Mục lục
Lấy nhà tài phiệt siêu giàu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 109: LAU MIỆNG CHO TÔI




CHƯƠNG 109: LAU MIỆNG CHO TÔI

Mai Thùy Hân xấu hổ đến đỏ bừng mặt, nhìn qua từ khe hở chỗ bả vai của Trịnh Thiên Ngọc, ở đó có một y tá bưng một cái đĩa sắt, áy náy nhìn Trịnh Thiên Ngọc: “Chào ngài, ngài cần thay thuốc.”

Nói xong, ánh mắt còn liếc qua Mai Thùy Hân đang làm ổ trong lòng Trịnh Thiên Ngọc.

Mai Thùy Hân thật muốn tìm một cái lỗ chui xuống cho rồi!

Trịnh Thiên Ngọc dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người liếc y tá kia: “Tôi không cần.”

Mai Thùy Hân vội vàng kéo kéo tay áo Trịnh Thiên Ngọc: “Mau nằm trở về truyền dịch đi! Bằng không vết thương của anh lúc nào mới lành chứ? Chắc chắn Tiểu Tư Hàn cũng nhớ ba, anh không muốn về xem thằng bé sớm một chút sao?”

Mai Thùy Hân phát hiện, Tiểu Tư Hàn chính là uy hiếp của Trịnh Thiên Ngọc, chỉ cần lấy cục cưng để nói chuyện, bình thường Trịnh Thiên Ngọc đều sẽ nghe.

Nghe thấy Mai Thùy Hâm nhắc tới cục cưng, Trịnh Thiên Ngọc mới rất không tình nguyện nằm lên giường, để y tá cắm kim thay thuốc giúp mình.

Mai Thùy Hân đắp kín chăn cho hắn.

Tay đột nhiên bị Trịnh Thiên Ngọc nắm chặt lấy. Mai Thùy Hân nghi ngờ nâng mắt nhìn hắn, Trịnh Thiên Ngọc nở một nụ cười xấu xa, chỉ chỉ xương quai xanh của mình.

Chỉ xương quai xanh làm gì? Cũng đâu phải xương quai xanh bị gãy đâu…

Mai Thùy Hân oán thầm trong lòng, nhưng cũng lười nghĩ nhiều.

Y tá nhỏ bên cạnh cũng nhanh chóng nhìn thoáng qua xương quai xanh của Mai Thùy Hân, mặt đỏ ửng, vội vàng chạy mất.

Mai Thùy Hân chẳng hiểu ra sao nhìn Trịnh Thiên Ngọc, sờ sờ xương quai xanh của mình, không có gì đặc biệt mà.

Vừa quay đầu, lại nhìn thấy y tá khi nãy đi về phía mình, đưa băng cá nhân cầm trên tay cho cô.

Mai Thùy Hân thầm nghĩ y tá này rất có mắt nhìn, dưới tay áo Trịnh Thiên Ngọc có một chỗ bị trầy da, cô cũng có thể nhìn thấy.

Cô xắn tay áo của hắn lên, dán băng cá nhân lên miệng vết thương đã kết vảy.

Cuối cùng Trịnh Thiên Ngọc không nhịn được nữa cười ha ha: “Mai Thùy Hân, cái này là đưa cho cô!”

Mai Thùy Hân không hiểu ngẩng đầu: “Hả? Cho tôi?”

Trịnh Thiên Ngọc chỉ vào ngực Mai Thùy Hân, cười đến nói chuyện cũng không liền mạch: “Cô… tự đi… xem bên trong kìa… ha ha!”

Mai Thùy Hân vội vàng đi vào trong phòng tắm soi gương, trên xương quai xanh của mình có một dấu hôn vô cùng đẹp đẽ vô cùng bắt mắt!

Khó trách khi nãy y tá thẹn thùng như thế, khó trách Trịnh Thiên Ngọc cười đắc ý như vậy!

Đều do tên đàn ông chết tiệt này, động dục lung tung! Làm hại cô bị người ta vô tình nhìn thấy!

Mấy ngày nay Mai Thùy Hân chưa được nghỉ ngơi đang hoàng, vừa dính vào giường đã ngủ mất!

Cô mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, lại trở về sân trường năm đó, cô và đàn anh Hoàng ngồi dưới tán cây hoa đào, cùng nhau đọc sách. Khi đó, bọn họ còn trẻ trung bao nhiêu, Trần Hoàng Kiên vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô.

Ánh nắng trong mơ rất đẹp, thiếu niên trong mơ cũng dịu dàng như nước…

Lúc tỉnh lại đã hơn chín giờ, vội vã rửa mặt xong bèn đi đến phòng bệnh của Trịnh Thiên Ngọc ở bên cạnh.

Bầu không khí trong phòng bệnh rất áp lực.

Chú Lý nơm nớp lo sợ cúi đầu đứng một bên, y tá nhỏ cũng đứng một hàng bên cạnh giường bệnh của Trịnh Thiên Ngọc. Nhìn qua hắn đang tức giận.

Chú Lý nhìn thấy Mai Thùy Hân đi vào lập tức thở phào một hơi, như cầu cứu nhìn cô: “Cô Mai, cô khuyên cậu chủ với, cậu chủ không chịu uống thuốc.”

Mai Thùy Hân ngạc nhiên nhíu mày.

Không chịu uống thuốc, đây không phải việc một đứa trẻ mới làm sao? Trong ấn tượng, chỉ có những đứa bé dưới mười tuổi mới không chịu uống thuốc thôi, đúng không nhỉ?

Nhìn thấy sự chê cười không thể nhịn được của Mai Thùy Hân, Trịnh Thiên Ngọc không vui rống to với chú Lý: “Chú Lý! Chú lải nhải cái gì đó!”

Chú Lý vội vàng cúi đầu, không dám nói thêm một câu.

Các y tá bên cạnh cũng cùng nhau cúi đầu nhìn xuống đất, sợ lại chọc giận Trịnh Thiên Ngọc.

Thuốc rơi rải rác khắp mặt đất, xem ra khi nãy Trịnh Thiên Ngọc rất nóng nảy.

Trong lòng Mai Thùy Hân thầm thấy buồn cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Trịnh Thiên Ngọc đành phải kiềm chế cảm giác muốn cười, đi đến bên cạnh Trịnh Thiên Ngọc, dịu dàng nói: “Anh bị bệnh sao mà không uống thuốc được? Uống thuốc mới có thể mau khỏi chứ! Thuốc này không đắng chút nào đâu, không tin anh uống thử xem.”

Mai Thùy Hân cảm thấy mình rất giống giáo viên mẫu giáo, hơn nữa, học trò còn là lớp nhỏ trong trường mẫu giáo!

Trịnh Thiên Ngọc trừng Mai Thùy Hân: “Tôi nói không uống là không uống!”

Mai Thùy Hân cạn lời.

Bạn học nhỏ lớp mẫu giáo cũng sẽ nghe lời cô giáo được không?

Trịnh Thiên Ngọc, còn không bằng cả một đứa bé mẫu giáo…

Sắc mặt Trịnh Thiên Ngọc vô cùng khó coi, dáng vẻ kiên quyết không chịu uống thuốc.

Mai Thùy Hân nhún vai, đang định từ bỏ lại nhìn thấy ánh mắt xin giúp đỡ của chú Lý đang nhìn mình, mềm lòng hơn một chút, kiên nhẫn nói với Trịnh Thiên Ngọc đang mang vẻ mặt u ám: “Vậy anh muốn thế nào mới chịu uống thuốc đây?”

Trịnh Thiên Ngọc không chút khách sáo nói: “Khỏi nói nhiều, bảo bọn họ cút đi!” Chỉ chỉ y tá đứng thành một hàng.



Bỏ đi, dù sao cô cũng không khuyên được ông già này, còn không bằng bỏ qua thì hơn.

Mai Thùy Hân cho chú Lý một biểu cảm hết cách, bỗng nhiên cảm thấy rất đói bụng. Buổi sáng vừa thức dậy đã đến đây làm cô giáo nhà trẻ, cô thật sự có hơi đói.

“Chú Lý, cháu muốn đến căn tin ăn gì đó, căn tin đi thế nào ạ?”

Ăn gì đó? Trịnh Thiên Ngọc quay đầu nhìn Mai Thùy Hân, người phụ nữ này không thấy hắn còn đang nằm trên giường bệnh sao, hắn còn chưa ăn sáng đấy.

Còn chưa an ủi quan tâm hắn một chút lại muốn bỏ hắn đi ăn sáng?

Cuối cùng cô có trái tim không vậy!!

“Mai Thùy Hân!” Trịnh Thiên Ngọc trừng Mai Thùy Hân, nghiến răng nghiến lợi quát.

“Hả?” Mai Thùy Hân dừng chân, quay đầu nhìn Trịnh Thiên Ngọc, cho rằng hắn có việc gọi cô.

“Cô dám ra khỏi cửa phòng một bước xem!” Giọng điệu của Trịnh Thiên Ngọc vô cùng bá đạo, sắc mặt cũng rất u ám.

Chú Lý và mấy y tá kia thấy tình hình không đúng, cả đám đều vắt chân lên cổ mà chạy.

Mai Thùy Hân nhíu nhíu mày, sao lúc nào cũng mang giọng điệu bá đạo như thế chứ. Cô chỉ muốn đi ăn cơm mà thôi, sao lại đắc tội hắn rồi?

Cô khó hiểu hỏi: “Anh có ý gì? Không cho tôi ăn cơm?”

Trịnh Thiên Ngọc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô: “Bảo chú Lý đưa bữa sáng tới đây, cô ăn cùng với tôi!”

Nói xong, hắn mạnh mẽ trừng Mai Thùy Hân, còn mình thì chỉnh giường bằng lại, nằm xuống vô cùng thoải mái.

Ngây thơ! Thật sự còn ngay thơ hơn cả trẻ con trường mẫu giáo nữa!

Mai Thùy Hân bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải rung chuông bảo chú Lý gọi cơm giúp.

Gặp được người đàn ông bá đạo như vậy, coi như cô xui xẻo đi!

Không bao lâu, chú Lý đẩy xe đầy đồ ăn vào phòng bệnh.

Màu sắc đồ ăn trên xe đều sáng sủa hài hòa, nhìn đã thấy muốn ăn rồi.

Mai Thùy Hân ngồi trên ghế bên giường bệnh, cúi đầu không nói một tiếng, cũng không thèm liếc nhìn những món đồ ăn kia một cái.

“Mai Thùy Hân, ăn cơm!” Trịnh Thiên Ngọc ngẩng đầu quát Mai Thùy Hân: “Không phải khi nãy còn vội vã muốn đi ăn cơm sao?”

Ăn thì ăn! Mai Thùy Hân cũng có hơi đói.

Cô đi qua uống một ly nước trái cây, nước trái cây lạnh lẽo ngọt ngào chảy xuống từ cổ họng, cả dạ dày đều được vỗ về. Thật thoải mái! Một ly nước trái cây lót bụng, Mai Thùy Hân lập tức có khẩu vị hơn, cầm bánh lúa mì nướng cháy vàng trong rổ lên bắt đầu ăn.

Lại ăn thêm chút salad rau cải màu sắc rực rõ, Mai Thùy Hân ăn đến mặt mày hớn hở, hoàn toàn không chú ý sắc mặt người đàn ông trên giường bệnh ngày càng khó coi.

“Mai Thùy Hân!” Một tiếng hét to vang lên.

Mai Thùy Hân nhăn mày, lại làm sao thế, ăn một bữa cơm cũng không yên tĩnh, thật làm ảnh hưởng đến khẩu vị của cô mà!

“Sao thế đại thiếu gia?”

“Tới đây đút tôi ăn!” Người bị lạnh nhạt phát ra tiếng kháng nghị bất mãn.

Mai Thùy Hân lắc đầu, thật là, hắn bị thương ở xương sườn, chứ đâu phải cánh tay, mình không có tay sao? Người lớn như vậy rồi còn bảo người khác đút cơm!

Nhìn thấy khuôn mặt kiêu căng bá đạo không ai bì nổi của Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân thật muốn đập salad trong đĩa lên mặt hắn…

Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, Mai Thùy Vân vẫn cam chịu số phận đi đến bên cạnh Trịnh Thiên Ngọc, cầm lấy một đĩa salad, dùng thìa đưa tới bên miệng hắn.

Trịnh Thiên Ngọc đắc ý mở miệng, nuốt đồ ăn Mai Thùy Hân đút. Sốt salad dính một chút bên miệng hắn, nhìn qua thật giống như một đứa bé. Mai Thùy Hân không nhịn được nở nụ cười, đưa tay lấy khăn lau miệng giúp hắn.

Lại múc một muỗng salad đưa đến bên miệng hắn, Trịnh Thiên Ngọc mở miệng ăn sạch sẽ. Mai Thùy Hân đang định đút thêm muỗng nữa, Trịnh Thiên Ngọc lại không há miệng.

Làm cái quỷ gì vậy? Mai Thùy Hân hơi mất kiên nhẫn nhíu mày. Chỉ thấy Trịnh Thiên Ngọc bướng bỉnh chỉ tay lên khóe môi mình: “Mai Thùy Hân, lau miệng.”

Mai Thùy Hân thật sự muốn hộc máu! Lau miệng cái gì mà lau, lau miệng cái cọng lông! Miệng của hắn hoàn toàn sạch sẽ có cái gì để lau chứ!

Mai Thùy Hân nhẫn nại nói: “Khóe miệng anh rất sạch sẽ, không cần lau.”

Trịnh Thiên Ngọc dựng thẳng mày rậm, trừng Mai Thùy Hân: “Tôi nói lau miệng là lau miệng!”

Mai Thùy Hân bất đắc dĩ, không biết hắn muốn làm ầm ĩ cái gì, đành phải cầm khăn giấy lên lau khóe môi vốn đã rất sạch sẽ giúp hắn.

Trên mặt Trịnh Thiên Ngọc hiện lên một nụ cười thắng lợi. Động tác Mai Thùy Hân lau miệng giúp hắn khi nãy, khiến hắn cảm thấy rất hạnh phúc, giống như cảm giác trước đây khi mẹ lau miệng vậy.

Cảm giác được yêu thương, cảm giác được cưng chiều che chở, hắn rất thích.

Nhìn dáng vẻ đắc ý của Trịnh Thiên Ngọc kìa, giống như lấy được thứ gì vô cùng tốt vậy.

Thật là đủ ngây thơ mà.

Mai Thùy Hân bĩu môi.

“Mai Thùy Hân, đưa đầu tới đây.” Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên cất lời.

Mai Thùy Hân đưa tai đến bên miệng Trịnh Thiên Ngọc, cô cho rằng Trịnh Thiên Ngọc muốn nói gì đó với mình.

Đột nhiên, đôi môi nóng bỏng của Trịnh Thiên Ngọc hôn lên cô.

Bờ môi theo vị ngọt nhẹ nhàng của salad lướt qua khuôn mặt xinh đẹp trong sáng của cô.

Vết thương của Trịnh Thiên Ngọc cần nghỉ ngơi. Cơm nước xong, Trịnh Thiên Ngọc tiếp tục ở lại phòng bệnh dưỡng thương.

Buổi sáng đẹp đẽ, ánh mắt trời ấm áp chiếu vào phòng bệnh xuyên qua màn cửa sổ.

Mai Thùy Hân bị bắt nằm trên giường cùng với Trịnh Thiên Ngọc, một tay hắn ôm lấy vai cô, hai người song song dựa sát vào nhau đọc một quyển tiểu thuyết.

Một quyển tiểu thuyết tình yêu cảm động, Mai Thùy Hân đọc vô cùng nhập tâm, đọc đến tình tiết đau lòng, lông mi cũng hơi ươn ướt.

Trịnh Thiên Ngọc ở bên cạnh ôm cô cùng nhau đọc.

Một hình ảnh rất đẹp đẽ rất ấm áp…

Đương nhiên, nếu không có bàn tay của Trịnh Thiên Ngọc đang sờ soạn lung tung khắp nơi trên người cô ở bên dưới, mọi thứ sẽ càng đẹp hơn.

Mai Thùy Hân còn tập trung đọc sách, tay của Thịnh Thiên Ngọc lại đốt lửa khắp nơi trên người cô…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK