Mục lục
Tổng tài cuồng vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 55: Đá nợ tiền cua ai​




Ngôn Tiểu Nặc không dám nói với anh biết chấn thương đến từ đâu, chỉ cản chặt môi và không chịu nói gì. Mặc Tây Quyết cau mày lại, ôm chặt lấy cô vào trong lòng, “Nói đi chứ!”



“Em không cẩn thận bị đâm phải.” Ngôn Tiểu Nặc đành trả lời một cách mơ hồ. Mặc Tây Quyết càng cau mày chặt hơn, "Không cẩn thận?”



“Vâng” Ngôn Tiểu Nặc chỉ trả lời lại một tiếng, đưa tay sờ lên vùng eo, “Đau quá.”



Mặc Tây Quyết im lặng, Ngôn Tiểu Nặc thận trọng nhìn anh, khi anh im lặng điều đó còn khiến tâm thần cô bất an hơn nhiêu so với khi anh hét lên.



“Bị thế này ở đâu?”



Mặc Tây Quyết không định dễ dàng bỏ qua.



Ngôn Tiểu Nặc biết không thể giấu được anh, cũng nhân cơ hội này giải thích lý do tối nay cô bị thất hẹn với anh, “Hôm nay bà ngoại đột nhiên bị ngất đi, lúc em kịp đến bệnh viện không cẩn thận ngã vào lan can thành giường”



Hoá ra là bà ngoại của cô đột nhiên bị bệnh, cô dường như rất quan tâm đến bà ngoại, sắc mặt của Mặc Tây Quyết cũng nhẹ nhàng hẳn đi, “Lần sau nếu có đi đâu thì báo trước cho anh biết, không được chơi trò mất tích”



Thấy sắc mặt dịu đi của anh, Ngôn Tiểu Nặc không dám lộ ra niềm vui mà chỉ lập tức đáp lại, “Vâng!”



Mặc Tây Quyết lườm cô một cái, liếc mắt qua nhìn vị bác sĩ trung y già, “Ở đây có nữ bác sĩ không?”



Một lúc sau vị bác sĩ già mới trở lại bình thường, nhanh chóng gật đầu, “Có, có!”



“Đế nữ bác sĩ tới kiểm tra vùng eo cho cô ấy”



Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc trở lại lên giường, ra lệnh lạnh lùng.



Ngôn Tiểu Nặc nằm trên giường, vùi mặt vào giữa cánh tay, người đàn ông này có thể nổi giận ở bất kỳ chỗ nào, khiến cô không dám đối mặt với với vị bác sĩ trung y già đang hoảng loạn này. Sớm biết như vậy, cô mua hai miếng thuốc dán tan máu tụ cho xong. Cô đang nghĩ linh tinh thì có giọng nói trong trẻo từ đẳng sau vang lên, “Ba tìm con à?”



Vị nữ bác sĩ nhỏ nhắn xinh đẹp lung linh ngước đầu lên thì thấy cảnh tượng này, lập tức không dám nói gì, biếu cảm giống như đang thấy một vụ cướp ập tới. Vị bác sĩ già chỉ về Ngôn Tiểu Nặc, “Con kiểm tra eo cho cô ấy.”



Nữ bác sĩ ngạc nhiên, “Ba, chấn thương ở eo không phải ba giỏi nhất sao? Sao lại để con chữa?”






Lời cô chưa kịp nói xong, một ánh mắt sắc bén liếc qua nhìn cô ấy, cô bị giật mình. Đẹp trai quá! Vừa rồi người con trai này chỉ ngồi trên ghế sofa, cô bị không khí ở đây làm cho sợ hãi nên không dám để ý xung quanh. Lúc này người đàn ông này lại chủ động nhìn qua, với ánh mắt sắc bén và cảm giác ép buộc mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy đầu tê lại.



“Nhìn gì mà nhìn?”



Mặc Tây Quyết chỉ thấy bị nữ bác sĩ nhìn anh như vậy làm anh rất không vui, “Là tôi để cô xem bệnh cho cô ấy, chứ không phải để cô ở đây mê trai!”



Nữ bác sĩ bị giọng điệu của anh làm cho sợ hãi, không dám nhìn thêm lần nữa, nhanh chóng đi tới trị thương cho Ngôn Tiểu Nặc.



Mặc Tây Quyết chỉ vào vị bác sĩ già, "Ông ở bên cạnh chỉ đạo, chỉ được phép nói, không được phép động tay.”



Vị bác sĩ già đương nhiên ngoan ngoãn đồng ý.



Mặt Ngôn Tiểu Nặc tối sầm lại, nhìn điệu bộ căng thẳng run rẩy của hai cha con bác sĩ, mạnh dạn nói với Mặc Tây Quyết, “Mặc Tây Quyết, anh ra ngoài trước đi"



“Em nói gì?” Mặc Tây Quyết nhẹo mắt lại. Ngôn Tiểu Nặc không vui nói, “Anh xem anh khiến người ta sợ đến nước này, sao có thể trị thương cho em được? Làm em đau chết mất!”



Mặc Tây Quyết bĩu bờ môi mỏng, khẩy môi một cái, liếc mắt qua cảnh cáo vị bác sĩ già rồi đứng dậy rời đi. Không có Mặc Tây Quyết ở đó, hai cha con bác sĩ cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm. Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói xin lỗi: “Xin lỗi, anh ấy không phải người xấu, chỉ là một chút hiểu nhầm thôi.”



Bác sĩ già thở phào nhẹ nhõm, “Bạn trai cô rất quan tâm tới cô đấy”



Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, cũng không muốn giải thích, nhắm mắt lại trị thương. Nếu như cơn đau ở thắt lưng là 5 phần thì việc xoa bóp xung huyết bằng dầu thuốc phải đau đến 50 lần.



Ngôn Tiểu Nặc cần chặt răng để chịu đựng cơn đau, nữ bác sĩ thấy vậy có chút không nỡ nhưng tay cô không đám lơ là, nhẹ nhàng an ủi cô, "Rất mau sẽ khỏi, cô cố chịu một chút”



Ngôn Tiểu Nặc không trả lời lại được, vầng trán trắng nõn của cô toát mồ hôi ra.



“Au!”



Thực sự không thể chịu nổi nữa và cô hét lên. Mặc Tây Quyết nghe thấy tiếng hét của cô lập tức chạy vào, thấy bộ dạng đau đớn của cô, đôi mắt đen của anh chìm sâu vào màn đêm, nói trách móc: “Cô đang trị thương hay là đang giết người vậy?”



Nữ bác sĩ nhanh chóng rụt tay lại, giải thích, “Anh hiếu nhầm rồi, vùng eo bầm tím phải xoa bóp cho tụ huyết tan ra mới nhanh khỏi."



Mặc Tây Quyết không nói thêm điều gì, nói với nữ bác sĩ: “Cô tiếp tục đi”



Nữ bác sĩ tiếp tục xoa bóp, Ngôn Tiểu Nặc đau đến nỗi thở không ra hơi, đột nhiên Mặc Tây Quyết nắm chặt lấy tay cô.



5 ngón tay đan vào nhau, có một cảm giác đồng khí liền tay, sự ấm áp trong lòng bàn tay của anh khiến cô đột nhiên quên đi đau đớn. Anh giơ một tay khác ra lau những giọt mồ hôi cho trên trán cho cô.



Cơn đau vẫn tiếp tục, nhưng cô không cảm thấy khó khăn như lúc trước nữa.



Cuối cùng cũng xong, Ngôn Tiểu Nặc thở một hơi dài, toàn thân thư giãn hẳn đi, giống như thế vừa vượt qua rừng rậm núi cao vậy.



Nữ bác sĩ lấy đầu cao từ trong tay cha cô, bôi lên vết thương cho cô, Mặc Tây Quyết liếc nhìn qua vết thương, vết bầm tím ban đầu đã tan ra rất nhiều.



Anh bắt đầu yên tâm, mặc lại quần áo cho cô, Ngôn Tiểu Nặc từ trên giường bước xuống, còn chưa đứng vững thì đã bị Mặc Tây Quyết bế lên.



Lúc quay lại xe trời cũng gần khuya rồi. Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy rất mệt, cô ôm lấy cổ của Mặc Tây Quyết rồi ngủ thiếp đi.



Đến trước biệt thự, Mặc Tây Quyết rất cẩn thận ôm cô xuống xe, đặt cô lên giường, Ngôn Tiểu Nặc vẫn ngủ say lật người lại và tiếp tục



ngủ.



Mặc Tây Quyết bị hành hạ cả một ngày cũng thấy rất mệt, tắm rửa xong rồi quay lại ôm cô ngủ.



Ngày hôm sau khi đến lớp, cô lại gặp Lục Đình.



Biểu cảm của Lục Đình vẫn bình tĩnh như trời yên biển lặng, và như chưa từng có chuyện gì xảy ra nói với cô: “Đây là thông tín của các câu lạc bộ trong trường, em xem có hứng thú với câu lạc bộ nào không?”



Nói xong, anh đưa cho cô một tập giấy. Ngôn Tiểu Nặc cười và nhận lấy, “Cảm ơn Lục học trưởng, em sẽ cố gắng chuẩn bị"






“Nếu như không có hứng thú với những câu lạc bộ này, mà muốn vào hội sinh viên thì nói với anh một tiếng. “



Lục Đình mỉm cười, "Không có gì cả, nhưng kinh nghiệm cũng có một chút.”



Ngôn Tiểu Nặc rất cảm kích sự tận tâm của Lục Đình, “Vậy Lục học trưởng, em muốn vào hội sinh viên thì phải chuẩn bị những gì?”



Nụ cười của Lục Đình càng sâu hơn, “Chuẩn bị giới thiệu bản thân, những thứ khác, phát huy tại chỗ là được rồi."



Ngôn Tiểu Nặc mở to đôi mắt, hoàn toàn ngạc nhiên, “Vậy là được sao?”



Lục Đình gật đầu, “Ừm, cứ làm theo những gì anh nói, chủ yếu là không được căng thẳng, đến lúc đó hỏi em cái gì thì em trả lời cái đó là được rồi”



“Vâng ạ”



Ngôn Tiểu Nặc đồng ý, thì thầm trong bụng, đây được gọi là kinh nghiệm sao?



“Lần tuyển chọn hội sinh viên lần này, do anh và một số cán bộ chính của hội sinh viên làm chủ trì, về nhà anh sẽ gửi vào điện thoại cho em sở thích của mấy cán bộ hội sinh viên, em xem kỹ một chút để hiểu rõ từng người.”



Lục Đình thực sự đã vạch ra một nước cờ sáng cho cô. Trong giây lát đã cho Ngôn Tiểu Nặc một viên thuốc trấn an.



“Lục học trưởng, thực sự không biết nên làm gì để cảm ơn anh.”



Ngôn Tiểu Nặc đâu có nhìn ra Lục Đình toàn tâm toàn ý giúp đỡ cô? Lục Đình cười đáp: “Không sao, em mau đi học đi, ngày bầu cử ngày càng tới gần, anh cũng không thể nói gì nhiều được với em, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện, sẽ không tốt với em, chúng ta sẽ gặp nhau vào ngày bầu cử”



Ngôn Tiểu Nặc hiểu ý, cảm ơn Lục Đình một lần nữa rồi trở lại đi học.



"Uyển Cừ, mau tới đây!”



Phó Cảnh Dao vẫy tay với cô trên ghế thường ngày của họ. Ngôn Tiểu Nặc cười tươi ngồi cạnh cô. Phó Cảnh Dao lấy điện thoại, mở Weibo ra và nói với cô một cách rất ngưỡng mộ: "Uyển Cừ, cô xem fan hâm mộ của cô này, từ tối qua tới giờ đã tăng lên hẳn 10 vạn lượt người rồi!”



Nói về việc Weibo, vốn dĩ cô không dùng Weibo, là do trước ngày thi hai ngày, Mặc Tây Quyết nhắc nhở cô lập một tài khoản Weibo.



Tên Weibo của cô là Ngôn Tiểu Nặc, đó chính là tên thật của cô, cô không muốn lúc xác nhận lại là cái tên Ngôn Uyển Cừ. Vì vậy, khi Mặc Tây Quyết giúp cô xác nhận thì bị cô từ chối.



“Cảnh Dao, tôi vẫn chưa xác nhận, cô có thể giúp tôi xác nhận được không?”



Ngôn Tiểu Nặc điền vào thông tin xác nhận rồi nói với Phó Cảnh Dao. Phó Cảnh Dao đương nhiên sẽ gật đầu đồng ý, “Nhưng chỉ có mỗi tài khoản của tôi không đủ dùng”



“Không sao đâu, còn có chị Giản Minh.”



Ngôn Tiểu Nặc cười nhờ vả hai người họ. Việc chuyển tiếp từ chị Giản Minh cũng rất nhanh chóng, đến buổi trưa tan học thì việc xác nhận đã được hoàn thành.



Ngay khi tin tức xác nhận thành công của cô xuất hiện thì Weibo của tập đoàn Đế Quốc và phòng thiết kế của tập đoàn Đế Quốc, cũng như Weibo của Toàn Cơ đều cùng tiến hành chuyển tiếp và bình luận, fan hâm mộ trong nháy mắt đã tăng lên đến 30 vạn.



Theo lời của Phó Cảnh Dao, Ngôn Tiểu Nặc rất có tố chất để làm người nổi tiếng. Nổi tiếng gì thì cũng thôi đi, thị phi quá nhiều, Ngôn Tiểu Nặc tự cảm thấy ứng phó không lại được những từ ngữ trên mạng.



Vốn dĩ điện thoại đang đầy pin, vì tin nhắn báo fan hâm mộ quá nhiều, kêu lên không ngừng, giờ chỉ còn lại 10% pin. Việc đầu tiên cô làm khi về đến nhà là sạc pin điện thoại.



Mặc Tây Quyết đi ra ngoài từ sáng vẫn chưa về, anh cũng chỉ thỉnh thoảng liếc qua Weibo chính thức của tập đoàn Đế Quốc, việc quản lý Weibo của tập đoàn Đế Quốc thường được giao cho bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Đế Quốc.



Vì vậy khi tổng giám đốc mà bận thì sẽ không sờ đến điện thoại, sáng nay Ngôn Tiểu Nặc còn thấy Mặc Tây Quyết vụng về gõ chữ trên điện thoại.



Mặc Tây Quyết rất bận, Ngôn Tiểu Nặc cũng không dảnh chút nào, trong lòng cô luôn nghĩ tới bà ngoại. Cô gửi tin nhắn cho Mặc Tây Quyết báo với anh cho đến bệnh viện thăm bà ngoại, Mặc Tây Quyết đang bận trăm công nghìn việc vân trả lời lại một chữ: Được.



Ngôn Tiểu Nặc quyết định cầm theo cả sạc điện thoại và pin sạc dự phòng đến bệnh viện, dì Lữ tận tâm tận lực chăm sóc bà ngoại.



“Tiếu Nặc, cháu yên tâm đi, bà ngoại sớm đã tỉnh lại rồi, chỉ là vừa ngủ một chút thôi."



Dì Lữ đặt thuốc bổ Ngôn Tiểu Nặc mua cho vào trong ngăn tủ, rồi khẽ kéo nhẹ cô ra ngoài.



“Di Lữ, có chuyện gì sao?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi khẽ.



“Tiểu Nặc, hôm qua có quá nhiều chuyện xảy ra, dì chưa kịp nói với cháu”



Dì Lữ hạ giọng nói nhỏ lại, “Hôm qua lúc ông Ngôn và bà Ngôn đến trong lúc cãi nhau với bác Lâm, dì nghe thấy bà Ngôn có nói một câu là nợ tiền gì đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK