CHƯƠNG 92: QUÝ ÔNG PHONG ĐỘ
Đôi mắt Mai Thùy Hân ngay khi nhìn thấy hai người đối diện thì ngây người!
Đi chầm chậm từ bên kia hành lang, quả nhiên là Lương Noãn Tâm cùng Trần Hoàng Kiên! Lương Noãn Tâm mặc chiếc váy bầu màu hồng, được Trần Hoàng Kiên dìu cẩn thận, đang chậm rãi đi đến bên này.
Cái bụng của cô ta không hề lộ ra, chiếc váy bầu màu hồng nhạt kiểu dáng búp bê khiến cho cô ta có vẻ càng thêm xinh đẹp dịu dàng, giống như một con búp bê khiến người yêu thích. Da thịt trắng sứ trong suốt, chiếc mũi nhỏ, đôi mắt đen to linh hoạt, cùng đôi môi đỏ nhỏ nhắn, Mai Thùy Hân không thể không thừa nhận, Lương Noãn Tâm thật sự rất đẹp.
Trần Hoàng Kiên mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng ngà, kiểu dáng đơn giản, mặc trên người anh lại có một hương vị không thể diễn tả, nho nhã tuấn lãng giống như một vị vương tử trong truyện tranh. Anh mỉm cười đỡ eo Lương Noãn Tâm, cúi đầu thì thầm gì đó với cô ta.
Trong mắt Mai Thùy Hân dâng lên một tầng sương mù. Nếu, nếu thời gian có thể quay lại, quay lại đến trước lúc cô quen biết Trịnh Thiên Ngọc, để Trịnh Thiên Ngọc chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô, vậy thì, nụ cười này, sự che chở này, có phải sẽ thuộc về cô hay không?
Tim, quặn đau giống như bị dao cắt. Mai Thùy Hân không muốn mở mắt ra. Không muốn nhìn tiếp nữa.
Trần Hoàng Kiên đỡ Lương Noãn Tâm thong thả đi về phía cô. Cả người Mai Thùy Hân lập tức căng thẳng! Cô theo bản năng muốn chạy trốn, không được, cô không muốn để đàn anh Trần nhìn thấy tình trạng hiện giờ của cô! Ăn mặc thành như vậy, ngay cả chính cô cũng sẽ ghét bỏ chính mình!
Nhưng quá muộn rồi, Trần Hoàng Kiên đã đỡ Lương Noãn Tâm chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Mai Thùy Hân.
“Noãn Tâm, em cảm thấy thế nào?” Trần Hoàng Kiên cẩn thận hỏi. Vừa nãy lúc Noãn Tâm đi qua đây, bỗng nhiên nói cô có chút không thoải mái, muốn anh giúp cô qua đây ngồi.
“Ừm... Hoàng Kiên, vẫn còn hơi chóng mặt!” Lương Noãn Tâm nũng nịu nói, âm thanh cô tựa như búp bê, rất phù hợp với tạo hình búp bê của cô ta. Ánh mắt của những người phụ nữ mang thai bên cạnh đều có chút kinh diễm và ghen tị.
Mai Thùy Hân nhìn bóng mình từ kính cửa sổ.
Một mái tóc giả màu vàng rối tung, đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, phấn trên mặt bị nước mắt cuốn trôi loạn thành một đống, cả người nhìn qua hoàn toàn giống như một cô gái già thô tục của thôn quê.
Mai Thùy Hân tự giễu cười, vừa rồi còn lo lắng đàn anh Trần sẽ nhận ra mình, bây giờ nghĩ lại thật sự thấy mình nghĩ nhiều rồi, bộ dáng cô bây giờ như vậy, cho dù cô nói cô là Mai Thùy Hân, phỏng chừng đàn anh Trần cũng chẳng tin.
Nghe Lương Noãn Tâm nói mình vẫn có chút không thoải mái, Trần Hoàng Kiên săn sóc đứng dậy, nhẹ nhàng giúp cô mát xa đầu.
Lương Noãn Tâm tựa nửa người trong lòng anh, nheo mắt, bộ dáng ngọt ngào hưởng thụ sự mát xa của anh.
Trong lòng Mai Thùy Hân ê ẩm, cô cũng đã chạy xa như vậy rồi! Cô cũng đã trốn đi rồi! Tại sao những người này vẫn muốn xông vào cuộc sống của cô? Đầu tiên là Trịnh Thiên Ngọc, bây giờ lại là đàn anh Trần cùng Lương Noãn Tâm!
Cô rốt cuộc làm sai cái gì? Tại sao ông trời lại trừng phạt cô như vậy? Để cho cô trơ mắt nhìn người đàn ông mà mình thích biểu diễn ân ái thân thiết với người phụ nữ khác trước mặt cô?
Mai Thùy Hân đang muốn đứng dậy bỏ đi, mắt không thấy tâm không phiền, không nhìn thấy bộ dáng khanh khanh ta ta của đàn anh Trần và Lương Noãn Tâm, cô sẽ không phải đau khổ như vậy.
“Mời số 45 vào phòng khám số 2” trong loa phát thanh truyền đến tiếng đọc số, Mai Thùy Hân là số 48, cũng sắp đến lượt cô. Bây giờ mà rời đi thì số chờ này sẽ uổng phí.
Mai Thùy Hân đành phải lại ngồi xuống. “Bộp!” Âm thanh di động rơi trên mặt đất. Hóa ra lúc nãy Mai Thùy Hân đứng vội quá, quên cất di động vào trong túi, lúc ngồi xuống, di động liền rơi ra.
Mai Thùy Hân chuẩn bị cúi xuống nhặt điện thoại lên, một bàn tay thon dài trắng đã thay cô nhặt điện thoạt lên.
“Phụ nữ có thai vẫn nên ít cúi xuống thì hơn.” Giọng nói dịu dàng từ tính vang bên tai. Mai Thùy Hân rũ tóc che nửa khuôn mặt, ngước mắt lên nhìn anh, làm động tác tay “Cảm ơn” của người câm.
“A, xin lỗi, tôi không biết cô là người tàn tật.” Thấy Mai Thùy Hân dùng ngôn ngữ tay, Trần Hoàng Kiên vội vàng xin lỗi.
Vừa nói xong mới phản ứng lại, người phụ nữ dối diện là người điếc, không thể nghe được anh nói gì, khuôn mặt anh tuấn trắng trẻo càng thêm sự hối lỗi, cũng dùng ngôn ngữ tay nói chuyện với Mai Thùy Hân một cách lưu loát.
Trần Hoàng Kiên sao lại biết ngôn ngữ của người câm điếc? Nhưng Mai Thùy Hân lại xem hiểu được ý của anh, cô hiểu được, Trần Hoàng Kiên nói không cần cảm ơn, anh rất vui lòng giúp đỡ cô.
Cái gì mới là quý ông chân chính? Trên người Trần Hoàng Kiên có sự phong độ của quý ông bẩm sinh, không liên quan đến xuất thân và giáo dưỡng trong nhà của anh, cũng không phải bởi vì anh có tiền.
Trần Hoàng Kiên, luôn luôn dịu dàng, ôn hòa mà bao dung, đây mới chính là quý ông phong độ chân chính.
So sánh với đàn anh Trần, Trịnh Thiên Ngọc đúng là đống phân. Mai Thùy Hân lặng lẽ nghĩ trong bụng, ngón tay nhỏ trắng noãn xoa xoa cổ, trên cổ bây giờ vẫn còn âm ỉ đau, vòng cổ bị Trịnh Thiên Ngọc kéo xuống như vậy, phần da trên cổ cũng bị cọ xước!
“Hoàng Kiên, em khát, anh giúp em mua chai nước được không?” Ở bên cạnh nhìn Trần Hoàng Kiên và Mai Thùy Hân dùng ngôn ngữ của người câm khoa tay múa chân, Lương Noãn Tâm rốt cuộc ngồi không yên.
“Được. Anh lập tức quay lại, em chờ anh ở đây nhé.” Trần Hoàng Kiên lịch sự gật đầu với Mai Thùy Hân rồi rời đi.
Mai Thùy Hân vì sự lịch sự chu đáo của anh mà ấm áp. Đây mới là đàn anh Trần của cô, cho dù dưới tình trạng ăn mặc thô tục như vậy của cô, anh vẫn không tỏ ra nửa điểm khinh miệt, vẫn cư xử với cô như một người phụ nữ chân chính, dành cho cô sự lịch sự và tôn trọng.
Đâu có giống con heo Trịnh Thiên Ngọc kia, không bao giờ hiểu được cái gì gọi là tôn trọng người khác.
Chờ Trần Hoàng Kiên đi xa, Lương Noãn Tâm xoay người lại, lạnh lùng nhìn Mai Thùy Hân.
Ánh mắt sắc bén mà lạnh lùng của Lương Noãn Tâm, dọa Mai Thùy Hân nhảy dựng. Sao vậy, chẳng lẽ là tóc giả rớt? Cô sờ sờ tóc mình, vẫn còn trên đầu nha! Chẳng lẽ là lông mi giả rơi? Cô sờ sờ lông mi giả của mình, cũng còn nha! Lương Noãn Tâm không thể nào nhận ra cô được!
Cô chỉ có thể hiểu thành lúc nãy cô với Trần Hoàng Kiên trao đổi, Lương Noãn Tâm ghen tị! Nhưng, ngay cả người xấu xí, cấm điếc như cô mà cũng ăn dấm chua, Lương Noãn Tâm có vẻ quá không tự tin về bản thân rồi!
Mai Thùy Hân cười khổ một chút, đơn giản nhắm mắt lại, không để cho Lương Noãn Tâm có cơ hội nhìn mình. Lương Noãn Tâm điên, cô cũng không muốn điên cùng đâu.
“Mai Thùy Hân, cô đừng giả thần giả quỷ nữa!” Một câu nói của Lương Noãn Tâm, khiến Mai Thùy Hân cả kinh thiếu chút nữa nhảy khỏi ghế!
Ánh mắt kinh ngạc trừng lớn, cô bình tĩnh nhìn Lương Noãn Tâm, vô cùng tò mò sao cô ta có thể nhận ra cô.
Lương Noãn Tâm cúi xuống, sát đến bên tai Mai Thùy Hân, hạ giọng nói: “Cô không tò mò sao tôi có thể nhận ra cô sao?”
Mai Thùy Hân vốn muốn tiếp tục đóng vai một người phụ nữ xa lạ, ngu ngốc nhưng thật không nhịn nổi lòng hiếu kỳ, đơn giản nhìn vào ánh mắt Lương Noãn Tâm, hỏi: “Tôi ăn mặc thành như vậy, sao cô có thể nhận ra tôi?”
Lương Noãn Tâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Bởi vì lúc nãy trang bìa tôi nhìn thấy, có ghi tên “Chu Hân Di” trên đó” Mai Thùy Hân trong lòng nhảy dựng, Chu Hân Di, đây là cái tên giả mà cô hay dùng vì sợ Trịnh Thiên Ngọc điều tra ra.
“Vậy sao cô lại biết Chu Hân Di là tôi?” Mai Thùy Hân vẫn có chút khó hiểu.
“Trước Chu Hân Di, còn có một cái “Mai Thùy Hân”, nhưng bị xóa đi viết lại. Đáng tiếc xóa không sạch sẽ, vẫn bị tôi nhìn ra!” Lương Noãn Tâm hung tợn nói: “Mai Thùy Hân, tôi còn nghĩ cô đã chết! Không nghĩ tới mạng của cô lại lớn như vậy! Căn phòng tối nhỏ cũng không thể giết chết cô!”
“Căn phòng tối nhỏ?” Mai Thùy Hân kinh ngạc hỏi lại, Lương Noãn Tâm sao biết chuyện cô bị nhốt trong căn phòng tối?
“Mai Thùy Hân, chắc cô còn không biết? Sở Thiên Hi là bạn học của tôi, quan hệ thân thiết như chị em!” Trên mặt Lương Noãn Tâm có vẻ đắc ý thản nhiên.
Khó trách! Mai Thùy Hân lập tức hiểu ra!
Khó trách lần này Sở Thiên Hi lại quá đáng với cô như vậy, trước kia chỉ cảm thấy cô ta là một người yếu ớt có tình tình đại tiểu thư, không thấy tâm địa cô ta xấu xa bao nhiêu. Mai Thùy Hân chưa từng đắc tội cô ta, lẽ ra cô ta không nên hận cô như vậy, còn giựt giây Trịnh Thiên Ngọc nhốt cô vào trong căn phòng tối.
Thì ra, tất cả đều do Lương Noãn Tâm sai khiến ở phía sau!
Mai Thùy Hân oán hận trừng mắt nhìn Lương Noãn Tâm. Cô vốn nghĩ Lương Noãn Tâm là người tốt, bởi vì cô luôn cảm thấy, người con gái mà đàn anh Trần yêu sẽ không xấu, bây giờ mới phát hiện, thì ra cô ta mới là người âm hiểm giả dối nhất!
“Mai Thùy Hân, tôi cảnh cáo cô, cô cách Trần Hoàng Kiên xa một chút!” Cơ thể Lương Noãn Tâm nghiêng về phía Mai Thùy Hân, những ngón tay dài sơn móng tay hồng, đột nhiên nắm chặt cắm vào thịt trên cánh tay Mai Thùy Hân!
“A!” Mai Thùy Hân đau đến mức kêu một tiếng, những người phụ nữ mang thai bên cạnh đều nhìn qua đây. Từ xa, Mai Thùy Hân nhìn thấy Trần Hoàng Kiên đang cầm bình nước đi qua!
Lương Noãn Tâm dùng cơ thể ngăn trở tầm mắt của người khác, giả vờ nhiệt tình nói: “Ai nha, cô làm sao vậy? Cô khó chịu sao? Có muốn đi vào khám trước hay không?” Lực siết trên tay lại lớn hơn!
Mai Thùy Hân vẫn siết chặt cánh tay của Lương Noãn Tâm, tay kia thì lấy ra một con dao nhỏ sắc bén từ trong túi, nhẹ nhàng đặt trên cổ tay Lương Noãn Tâm, thanh âm so với Lương Noãn Tâm càng thấp, càng lạnh: “Buông tay, có tin tôi cắt đứt tay của cô hay không!”
Nhìn thấy bóng dáng Trần Hoàng Kiên càng ngày càng gần, con dao nhỏ trong tay Mai Thùy Hân cũng phát ra ánh sáng chói mắt, Lương Noãn Tâm buông lỏng tay ra, lại thấp giọng nghiến răng nghiến lợi nói: “Mai Thùy Hân, cô chờ đấy cho tôi!”
Mai Thùy Hân bình tĩnh bỏ con dao vào túi, dùng thanh âm thấp đủ để mình Lương Noãn Tâm có thể nghe thấy: “Lương Noãn Tâm, cô không sợ đàn anh Trần nhìn thấy bộ mặt thật của cô sẽ bỏ cô sao?”
Cô vẫn luôn nghĩ rằng Lương Noãn Tâm là người tốt, cho nên mới thiệt tình hy vọng cô có thể ở cũng một chỗ với đàn anh Trần. Cô hy vọng đàn anh Trần có thể hạnh phúc, cô nghĩ rằng Lương Noãn Tâm có thể mang lại hạnh phúc cho đàn anh Trần.
Bây giờ xem ra, cô đã sai hoàn toàn. Một người phụ nữ tâm tư ngoan độc như thế, sao có thể xứng ở cùng một chỗ với đàn anh Trần?
Có lẽ, cô nên đứng ra, vạch bộ mặt thật của Lương Noãn Tâm cho đàn anh Trần biết.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Trần Hoàng Kiên cầm nước đi tới, mỉm cười với Lương Noãn Tâm: “Noãn Tâm, có khát nước không?” Lấy tay mở nắp bình ra, đưa bình nước cho Lương Noãn Tâm.
“Hoàng Kiên, chỗ này có một mùi thối kỳ quái, chúng ta đi thôi!” Mai Thùy Hân còn đang do dự có nên mở miệng nói chuyện với Trần Hoàng Kiên hay không, Lương Noãn Tâm đột nhiên đứng lên, giữ lấy cánh tay Trần Hoàng Kiên.