bùi Tuấn nhìn Cẩm Tâm, thấy đuôi mắt phải của cô có một nốt ruồi giọt lệ nhỏ xíu.
Nghe nói, người có nốt ruồi giọt lệ dưới đuôi mắt là khi chết ở kiếp trước, người yêu họ đau buồn, khóc làm nước mắt rơi xuống trên mặt họ tạo thành dấu ấn. Sau khi đầu thai chuyển thế, người yêu họ có thể nhận ra người tình kiếp trước qua nốt ruồi này. Những người có nốt ruồi giọt lệ, nếu có duyên gặp lại người yêu kiếp trước, họ sẽ một đời một kiếp không rời xa nhau.
Không biết rốt cuộc kiếp trước người đàn ông yêu Cẩm Tâm có ngoại hình thế nào, phải yêu cô ấy sâu sắc lắm mới lưu lại dấu ấn trên mặt cô ấy...
Bùi Tuấn nhìn Cẩm Tâm, trong chốc lát suy nghĩ đến thất thần.
"Này ~~!" Cho đến khi Cẩm Tâm huơ huơ tay trước mặt anh, anh mới hồi tinh thần.
Cẩm Tâm tò mò nhìn anh, lấy tay sờ mặt mình: "Tổng giám đốc Bùi, sao anh nhìn chằm chằm mặt tôi vậy? Trên mặt tôi có gì kỳ lạ à?"
Bùi Tuấn bị Cẩm Tâm trêu chọc cũng không tức giận, vẫn cười nói: "Nhìn chằm chằm vào cô đương nhiên là vì cô đẹp."
Lời nịnh nọt như vậy lại khiến Cẩm Tâm đỏ mặt lên.
Tính tình Cẩm Tâm rất vô tư, phần lớn đàn ông đều coi cô ấy như anh em, mặc dù cô ấy cũng là người đẹp, nhưng dường như đàn ông đều không chú ý đến điểm này, từ nhỏ đến lớn, cô ấy không có duyên với người khác phái.
Hôm nay được Bùi Tuấn nói lời ngon tiếng ngọt lấy lòng như vậy, Cẩm Tâm cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng ngoài miệng vẫn không tỏ ra yếu kém: "Không cần anh nói, cô đây cũng biết mình xinh đẹp như hoa!"
Ánh mắt hẹp dài của Bùi Tuấn lóe lên sự khác thường, bắt đầu dụ dỗ Cẩm Tâm: "Cô Cẩm Tâm, công ty chúng tôi đang cần tuyển mấy thư ký xinh đẹp như hoa, dù sao cô cũng đã xin nghỉ việc, hay là đến công ty của tôi làm việc đi!"
Nghe Bùi Tuấn nói vậy, Cẩm Tâm thật sự cũng hơi động lòng, hơn nữa nhà họ Bùi rất nổi tiếng trong giới giải trí. Cẩm Tâm cảm thấy hứng thú với ngành giải trí, rất muốn phát triển theo hướng này trong tương lai. Công ty của Bùi Tuấn thật sự rất thích hợp.
Cẩm Tâm do dự một chút, quay đầu hỏi Mai Thùy Hân đang im lặng nghịch điện thoại ở bên cạnh: "Thùy Hân, cậu cảm thấy đề nghị của tổng giám đốc Bùi thế nào?"
Mai Thùy Hân đang chơi trò chơi trên điện thoại, nhưng chơi cái gì chính cô cũng không rõ, những ngón tay máy móc chuyển động, cố gắng muốn biết tại sao trong lòng lại có cảm giác mất mát.
Nghĩ mãi vẫn không ra, thật sự không nghĩ ra.
Ngón tay không cẩn thận mở một thư mục. Một tấm hình lập tức đập vào mắt cô.
Đó là hình chụp chung của cô với Trịnh Thiên Ngọc. Trịnh Thiên Ngọc ôm chặt cô, cô dựa sát vào lòng anh, miệng nở nụ cười tươi tắn giống một đứa trẻ được cho kẹo.
Trong lòng Mai Thùy Hân bỗng có cảm giác buồn buồn, tấm hình này là do Trịnh Thiên Ngọc ép cô chụp. Lúc đó cô đang chụp ảnh mấy cây hoa trên ban công, Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên chạy tới, cướp lấy điện thoại của cô, ôm cô vào lòng rồi đưa điện thoại ra xa xa tự chụp một tấm ảnh chung cho hai người.
"Mai Thùy Hân, trong điện thoại tôi có rất nhiều hình của em, mà điện thoại em lại không hề có một tấm hình của tôi! Thật sự không công bằng!" Lời nói của Trịnh Thiên Ngọc lúc đó lại văng vẳng trong đầu cô.
Đúng là trong điện thoại Trịnh Thiên Ngọc có rất nhiều hình của Mai Thùy Hân. Mai Thùy Hân cười, Mai Thùy Hân buồn, Mai Thùy Hân đi dạo, Mai Thùy Hân ăn cơm, Mai Thùy Hân mơ màng lúc tỉnh dậy vào buổi sáng...
Nhưng trong điện thoại của Mai Thùy Hân, đa số là ảnh chụp và một vài hình động vật, cây cối, không có hình Trịnh Thiên Ngọc.
Bởi vì Trịnh Thiên Ngọc là một người cuồng chụp ảnh. Mà cô lại không phải. Mai Thùy Hân nghĩ như thế.
Mai Thùy Hân cắn môi, đưa ngón tay thon dài lặng lẽ thao tác trên bức ảnh, lập tức có khung thông báo hiện lên: "Có đồng ý xóa không?"
Ngón tay run run, do dự ở khung "Đồng ý".
"Thùy Hân tập trung nghịch điện thoại thế, nói chuyện với cậu mà cậu không nghe thấy." Cẩm Tâm bĩu môi nhìn Mai Thùy Hân. Hôm nay sao vậy, mọi người đều mất tập trung. Bùi Tuấn thất thần, Mai Thùy Hân mất hồn, con Trịnh Thiên Ngọc lại càng không nói gì, giống như tảng đá lạnh băng.
Ngón tay chạm nhanh vào khung "Hủy bỏ", Mai Thùy Hân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn Cẩm Tâm xin lỗi: "Cẩm Tâm, xin lỗi, tớ không nghe thấy, cậu vừa nói gì?"
"Tổng giám đốc Bùi mời tớ đến công ty của anh ấy làm việc. Cậu cảm thấy thế nào?" Cẩm Tâm nhìn Mai Thùy Hân vẻ mong chờ. Thùy Hân là người rất có chủ kiến, ý kiến của cô rất đáng tham khảo.
"À... Cẩm Tâm, chẳng phải cậu rất muốn làm việc liên quan đến ngành giải trí sao? Tớ cảm thấy đây là một cơ hội. Cậu có thể cân nhắc. Có Bùi Tuấn bảo kê nên không ai dám bắt nạt cậu đâu." Mai Thùy Hân nhìn Bùi Tuấn: "Đúng không, tổng giám đốc Bùi?"
Bùi Tuấn cười vui vẻ: "Đó là điều đương nhiên. Ai dám bắt nạt người...bạn bè của tôi?"
Nói xong thì hơi chột dạ nhìn Cẩm Tâm, vừa rồi thiếu chút nữa là nói ra câu ‘Ai dám bắt nạt người phụ nữ của tôi’. Trong lòng Bùi Tuấn, Cẩm Tâm đã trở thành người phụ nữ mà anh ta nhất định phải có được.
Trịnh Thiên Ngọc ngồi bên cạnh thờ ờ quan sát, cũng có chút kinh ngạc với quyết định của Bùi Tuấn.
Bùi Tuấn là người đàn ông phong lưu, không sai, phụ nữ nhiều như mây, nhưng anh ta chưa bao giờ có ý định đưa phụ nữ muốn tán vào công ty làm việc. Hôm nay sao lại như vậy? Muốn tán được Cẩm Tâm cũng không nhất thiết phải lấy công ty của mình ra đùa chứ.
Mời họ đi ăn, tặng hoa hồng, sau đó đưa đi du lịch ở nước ngoài vài lần, tặng quà đắt đỏ, có người phụ nữ nào mà không cưa đổ được?
Trịnh Thiên Ngọc suy nghĩ, bất giác đưa mắt nhìn Mai Thùy Hân. Mời ăn cơm, tặng quà đắt đỏ, đưa đi chơi khắp nơi, tặng hoa hồng... còn chuyện gì mà anh chưa làm? Nhưng anh vẫn không cưa đổ được cô.
Tính chiếm hữu lại nổi lên, Trịnh Thiên Ngọc nghiến răng trèo trẹo nhìn Mai Thùy Hân, tâm lý không chịu thua bùng lên, anh thấy hối hận vì nghe theo lời khuyên của Bùi Tuấn, để Mai Thùy Hân tự do.
Anh không thể từ bỏ, thật sự không thể nào buông được...
Trịnh Thiên Ngọc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mai Thùy Hân, nghĩ đến chuyện sau này cô sẽ mỉm cười trong vòng tay người đàn ông khác, nghĩ đến việc cô sẽ sinh con dưỡng cái cho người đàn ông khác, cùng sống đến răng long đầu bạc, trong lòng anh đau đớn như bị kim đâm.
Lửa giận bùng cháy trong lòng, anh tức giận đập mạnh xuống bàn một cái!
Ba người còn lại giật mình, cùng quay đầu lại nhìn Trịnh Thiên Ngọc!