CHƯƠNG 11: TRÒ HAY
Trong mắt Sulia lóe ra tia sáng tàn ác, ngẩng khuôn mặt đang treo nụ cười lạnh lùng lên, từ trên cao nhìn xuống Mai Thùy Hân: "Nhân viên phục vụ như cô cũng to gan phết nhỉ, dám làm bẩn quần áo của khách, thậm chí một câu xin lỗi cũng không có à?"
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Mai Thùy Hân đỏ lên, hai tay siết chặt nắm đấm lại, giằng co với Sulia.
Sulia vốn định chèn ép Mai Thùy Hân trước mặt Trịnh Thiên Ngọc một lúc, không ngờ con nhỏ này lại chẳng chịu thua chút nào mà đứng đối mặt với cô ta, quả thật không đặt mình vào mắt mà! Lửa giận trong lòng càng cháy dữ dội hơn, bỗng nhiên cô ta vỗ bàn một cái: "Gọi quản lý của mấy người đến đây!"
Hành động của Sulia đã làm quấy rầy đến những người khách khác trong nhà hàng, mọi người dồn dập quăng ánh mắt tò mò đến phía bên này.
Trịnh Thiên Ngọc vẫn ung dung đứng bên, khoanh tay trước ngực, tựa như đang chờ xem trò hay vậy.
Hắn từng chứng kiến qua tính tình của Mai Thùy Hân rồi, vốn dĩ cô gái này là một con nhím nhỏ, bây giờ mọi chuyện đã ồn ào đến vậy rồi, chắc hẳn cô bé này sẽ cãi tay đôi với Sulia một trận, sau đó phất tay bỏ đi nhỉ?
Khách ở nhà hàng Prague không giàu sang cũng cao quý, nên yêu cầu đối với nhân viên phục vụ cũng rất cao, bị khách trách cứ một lần thì sẽ bị đuổi việc ngay lập tức.
Mai Thùy Hân cắn vào đôi môi tái nhợt, công việc này là công việc cao lương nhất trong ba việc làm hiện tại của cô, nếu bây giờ bị đuổi việc thì tiền thuốc của ba phải tính sao giờ? Khóe miệng gần như bị cắn đến nổi tia máu, Mai Thùy Hân khó khăn mở miệng nói: "Xin lỗi, là do tôi phục vụ không chu đáo. Mong chị hãy thứ lỗi."
Trịnh Thiên Ngọc khẽ nhướn mày, có phần kinh ngạc khi thấy Mai Thùy Hân ăn nói khép nép như vậy.
"Thứ lỗi? Cũng được thôi! Bộ váy này của tôi hơn một trăm bốn mươi triệu, cô đền lại cho tôi một cái đi!" Sulia đắc ý liếc nhìn Trịnh Thiên Ngọc. Nữ phục vụ này rõ ràng là một con vịt xấu xí chẳng ra làm sao mà, sao có thể so sánh với cô ta cơ chứ!
Đền cho cô ta một chiếc váy hơn một trăm bốn mươi triệu? Đôi mắt trong suốt của Mai Thùy Hân trong chốc lát trợn tròn lên! Cô gái này nhỏ nhen quá vậy! Chẳng qua chỉ làm rơi vài giọt soda lên váy mà đã bắt cô đền lại nguyên một bộ? Mà rõ ràng nước đổ là do bản thân cô ta cố ý hất lên!
Sự cân nhắc trong đáy mắt Trịnh Thiên Ngọc càng sâu hơn, trò này càng chơi càng vui rồi đấy! Hắn ngược lại cũng muốn xem xem cô nhóc kia sẽ đối phó với trò hạnh họe này của Sulia như thế nào.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt đùa cợt của Trịnh Thiên Ngọc, toàn bộ oan ức cùng buồn bực trong lòng Mai Thùy Hân bỗng chốc biến thành lửa giận ngập trời!
Những người có tiền có thế này thích gây khó khăn cho mấy nhân vật bé nhỏ như cô đúng không! Được! Vậy thì đừng trách tôi không khách khí!
Mai Thùy Hân siết chặt nắm đấm lại, trên mặt cũng không còn áy náy cùng rụt rè vừa nãy nữa, cô cất giọng nói trong trẻo kiên định: "Cô Sulia, tôi có thể bồi thường cho cô một chiếc váy giống y đúc chiếc váy này!"
Cái gì? Trịnh Thiên Ngọc và Sulia đều vô cùng kinh ngạc. Nhìn đôi giày thể thao rách nát dưới chân cô nhóc cũng đủ để biết tính cách tằn tiện ra sao. Vậy mà giờ dám mở miệng nói mình sẽ đền một bộ váy hơn một trăm bốn mươi triệu?
Trông thấy hai người đối diện không giấu nổi kinh ngạc, Mai Thùy Hân chợt nâng tông giọng, đôi mắt sáng rõ lóe lên một tia tinh ranh: "Nếu tôi đã đền cho cô một cái váy mới thì cái váy bị bẩn này sẽ thuộc về tôi đúng không?"
"À, tất nhiên là thuộc về cô rồi..." Sulia hoàn toàn không hiểu tình huống hiện tại là sao, con nhóc này định làm cái quái gì vậy!
Khóe miệng Trịnh Thiên Ngọc hơi cong lên, một nụ cười hiểu rõ mọi chuyện lẳng lặng hiện lên, đôi mắt sâu thẳm cũng lộ ra vài phần tán thưởng. Không nhìn ra cô nhóc này tuy tính tình bướng bỉnh nhưng vẫn có vài phần lanh trí!
"Được rồi, thế bây giờ cô lập tức cởi chiếc váy này ra ngay cho tôi đi!" Giọng điệu của Mai Thùy Hân rất có khí phách.
"Hả? Tôi... Cô...!" Bây giờ Sulia mới hiểu được mình đã lọt vào tròng của Mai Thùy Hân, cô ta giơ tay chỉ thẳng về phía Mai Thùy Hân, tức giận đến nổi không nói thành lời!
"Thiên Ngọc, cô ấy bắt nạt em!" Sulia bĩu môi, làm ra vẻ oan ức dựa sát vào lòng Trịnh Thiên Ngọc, một tay chỉ vào Mai Thùy Hân, một tay lại lắc lắc cánh tay của hắn: "Thiên Ngọc, anh nói gì đi chứ! Anh xem kìa, em bị người ta bắt nạt chết rồi đây này!"