Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 145: Anh đến rồi
Cô đứng dậy dọn dẹp phòng ngủ bừa bộn rồi định ra ngoài tìm Mặc Tây Quyết.
Đang muốn kéo cửa ra, qua khe cửa cô thấy anh đang chăm chú làm việc nên không đi ra ngoài mà rón rén rời đi.
Cuối năm nên có rất nhiều việc phải xử lí, Mặc Tây Quyết đọc xong tài liệu cuối cùng thì đã 7 giờ tối.
Mặc Tây Quyết cảm thấy hơi mệt mỏi vì công việc kéo dài, ngón tay thon dài chống đỡ mi tâm, nhằm hai mắt.
Mặc Tây Quyết nghe tiếng bước chân truyền đến thì ngẩng đầu nhìn thấy cô đang bưng một tách trà đi đến.
Làn da cô sáng như tuyết, cười dịu dàng khiến Mặc Tây Tuyết cảm thấy rất ấm áp, "Vừa rồi em làm gì, sao lại canh chuẩn thời gian đến thế?”
Ngôn Tiểu Nặc đưa tách trà cho anh, vừa cười vừa nói, “Em vừa đọc sách, nghĩ đến cũng muộn rồi nên đi rót tách trà cho anh” Dừng một chút cô lại nói, “Anh mệt không? Uống tách trà giải toả mệt mỏi.”
Mặc Tây Quyết vươn tay kéo cô vào lòng ngôi xuống, sau đó mới uống trà cô cô pha, hương bạc hà nhàn nhạt khiến tinh thần của anh tỉnh táo.
“Anh đưa em đi ăn tối nhé?” Mặc Tây Quyết cảm thấy tâm trạng rất tốt, hôn lên mặt cô.
Ngôn Tiểu Nặc cười cười, “Em nấu canh rồi”
Mặc Tây Quyết kinh ngạc, “Nấu canh rồi? Anh còn muốn đưa em đi ăn”
Giờ là thời điểm tan tâm, ở bên ngoài có rất nhiều người, cô từ lúc kết thúc phỏng vần vẫn ở trong phòng anh, bây giờ ra ngoài mà bị người khác bắt gặp thì có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Nhưng cô sẽ không nói mấy lời này với anh, chỉ có thể uyển chuyển nói, “Em rất lâu rồi không nấu cho anh ăn, anh không muốn thử xem sao?”
Đôi mắt cửa anh sáng ngời, trán cọ vào thái dương cô, giọng nói nhỏ nhẹ, “Hôm nay em rất khác, có chuyện gì vậy?”
Trong lòng cô nhảy một cái, xoay đầu lại, đôi mắt như ánh nước hàng lông mi khẽ run lên khiến cô càng trở nên quyến rũ.
“Không sao, anh chưa trả lời câu hỏi của em” Cô chỉ cách anh chưa đến một ngón tay, đôi môi hồng của cô óng ánh nước khiến đôi mắt anh trở nên nóng rực.
Anh dứt khoát cúi đầu cắn lấy môi cô, giống như một chiếc bánh dâu tây, khiến anh không thể kiểm soát.
Ngôn Tiểu Nặc không tự chủ ôm lấy eo anh, đắm chìm trong sự dịu dàng của anh.
Sáng hôm sau cô dậy đi học mặc quần áo xong vẫn thấy anh ở trên giường, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, “Sao anh vẫn chưa dậy?”
Mặc Tây Quyết khẽ cười một tiếng, ánh mắt chỉ đặt lên người cô, “Hôm nay anh nghỉ.”
Ngôn Tiểu Nặc thấp giọng lâu bầu, “Anh ở nhà một mình nghỉ với ai”
Tai Mặc Tây Quyết giống như radar nghe thấy thế đôi mắt đen sáng lên, "Em đau lòng thì ở nhà với anh một hôm đi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Tiểu Nặc đỏ bừng, nhiệt độ sau tai bỏng đến dọa người, chạy trối chết, “Em, em đi học đây, trễ rồi!"
Sau lưng truyền đến tiếng cười của Mặc Tây Quyết, Ngôn Tiểu Nặc lại chạy nhanh hơn, người đàn ông này, rảnh rỗi lại đến trêu chọc cô.
Ngôn Tiểu Nặc vội vã đến tòa nhà của trường nên không để ý có người đứng đấy chỉ nghe thấy một âm thanh quen thuộc, “Chị!”
Bước chân của Ngôn Tiểu Nặc dừng lại ngay lập tức, quay đầu lại nhìn chủ nhân của giọng nói, đôi mắt cô đột nhiên lạnh buốt, “Cô đến đây làm gì?”
Nụ cười trên mặc Ngôn Uyển Cừ rất dịu dàng vô hại, “Chị hỏi lạ thế, tất nhiên là em đi học rồi”
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, “Không phải cô học ở học viện quý tộc sao?”
Ngôn Uyển Cừ hỏi một đăng, trả lời một nẻo, “Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ học ở đại học S, chị chắc ở đây rất quen thuộc, vê sau nhờ chị chăm sóc nhiều hơn."
Ngôn Tiểu Nặc không tin mấy lời của Ngôn Uyển Cừ cau mày nghĩ một hồi, lạnh nhạt nói: “Chăm sóc thì không dám, nhưng tôi muốn biết, vì sao cô lại từ bỏ học viện quý tộc đến đây học?”
Gương mặt xinh đẹp của Ngôn Uyển Cừ vẫn bình tĩnh cười, "Bây giờ chị có tiền đồ rồi, danh tiếng vang dội không nói, ngay cả hoàng gia của nước S cũng để ý đến chị, tự nhiên sẽ không để ý những người thân nghèo khó chúng tôi rồi”
Ngôn Tiểu Nặc không khó chịu khi nghe cô nói thế lại nhận được rất nhiều thông tin từ lời nói của cô ta.
Lúc này, cô không có tâm trạng đến lớp, ngay cả khi lớp học hôm nay là lớp của cô Toàn Cơ.
Cô nhất định phải hiểu rốt cuộc đây là chuyện gì.
Ngôn Tiểu Nặc nói, “Nghèo? Có phải bố cô không đủ khả năng chỉ trả cho các khoản chỉ tiêu của cô trong học viện quý tộc?”
Ngôn Uyển Cừ cười lạnh lùng, “Chị có muốn đoán lại không?”
Ngôn Tiểu Nặc tiến lên hai bước nói, “Lần trước ở văn phòng của Mặc Tây Quyết, cha mẹ cô thế mà dám huỷ bỏ uỷ thác của Hoàng tử Carter với tôi, thiếu chút nữa xong đời.” Dừng một chút, cô lạnh nhạt nói, “Chắc cô đến đây để xem làm thế nào có thể xứng với Mặc Tây Quyết?”
Nghe cô nói xong, nụ cười điềm tĩnh bình thản của Ngôn Uyển Cừ như một chiếc mặt nạ nút, từng mảnh từng mảnh, lộ ra nỗi bất an trong lòng, “Sao cô biết?”
“Cô là người thế nào mà tôi còn không biết à?” Ngôn Tiểu Nặc lạnh nhạt nói, “Nhưng tôi khuyên cô, đừng phí công vô ích, cẩn thận không lại tự rước lấy nhục."
“Ha” Ngôn Uyển Cừ không nhịn được cười nói, “Cô sẽ không nghĩ Mặc Tây Quyết thật lòng với cô chứ? Người có có quyền có thế như anh ấy sao chỉ có một người phụ nữ? Nếu anh ấy thực lòng với cô sao không công khai quan hệ của hai người, nói cho cùng thì cô cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, giả vờ cái gì chứ?”
Ngôn Tiếu Nặc bông nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Ngôn Uyển Cừ, “Cô im đi!”
Ngôn Uyển Cừ đắc ý cười, như một con rắn độc phun
lưỡi đỏ tươi ác độc nói, “Cô không cho chúng ta đường lui, chúng tôi cũng sẽ không nể tình với cô, cô cứ đợi mà xem, Mặc Tây Quyết là của tôi!”
Ngôn Uyển Cừ nói xong trực tiếp đi qua Ngôn Tiểu Nặc giẫm lên giày cao gót lên toà nhà dạy học.
Ngôn Tiểu Nặc đứng tại chỗ, nhìn chăm chằm vào bóng lưng của Ngôn Uyển Cừ, gió lạnh thổi tung những suy nghĩ rối loạn của cô trở nên hỏng bét nhưng buộc mình phải nhanh chóng bình tĩnh lại.
Không thể hoảng loạn, tuyệt đối không thể, cho dù đến cuối cô cũng không thế nói ra bí mật của mình.
Cô cấn thận xem xét từng lời mà Ngôn Uyển Cừ vừa nói, nếu cô ta biết gặp tối hôm đó người mà cô ta gặp là Mặc Tây Quyết thì cô ta sẽ không nói như thế.
Cô phải tìm cách để Ngôn Uyển Cừ rời khỏi đây.
Lúc này điện thoại reo lên, Ngôn Tiểu Nặc mở lên thấy là Phó Cảnh Dao gửi cho mình một tin nhắn: “Cậu đang ở đâu? Có một cô gái trông rất giống cậu, hình như là chị họ mà cậu nói trong bữa tiệc chào mừng!”
Ngôn Tiểu Nặc không suy nghĩ nhiều vội vã đến lớp cô chạy vào lớp thấy với ánh mắt kinh ngạc của mọi người và ánh nhìn lạnh lùng của cô Toàn Cơ.
“Em họ, sao giờ em mới đến?” Ngôn Uyển Cừ nói rồi đi đến khoác tay cô quay sang nói với cô Toàn Cơ, “Cô ơi, vừa nãy em họ ở dưới tầng nói chuyện với em một lúc nên tới muộn, cô đừng trách em ấy.”
Ý của cô ta là Ngôn Tiểu Nặc nói chuyện với cô ta nên cô ta mới đến muộn, đúng là độc ác!
Ngôn Tiểu Nặc muốn hất tay cô ta nhưng lại bị cô ta giữ chặt, chỉ nghe thấy cô ta thấp giọng nói: “Nếu cô không muốn trượt cuối kỳ thì im đi”
“Đủ rồi!" Cô Toàn Cơ xanh mặt nói, "Về chỗ đi, lớp học không phải là nơi để cắn tai nhau” . Truyện chính ở || t rumtruyen. C OM ||
“Dạ” Ngôn Uyển Cừ khéo léo đáp rồi không chút do dự buông tay cô ra trở về chỗ ngồi của mình.
Ngôn Tiểu Nặc dưới cái nhìn lạnh lùng của cô Toàn Cơ ngồi xuống cạnh Phó Cảnh Dao.
Phó Cảnh Dao lúc này cũng không dám nói gì chỉ kéo tay dưới bàn.
Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt lấy tay cô như đáp lại sự quan tâm của cô.
Cô Toàn Cơ cuối cùng cũng không trừng phạt Ngôn Tiểu Nặc, chỉ vội vã rời đi sau giờ học. Có vẻ như cô ấy chỉ không hài lòng vì hôm nay cô đi muộn nhưng cũng không nói gì.
Nhưng Phó Cảnh Dao thì khác. Sau giờ học, câu đầu tiên của cô là, “Cậu làm gì thế? Cậu chưa từng đến muộn.”
Ngôn Tiểu Nặc liếc nhìn Phó Cảnh Dao bất đắc dĩ cười, "Không giấu cậu, tớ thực sự ở dưới lầu nói chuyện với cô ta rồi mới lên”
Phó Cảnh Dao nhìn nụ cười rạng rỡ của Ngôn Uyển Cừ, không biết vì sao cô cảm thấy nụ cười đó quá giả tạo đành thở dài nói, "Lúc họp thì toàn nhằm vào cậu, giờ lại muốn cũng trường với cậu, tớ thật không hiểu nổi cô ta nghĩ gì."
Ngôn Tiểu Nặc sắp xếp các điểm chính của bài giảng vừa rồi, ghi chú lại những điểm quan trọng cô đã bỏ qua hững hờ nói, “Cô ta thích làm gì thì làm, mặc kệ đi.”
Phó Cảnh Dao vỗ vai cô, như một người chị lớn, “Cậu yên tâm, nếu cô ta dám bắt nạt cậu, tớ không tha cho cô ta”
Nói xong Phó Cảnh Dao còn giơ nắm đấm.
Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được cười, “Ừ ừ, nữ anh hùng, về sau đành nhờ cậu bảo vệ”
Phó Cảnh Dao cười mắng, “Nha đầu ba hoa!”
Hai người đang cười, đột nhiên nghe thấy giọng của Ngôn Uyển Cừ, “Mọi người ơi!” Sau đó lấy ra chiếc túi LV mà cô ta đeo lúc sáng, “Hôm này là ngày đầu tiên tớ đến không hiểu rõ nơi này nên có một chút tấm lòng hi vọng mọi người về sau có thể giúp đỡ tớ nhiều hơn."
Cái gọi là “tấm lòng” của cô ta được đựng trong chiếc hộp nhỏ tỉnh xảo, là hoa tai hoặc vòng tay nhỏ cùng đồ trang sức khác, cho con trai thì tặng vòng tay.
Mọi người nhìn thấy có người tặng quà thì lập tức vây quanh.
Chỉ có Phó Cảnh Dao và Ngôn Tiểu Nặc liếc mắt nhìn nhau, Phó Cảnh Dao thậm chí còn nở nụ khinh bỉ.
Ngôn Tiếu Nặc dùng tay vỗ vỗ trán, xương sườn đột nhiên nảy lên.