CHƯƠNG 126: MẠNG LƯỚI TÌNH YÊU
Cẩm Tâm nghe điện thoại xong thì quay lại phòng khách, phát hiện không thấy Thùy Hân đâu. Cô vào phòng ngủ xem thử cũng không có.
Kỳ lạ, muộn thế này cô ấy còn đi đâu chứ? Cô gọi hai tiếng nhưng không ai đáp lại, liền lấy điện thoại gọi cho cô ấy.
Dưới đống quần áo bừa bộn ở ghế sau, có tiếng chuông điện thoại của Mai Thùy Hân vang lên.
Mai Thùy Hân toàn thân nóng rực như bị thiêu đốt, lúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì ý thức mơ hồ tỉnh táo hơn một chút.
Cô đưa tay muốn tìm điện thoại trong đống quần áo. Chắc chắn là Cẩm Tâm không tìm thấy cô nên sốt ruột, trong lòng cô hơi buồn bực, ban nãy cô nên nói với cô ấy một tiếng.
Bàn tay to lớn của Trịnh Thiên Ngọc đè tay cô lại: “Không được nghe máy!” Giọng nói khàn khàn từ tính, mang theo hương vị mê hoặc lòng người.
“Là điện thoại… của… Cẩm Tâm…” Giọng nói của Mai Thùy Hân run rẩy, vỡ vụn.
Anh nhìn hai gò má đỏ ửng nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn của cô, mũi cũng rịn một tầng mồ hôi, híp mắt nói: “Không được nghe máy!”
Cẩm Tâm gọi điện cho Mai Thùy Hân nhưng không ai nghe máy, trong lòng hơi sợ hãi.
Cô nghĩ, đã trễ thế này, rõ ràng Thùy Hân có mang theo điện thoại, sao lại không nghe máy chứ? Có khi nào đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Cô nhớ tới hôm nay lúc ăn cơm, Bùi Tuấn cứ giành lấy điện thoại cô để nhập số của mình vào, cô bèn gọi cho anh.
Bùi Tuấn mới tắm xong đi ra ngoài thì thấy cuộc gọi của Cẩm Tâm, khuôn mặt đẹp trai rạng rỡ nụ cười.
“Sao thế Cẩm Tâm, vừa mới chia tay mà cô đã bắt đầu nhớ tôi rồi à?” Anh nói với giọng điệu đùa giỡn.
“Ai nhớ anh chứ! Anh đúng là tự luyến!” Cô không hề khách khí nói: “Bùi Tuấn, anh mau gọi cho Trịnh Thiên Ngọc, hỏi xem có phải Thùy Hân đang ở cạnh anh ta không?”
Anh ngạc nhiên: “ Buổi tối chúng tôi đã đưa hai cô về nhà rồi mà?”
“Đúng vậy, chúng tôi về cùng nhau. Nhưng lúc nãy tôi ra ngoài ban công nghe điện thoại, khi quay lại Thùy Hân đã biến mất.” Cẩm Tâm lo lắng nói: “Tôi có gọi nhưng cô ấy không nghe, tôi lo cô ấy xảy ra chuyện.”
Nụ cười trên khóe môi Bùi Tuấn càng sâu thêm, chẳng trách Trịnh Thiên Ngọc đưa anh về đến nhà là đi ngay, lúc đó anh tưởng anh ta bận chuyện gì đó nên không hỏi nhiều.
Xem ra, chắc chắn là đã quay lại tìm Mai Thùy Hân rồi.
Haizz, người đàn ông này, một tuần cũng không nhịn được à? Cô ấy có sức quyến rũ vậy sao, trở thành thuốc phiện của anh ta rồi?
Bùi Tuấn cười híp mắt nói: “Cô đừng lo, cô ấy không sao đâu. Nói không chừng bây giờ cô ấy đang hưởng thụ ấy chứ!”
Lời nói ám chỉ rõ ràng như thế khiến Cẩm Tâm đỏ mặt.
“Anh nói lung tung gì đó! Mau đưa số Trịnh Thiên Ngọc cho tôi, tôi muốn gọi anh ta!” Cô thật sự rất sợ Mai Thùy Hân sẽ xảy ra chuyện.
“Được rồi, cô đừng giận nữa. Tôi gửi qua cho cô là được chứ gì.” Anh cúp máy, lẩm bẩm nói: “Thiên Ngọc, đừng trách tôi quấy rầy chuyện tốt của anh, là Cẩm Tâm ép tôi đó.”
Nghĩ đến Cẩm Tâm, đôi mắt ánh lên vẻ phấn khích, thú vị. Ngày mai, cô nhóc Cẩm Tâm đó sẽ tới công ty anh làm việc, anh rất mong chờ.
Không khí trong xe nóng bỏng đến đáng sợ, trong đống quần áo, điện thoại của Trịnh Thiên Ngọc cũng phát ra tiếng chuông nặng nề.
“Shit”, giờ đang là lúc Trịnh Thiên Ngọc tình nồng, có là điện thoại của tống thống anh cũng không nghe!
Anh vươn tay bấm tắt điện thoại. Bắt đầu tập trung hưởng thụ ‘bữa tiệc’ lớn của mình.
Hương vị của cô thật sự rất tuyệt, làm anh mê muội, không thể ngừng được!
Cẩm Tâm gọi cho Mai Thùy Hân thì không ai nghe máy, gọi cho Thịnh Thiên Ngọc thì anh ta tắt máy. Cô ở trong phòng, sốt ruột đi đi lại lại, chỉ sợ Mai Thùy Hân xảy ra chuyện gì.
Trong xe, Trịnh Thiên Ngọc đang ôm chặt Mai Thùy Hân, vùi đầu vào hõm cổ cô, hít mùi hương thoang thoảng trên người cô.
“Anh mau buông ra đi để tôi về, chắc Cẩm Tâm đang lo lắng…”
Cô đẩy anh ra, đúng là xấu hổ mà, tại sao lần nào cũng vậy?
Mặc dù giữa cô và anh thật sự rất ăn ý. Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, Trịnh Thiên Ngọc không hợp với cô, cô không thể ở bên cạnh người đàn ông này cả đời được.
Nếu anh đã nói muốn buông tay, tại sao còn muốn làm chuyện mà vợ chồng với nhau mới có thể làm?
Đầu óc cô hỗn loạn, chỉ muốn mau trở về thôi.
“Không buông… Mai Thùy Hân, người em yêu là tôi. Đừng lừa dối mình nữa.” Giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc bị hãm lại ở nơi cổ cô, nghe có vẻ buồn buồn.
“…”
“Mai Thùy Hân, em có dám nói lúc nãy em không thoải mái không?” Anh ngẩng đầu, trong mắt là nụ cười trêu chọc.
“…”
Cô im lặng, đó chỉ là phản ứng đơn thuần thôi có được không? Về mặt sinh lý, hai người phù hợp đến mức không thể chê vào đâu được, nhưng đó không có nghĩa là yêu.
Trịnh Thiên Ngọc vẫn dựa vào người cô. Anh vươn tay tìm chiếc hộp nhỏ ở trước xe.
Anh ôm Thùy Hân ngồi lên đùi, dán chặt cô sát người mình, rồi lấy chiếc hộp được đóng gói tinh xảo ra.
“Em mở ra xem có thích không?” Trịnh Thiên Ngọc nói thầm bên tai cô, đầu lưỡi như có như không lướt qua đôi tai mẫn cảm của cô.
“Xin lỗi, tôi không thể nhận.” Mai Thùy Hân cụp mắt xuống.
Cô nhìn cơ thể trắng nõn trần trụi của mình đang dính chặt lên làn da màu lúa mạch của anh, nhìn họ như đôi tình nhân cực kỳ yêu thương nhau.
Đây được xem là gì? Giờ cô và Trịnh Thiên Ngọc đã không còn là mối quan hệ kim chủ - tình nhân nữa, bọn họ cũng không phải người yêu, cô dựa vào đâu mà nhận quà của anh chứ?
“Mai Thùy Hân!” Tâm trạng anh đang tốt lại bị một câu lạnh nhạt “không thể nhận” của cô phá hỏng hoàn toàn!
Rốt cuộc người phụ nữ đang nghĩ gì vậy?
Anh trừng mắt nhìn cô: “Mau mở ra đi! Bằng không hôm nay em đừng hòng được về nhà!”
Mai Thùy Hân nhìn lên lầu thông qua cửa sổ xe, đèn nhà vẫn còn sáng, đã trễ thế này mà Cẩm Tâm vẫn chưa ngủ, chắc chắn đang đợi cô về, nhất định là đang rất lo lắng cho cô.
Cô từ từ mở chiếc hộp đó ra, nhất thời sửng sốt.
Trong hộp là một con búp bê hoạt hình bằng kim cương được chế tác tinh xảo, viên kim cương được cắt rất đẹp, dưới ánh đèn đường phát ra ánh sáng chói mắt.
Hình dáng của búp bê trông hơi quen, cô cầm lại gần hơn quan sát tỉ mỉ.
Trời ạ, con búp bê này gần như giống hệt cô! Đôi mắt to tròn, mũi thẳng cao, còn có con ngươi linh động kia, không phải cô thì ai?
Con búp bê này… là Trịnh Thiên Ngọc đặc biệt làm riêng cho cô sao?
Nhiều viên kim cương như thế, còn làm thủ công nữa, chắc anh phải tốn rất nhiều tiền?
Anh tốn nhiều tiền như vậy chỉ để làm một con búp bê giống hệt cô ư? Chỉ vì muốn lấy lòng cô sao?
Trong lòng cô bỗng cảm động… Lần trước cô cùng Trịnh Thiên Ngọc đi shopping, cô thấy một con búp bê thủy tinh rất đẹp nên liếc nhìn thêm. Không ngờ anh vẫn nhớ tới…
Mai Thùy Hân ngước mắt nhìn anh, khóe mắt đã hơi ươn ướt rồi.
Trịnh Thiên Ngọc thấy vẻ mặt này của cô thì tâm trạng trở nên tốt hơn. Anh có thể nhìn ra cô rất thích con búp bê kim cương này.
“Thế nào, có phải em rất cảm động đúng không?” Anh lại đang hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô, giọng nói mê hoặc.
Trong đầu Mai Thùy Hân rất hỗn loạn, cô thật sự không biết phải thu dọn cục diện này thế nào!
Chấp nhận Trịnh Thiên Ngọc? Cô có thể chịu đựng tính cách lạnh lùng ngang ngược của anh bao lâu chứ? Một ngày, hai ngày hay cả đời?
Không chấp nhận? Cô nhìn ánh mắt cưng chiều của anh, bỗng có chút không nỡ.