CHƯƠNG 125: NỤ HÔN MONG NHỚ
Đến nhà anh dọn đồ sao? Nghe thấy lời Mai Thùy Hân nói, trái tim Trịnh Thiên Ngọc như bị bóp chặt đông lại.
Không chờ được mà muốn phủi sạch quan hệ với anh nhanh vậy sao? Anh mắt sắc bén của Trịnh Thiên Ngọc bùng lên lửa giận, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, im lặng không nói gì.
Mai Thùy Hân nơm nớp lo sợ nhìn Trịnh Thiên Ngọc, thấy vẻ mặt đó của anh, trong lòng cảm thấy có điều không ổn.
Thật ra thì cô căn bản không muốn đến nhà Trịnh Thiên Ngọc, trong tình hình bây giờ, ở một mình với Trịnh Thiên Ngọc thì cô cảm thấy thật sự rất lúng túng. Nhưng đó là di vật của ba cô, cho dù thế nào thì cô cũng phải đi lấy.
"Chuyện đó... Nếu anh không..." Mai Thùy Hân nói còn chưa hết câu, Trịnh Thiên Ngọc đã lạnh lùng mở miệng: "Tối mai em qua lấy đi." Giọng nói rất cứng rắn.
"Hả. Được. Cám ơn." Mai Thùy Hân nhỏ giọng nói, rồi nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn Trịnh Thiên Ngọc thêm nữa.
Trịnh Thiên Ngọc càng tức giận, anh là ma quỷ sao? Sao Mai Thùy Hân nhìn anh cứ như thấy ma vậy? Nhưng nói chuyện với Bùi Tuấn thì lại thân thiện dễ gần.
Muốn phát tiết cơn giận trong lòng, Trịnh Thiên Ngọc đạp mạnh lên chân ga! Chiếc xe đang chạy bình thường đột nhiên tăng tốc, ba người ngồi trong xe kinh ngạc la lên.
Cẩm Tâm đang hỏi thăm Bùi Tuấn về đãi ngộ của công ty anh, Trịnh Thiên Ngọc đột ngột tăng tốc khiến trọng tâm cô mất thăng bằng, ngã vào lòng Bùi Tuấn.
Trên người cô có mùi thơm rất đặc biệt, Bùi Tuấn bất giác hít sâu một hơi, anh rất thích.
Cánh tay vững vàng đỡ được Cẩm Tâm lên, Bùi Tuấn ân cần hỏi: "Cẩm Tâm, cô không sao chứ?"
"A, a, không sao..." Cẩm Tâm gần như được Bùi Tuấn ôm vào lòng, cơ thể hai người sát vào nhau, Cẩm Tâm cũng có thể cảm giác được bắp thịt rắn chắc dưới áo sơ mi mỏng của Bùi Tuấn. Mặt cô đột nhiên đỏ lên.
Từ kính chiếu hậu, Trịnh Thiên Ngọc nhìn thấy những hành động mập mờ của Bùi Tuấn và Cẩm Tâm, lại liếc mắt sang Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân cũng bị hành động tăng tốc đột ngột của Trịnh Thiên Ngọc mà giật mình. Cơ thể cũng nghiêng về phía Trịnh Thiên Ngọc, nhưng cô nắm chặt tay vịn trên cửa sổ xe, đốt ngón tay trắng bệch cũng không chịu nghiêng về phía anh thêm một chút nào.
Giống như sợ tiếp xúc với Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, bỗng đánh tay lái, chiếc xe mạnh mẽ rẽ trái. Mai Thùy Hân không giữ vững được trọng tâm nữa, lập tức ngã vào người Trịnh Thiên Ngọc.
Không muốn đụng chạm với anh, Mai Thùy Hân cố gắng ngồi trở lại chỗ, kết quả là mũi đập mạnh vào vai anh!
"A ~ đau quá!" Mai Thùy Hân sờ mũi của mình, nhỏ giọng kêu đau.
"Thiên Ngọc, anh làm gì vậy!" Bùi Tuấn quát Trịnh Thiên Ngọc, nhưng trong lòng lại đắc ý, âm thầm cảm ơn Trịnh Thiên Ngọc, bởi vì toàn bộ cơ thể Cẩm Tâm đều áp sát vào trong ngực anh rồi.
Nghe tiếng Mai Thùy Hân kêu đau, Trịnh Thiên Ngọc nhíu mày, trong lòng có chút chán nản, phanh gấp dừng xe lại.
"Lại đây, để tôi xem xem!" Anh thô lỗ kéo mặt Mai Thùy Hân qua, mượn ánh đèn trong xe cẩn thận quan sát mặt của cô.
"Không sao, chỉ bị đụng một cái..." Mai Thùy Hân nhỏ giọng nói, muốn đẩy tay Trịnh Thiên Ngọc ra, nhưng lại sợ Trịnh Thiên Ngọc có hành động khác.
Mai Thùy Hân vểnh mũi nhỏ bị đụng hơi đỏ lên, không có gì đáng ngại. Trịnh Thiên Ngọc nhíu mày, trừng mắt nhìn Mai Thùy Hân: "Ngốc nghếch!"
Người phụ nữ ngốc nghếch, thà để mũi mình bị đụng đau cũng không muốn ngã vào lòng anh sao?
Trịnh Thiên Ngọc nhìn vào mắt Mai Thùy Hân thật lâu, như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Nhịp tim Mai Thùy Hân bỗng tăng nhanh, hô hấp trở nên khó khăn. Cô muốn rời mắt đi chỗ khác, nhưng không hiểu tại sao, cứ như bị ánh mắt anh hút chặt lấy, chỉ có thể nhìn thẳng mặt anh.
Tròng mắt Mai Thùy Hân xoay chuyển, sự giãy giụa và hoang mang trong mắt hiện lên rõ ràng. Cô không biết dáng vẻ bất lực này mê người thế nào.
Trịnh Thiên Ngọc bỗng muốn hôn Mai Thùy Hân.
Vươn tay đặt lên eo Mai Thùy Hân, kéo cô gần thêm nữa, chóp mũi hai người như sắp chạm vào nhau, hơi thở của Trịnh Thiên Ngọc phả vào mặt Mai Thùy Hân, hơi nóng, hơi ngứa.
Cẩm Tâm ngồi phía sau thấy cảnh trước mặt thì cảm thấy rất vui vẻ. Wow ~~ Nhìn Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân mập mờ quá!
Cô ấy vẫn ủng hộ Thùy Hân và Trịnh Thiên Ngọc!
"Tổng giám đốc Trịnh! Hôn Thùy Hân đi! Hôn đi! Đừng do dự!" Cẩm Tâm phấn khích hô hào.
Mai Thùy Hân cứ như đang nằm mơ, rồi bừng tỉnh vì giọng nói của Cẩm Tâm. Hồi tinh thần lại, cô mới phát hiện Trịnh Thiên Ngọc và mình đang nhìn nhau với tư thế mập mờ.
Vội vàng đẩy Trịnh Thiên Ngọc ra, mặt cô đỏ như trái cà chua! Trái tim cũng đập thình thịch!
Bị Cẩm Tâm nhìn ra ý đồ, Trịnh Thiên Ngọc hơi xấu hổ, hung hăng trừng mắt nhìn Cẩm Tâm qua kính chiếu hậu.
Xe dừng lại dưới nhà Cẩm Tâm. Trịnh Thiên Ngọc âm thầm nhớ số nhà và số tầng.
"Thùy Hân, mình cảm thấy tổng giám đốc Trịnh thật sự yêu cậu đó! Cậu đồng ý đi!" Cẩm Tâm vừa về tới nhà đã bắt đầu nói tốt cho Trịnh Thiên Ngọc.
Mai Thùy Hân lại có chút kinh ngạc, dáng vẻ suy nghĩ thất thần.
Hôm nay cô thật sự rất lạ, tại sao khi thấy ánh mắt đó của Trịnh Thiên Ngọc thì trong lòng lại có cảm giác đau đớn? Anh không bá đạo, không lạnh lùng, không ngang ngược, không nói lý lẽ làm cô không quen. Ánh mắt của anh dường như có một loại ma lực kỳ lạ, có thể dễ dàng hút cô vào đó...
Khẽ lắc đầu xóa đi những suy nghĩ lung tung này, Mai Thùy Hân khẽ nói: "Cẩm Tâm, ngủ đi, hôm nay tớ không muốn nói chuyện này."
"Thùy Hân, tớ không hiểu rốt cuộc cậu đang trốn tránh cái gì, tổng giám đốc Trịnh rất thích cậu! Chẳng lẽ cậu không cảm nhận được sao?" Cẩm Tâm có chút tức giận. Cô thật sự không hiểu sao Mai Thùy Hân lại kiêu ngạo như vậy.
"Anh ta yêu tớ thì mình phải chấp nhận anh ta sao?" Mai Thùy Hân cảm thấy logic của Cẩm Tâm rất kỳ quái.
Đến lượt Cẩm Tâm kinh ngạc không nói ra lời: "Không lẽ cậu không yêu anh ấy?" Đàn ông tài giỏi như tổng giám đốc Trịnh, ngoại trừ tính cách hơi bá đạo, thật sự không có gì bắt bẻ được, là phụ nữ đều có cảm giác anh rất có sức hút, vậy mà Mai Thùy Hân không hề có cảm giác?
"Đúng, tớ không yêu anh ta. Tớ và anh ta không hợp. Tớ không chịu được tính cách của anh ta." Mai Thùy Hân nói với vẻ mệt mỏi.
Bữa cơm hôm nay ăn quá mệt mỏi, cô cứ luôn lo lắng đề phòng, chỉ sợ Trịnh Thiên Ngọc sẽ làm chuyện gì đó với cô.
Kết quả không ngờ Trịnh Thiên Ngọc trở nên yên lặng như vậy, làm Mai Thùy Hân có cảm giác lo sợ bất an. Trịnh Thiên Ngọc chưa bao giờ là người dễ nói chuyện như vậy, Mai Thùy Hân không tin anh thật sự có thể từ bỏ cô như thế.
Giống như có một thanh kiếm đang treo lơ lửng trên đầu không biết lúc nào sẽ chém xuống giết chết cô.
Cảm giác này thật sự rất mệt mỏi.
"Reng reng..." Điện thoại của Cẩm Tâm đổ chuông.
"Alo, mẹ..." Cẩm Tâm cầm điện thoại ra ngoài ban công nghe. Mai Thùy Hân nằm trên ghế sofa, vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, thì điện thoại của cô "ting" một tiếng, có thông báo tin nhắn mới.
Mở điện thoại ra, cô đọc tin nhắn.
"Xuống đi. Tôi chờ em ở trong xe." Là tin nhắn của Trịnh Thiên Ngọc. Một câu ngắn gọn, vẫn bá đạo như cũ.
Mai Thùy Hân không chút do dự trả lời: "Muộn quá rồi, tôi ngủ rồi, có chuyện gì thì ngày mai nói sau."
"Không muốn lấy lại thùng giấy sao?"
Lại uy hiếp! Lúc nào thì người đàn ông này mới có thể học được cách nói chuyện chứ? Mai Thùy Hân nhíu mày.
Suy nghĩ một chút, cô quyết định đi xuống. Dù sao Cẩm Tâm cũng đang nói chuyện điện thoại ở ban công, khu nhà cũ này chỉ có năm tầng, nếu Trịnh Thiên Ngọc muốn làm gì, cô la một tiếng thì Cẩm Tâm có thể nghe thấy.
Cầm điện thoại đi xuống, quả nhiên xe Trịnh Thiên Ngọc đang đỗ ở đó, chiếc xe Bugatti màu đen nhưng vẫn nổi bật trong màn đêm.
Mai Thùy Hân vừa đi ra đầu hành lang, cửa sau xe bật mở ra. Mai Thùy Hân hít một hơi thật sâu, động viên bản thân, chậm rãi đi tới trước cửa xe.
Kỳ lạ, sao Trịnh Thiên Ngọc lại ngồi ở ghế sau?
Cô vừa đi tới chỗ cửa xe sau, một bàn tay to lớn từ trong xe thò ra đột ngột kéo cô vào. Cửa xe đóng sầm lại!
"Trịnh Thiên Ngọc anh..." Mai Thùy Hân đang định hét lên thì cả người đã bị đè vào ghế sau, một hơi thở nam tính nóng bỏng phả vào mặt cô, bàn tay lớn nắm lấy cằm cô, đầu lưỡi linh hoạt của Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên chui vào miệng nhỏ nhắn vừa hé mở!
Mai Thùy Hân ý thức được mình quá ngây thơ rồi! Trịnh Thiên Ngọc gần như điên cuồng chiếm đoạt trong miệng cô, hút hết lấy không khí của cô, cô không có cơ hội kêu cứu!
Trịnh Thiên Ngọc trút hết giày vò trong những ngày qua và cả nụ hôn hụt tối nay nữa vào nụ hôn dây dưa, triền miên này.
Ngọt, vô cùng ngọt. Thỏa mãn, vô cùng thỏa mãn.
Đây chính là toàn bộ cảm giác của Trịnh Thiên Ngọc lúc này. Giống như một người sắp đói khát trong sa mạc, đột nhiên nhìn thấy một vũng nước trong, cố gắng bò tới, ra sức uống nước, cổ họng khô nứt được dòng nước mát dỗ dành, cảm giác đó giống như trong tưởng tượng, thật sự rất vui sướng.
Nụ hôn mang theo nỗi nhớ nhung, Trịnh Thiên Ngọc gần như điên cuồng thể hiện ra.
Cho dù là người có sắt đá cũng sẽ bị sự điên cuồng của anh làm cho rung động, huống chi là Mai Thùy Hân!
Mai Thùy Hân từ từ bị chinh phục, dần dần đắm chìm trong nụ hôn ấy.
Phát hiện Mai Thùy Hân đang chìm đắm, Trịnh Thiên Ngọc giống như được cổ vũ. Dần dần anh cảm thấy một nụ hôn không thể thoả mãn được mình, anh muốn nhiều hơn...