Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 281: Rolster tạo áp lực
Mặc Tây Quyết khẽ mỉm cười, thái độ của Ngôn Tiểu Nặc đối với anh bây giờ đã thay đổi từ dè dặt trở thành vô cùng to gan, vô cùng càn rỡ.
Suy cho cùng vẫn do anh chiều quá mà thành.
Nhưng anh thích cô như vậy, cảm thấy hai người ngày càng thân thiết.
Sau khi cúi chào trước mộ của Lâm Nam Âm, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết mới cùng nhau đi ra khỏi nghĩa trang.
Vừa ra khỏi nghĩa trang, cả hai đã thấy quản gia Duy Đức đang đứng đợi ở cổng.
“Cậu chủ, Rolster phải người tới.” Giọng nói hờ hững của quản gia Duy Đức hàm chứa sự nghiêm nghị.
Ngôn Tiểu Nặc căng thẳng.
Mặc Tây Quyết rất bình tĩnh hỏi: “Là ai tới?"
“Quản gia Gasley
Nghe thấy cái tên xa lạ này, Ngôn Tiểu Nặc cau mày hỏi: “Đó là?”
Mặc Tây Quyết thản nhiên đáp: “Nữ quản gia của gia tộc Rolster.”
“Giống như Lisa hả?” Trong đầu Ngôn Tiểu Nặc lập tức hiện lên người quản gia trung thành nghiêm túc thận trọng kia.
Mặc Tây Quyết gật đầu, rồi hỏi quản gia Duy Đức: “Cô ta đến để làm gì?”
Quản gia Duy Đức nhẹ giọng trả lời: “Ông Rolster nói cô Vi Vi phải ở một mình trong lâu đài, sợ cô ấy không quen nên phải người đến hầu hạ.”
Mặc Tây Quyết cười mỉa: “Nói là hầu hạ, thực chất là để tạo áp lực cho tôi.” Quản gia Duy Đức không dám nói lời nào.
Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt tay Mặc Tây Quyết, trong đôi mắt hoa đào không có một chút bối rối: “Mặc Tây Quyết, nếu người đã đến rồi thì với tư cách là chủ nhân của lâu đài, chúng ta nên đi gặp mặt thử xem.
Khuôn mặt bình tĩnh của Mặc Tây Quyết dấy lên sóng lớn.
Ngôn Tiểu Nặc có một sự ngoan cường từ tận trong xương, điều này anh biết, nhưng trước việc tạo áp lực rõ ràng thế này anh cứ tưởng rằng cô sẽ sợ, không ngờ cô có thể tìm ra mấu chốt và đưa ra phản ứng phù hợp nhất.
Một tia tán thưởng lóe lên trong mắt Mặc Tây Quyết, ánh mắt anh nhìn cô đột nhiên trở nên đầy sức mạnh.
Từ trước đến nay, sức mạnh của Mặc Tây Quyết luôn đến từ chính anh, nhưng bây giờ, có Ngôn Tiểu Nặc ở bên cạnh, anh bỗng nhiên có cảm giác mình có một loại thần giao cách cảm với cô.
Anh mỉm cười: “Được thôi, chúng ta hãy cùng nhau trở về xem.”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy lòng bàn tay của anh dày rộng ấm áp vô cùng, cả hai cùng nhau trở lại lâu đài.
Trong lâu đài, quản gia Gasley đang uống trà và trò chuyện với Vi Vi. Một nữ giúp việc đến bảo: “Cậu chủ và cô Ngôn đã trở về.”
Một tia ác độc lóe qua trong mắt Vi Vi, cô ta và quản gia Gasley liếc nhìn nhau.
Hai người vừa đứng dậy, Mặc Tây Quyết đã dắt tay Ngôn Tiểu Nặc bước vào.
Quản gia Gasley vội vã tiến lên chào hỏi Mặc Tây Quyết: “Tôi là quản gia Gasley của gia tộc Rolster, rất vui khi được gặp cậu hai.
Mặc Tây Quyết hờ hững đáp: “Quản gia Gasley tới đây là vì chuyện gì?”
“Ông chủ lo lắng cho cô chủ nên đặc biệt phải tôi đến chăm sóc cho cô ấy.” Quản gia Gasley không hề sợ hãi, cực kỳ thong dong.
Ngôn Tiểu Nặc thầm khen một tiếng, quản gia của những nhà giàu quyền quý này đúng là không phải người bình thường.
Mặc Tây Quyết nói: “Ồ, Duy Đức.
Quản gia Duy Đức lập tức kính cần trả lời: “Cậu chủ xin hãy dặn dò.”
“Nếu quản gia Gasley đến đây để chăm sóc cho Vi Vị, vậy thì cứ coi như người giúp việc của khách.” Giọng Mặc Tây Quyết rất nghiêm túc: “Quản gia Gasley có ý kiến gì không?”
“Thật tốt quá.” Quản gia Gasley đồng ý không hề chần chừ: “Cảm ơn cậu hai vì đã sắp xếp
Mặc Tây Quyết khẽ gật đầu: “Quét dọn một phòng cho quản gia Gasley, chuẩn bị thức ăn chiêu đãi.”
Quản gia Duy Đức đáp lời rồi lui ra cùng quản gia Gasley.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Em về phòng đây.”
Mặc Tây Quyết đang định nói là đi với cô, Vi Vi đã lên tiếng trước: “A Quyết, chúng ta nói chuyện được chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ ngợi rồi nói với Mặc Tây Quyết: “Hai người nói chuyện đi, em về phòng trước.”
Dứt lời, cô tự mình trở về phòng ngủ.
Mặc Tây Quyết ngồi xuống ghế sofa, nói với Vi Vi: “Vi Vi, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Vi Vi nghe lời ngồi xuống.
Giọng Mặc Tây Quyết bình tĩnh mà hờ hững: “Cả đêm qua về nhà, kết quả bàn bạc của cô và ba cô thế nào rồi?”
“A Quyết.” Vi Vi gọi anh một tiếng: “Chẳng lẽ em không nên bàn bạc với ba ư?”
Trong đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết có ý cười rét lạnh: “Đó là chuyện gia đình cô, tôi không có hứng thú hỏi. Vị Vi, tâm tư của cô tôi biết, nhưng tôi chỉ có một câu.”
Vi Vi nhìn anh, trầm giọng nói: “Mặc Tây Quyết, anh đã hứa gì với em? Anh muốn nuốt lời à?”
“Tại sao tôi lại hứa với cô, cô tự biết rõ. Mặc Tây Quyết nói: “Đó chỉ là kế tạm thời mà thôi.”
Vi Vi nhìn Mặc Tây Quyết một cách khó tin. Lời hứa mà cô ta coi như tín ngưỡng giờ đây chỉ là kế tạm thời?
“Mặc Tây Quyết!” Giọng nói của Vi Vi tràn đầy oán hận và phẫn nộ: “Sao anh có thể là một người đàn ông như vậy?”
Ánh mắt của Mặc Tây Quyết lạnh như băng: “Vi Vi, tôi chưa bao giờ là người đàn ông mà cô tưởng tượng. Nếu tôi đã xác định một người, tôi sẽ tốt với cô ấy cả đời, người khác đừng hòng cướp đi những thứ thuộc về cô ấy từ tôi dù chỉ là một chút!”
Vi Vi như bị đánh vào đầu một cú, cô ta nhìn Mặc Tây Quyết: “Nhưng mà A Quyết, em mới là vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của anh!”
Mặc Tây Quyết chậm rãi đứng dậy, im lặng một lúc lâu mới nói: “Vi Vi, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho cô, tôi sẽ đối xử với cô như Tiểu Toàn"
Vi Vi lạnh lùng nhìn Mặc Tây Quyết, tất cả mọi thứ đã không còn gì để nói.
Vi Vi chỉ cảm thấy mình là một kẻ thất bại hoàn toàn. Vì Mặc Tây Quyết, cô ta đã từ chối vô số người đàn ông tài giỏi. Vì Mặc Tây Quyết, cô ta đã từ bỏ ngành thiết kế yêu thích của mình để đi học y, chỉ vì có thể tìm ra phương thuốc trị được chứng dị ứng hoa hồng trời sinh của anh.
Cô ta đã luôn coi mình là vợ chưa cưới của Mặc Tây Quyết, nhưng bây giờ anh lại nói với cô ta rằng, anh chỉ có thể đối xử với cô ta như em gái.
Mặc Tây Quyết nhìn dáng vẻ lòng như tro tàn của Vi Vi, nhẹ nhàng quay đầu đi.
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở đầu cầu thang nghe hết toàn bộ. Cô dựa lưng vào tường, hơi ngẩng đầu lên.
Mặc Tây Quyết đã làm như thế, cô có thể nói gì? Có thể làm gì nữa đây?
Trong lòng chỉ có rung động đến cùng cực.
“Sao em chưa vào phòng?” Mặc Tây Quyết đi tới vây cô vào tường, đôi mắt đen tràn đầy dịu dàng và lo lắng.
Ngôn Tiểu Nặc không đáp, chỉ ôm chặt lấy anh.
Mặc Tây Quyết lập tức bế cô lên và đi vào phòng.
Ngôn Tiểu Nặc dựa vào ngực anh, nhẹ nhàng nói: “Mặc Tây Quyết, anh sẽ hối hận chứ?"
“Sẽ không” Giọng của Mặc Tây Quyết không có chút do dự.
Ngôn Tiểu Nặc lại nói: “Vi Vi xinh đẹp, giỏi giang như vậy...
“Ngôn Tiểu Nặc, nếu em nói điều này một lần nữa, anh sẽ trừng phạt em. Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc với ánh mắt nghiêm túc.
Cô lập tức im lặng.
Mặc Tây Quyết đặt cô xuống giường: “Em nghỉ ngơi đi.”
Anh vừa dứt lời, quản gia Duy Đức đã đến gõ cửa: “Cậu chủ, cô Ngôn có ở đó không?”
Mặc Tây Quyết lên tiếng: “Vào đi.”
Quản gia Duy Đức cầm một xấp giấy trong tay, thấy Ngôn Tiểu Nặc thì đưa ngay cho cô: “Nhiệm vụ cô Ngôn đã giao.
Ngôn Tiểu Nặc cười gật đầu: “Vất vả cho ông rồi.”
Mặc Tây Quyết ngạc nhiên: “Tiểu Nặc, đây là gì?”
“Chẳng phải anh đã bảo em thiết kế nhẫn à?” Ngôn Tiểu Nặc vừa lật vừa nói:
“Em không chắc chắn nên đã nhờ những cô gái chưa kết hôn trong lâu đài vẽ ra chiếc nhẫn trong mơ của họ, để em tham khảo một chút.”
Mặc Tây Quyết hỏi: “Vậy chiếc nhẫn trong mơ của em trông như thế nào?”
Ngôn Tiểu Nặc ngẩn ra.
Mặc Tây Quyết sờ lên tóc cô, sau đó đứng dậy: “Anh qua phòng sách xử lý vài việc
Ngôn Tiểu Nặc cười một tiếng: “Ừm, đợi lát nữa ăn cơm cùng nhau.
Quản gia Duy Đức thấy vậy vô cùng vui mừng, sau đó theo Mặc Tây Quyết ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mình thực sự quá thận trọng, mà đây là điều tối kị đối với các nhà thiết kế.
Cô bắt đầu dựa theo tưởng tượng của mình và tô tô vẽ vẽ ra giấy.
Bây giờ cô đang mang thai, không thể so với thể lực trước đây được. Cô đặt bút xuống rồi vươn vai một cái mới cảm thấy tinh thần thoải mái hơn chút.
Cô cất bản vẽ vào ngăn kéo của chiếc bàn cạnh giường rồi khóa lại, sau đó đi qua phòng sách để tìm Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết đang ngồi trước máy tính xem gì đó. Khi thấy Ngôn Tiểu Nặc vào, anh mỉm cười với cô: “Em đã làm xong rồi à?"
Ngôn Tiểu Nặc cười trả lời: “Tạm thời làm xong bản phác thảo, em thấy hơi mệt nên qua đây xem anh."
Mặc Tây Quyết đưa tay ra ôm cô vào lòng, sau đó cầm lấy tai nghe bluetooth và nói một câu: “Đưa bữa trưa lên phòng ngủ chính”
Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy hơi đói, bèn nói với Mặc Tây Quyết: “Anh cũng đói bụng rồi hả?”
Mặc Tây Quyết gật đầu: “Ừm, chúng ta cùng nhau ăn cơm. Sau đó bế cô sang phòng ngủ chính.
Hai người cùng nhau ăn cơm.
Mặc Tây Quyết nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Ngày mai anh phải ra ngoài.”
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên: “Anh định đi đâu?”
“Anh vừa kết thúc cuộc gọi video với ba anh.” Mặc Tây Quyết nói rất bình thản: “Ông ấy muốn anh qua đó một chuyến.
Trái tim Ngôn Tiểu Nặc lập tức bị nhấc lên, cô nắm tay Mặc Tây Quyết, lo lắng hỏi: “Mặc Tây Quyết, liệu anh có gặp nguy hiểm không?”
Mặc Tây Quyết nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô, rồi lại nhìn vào mắt cô, nơi đó lộ rõ vẻ lo lắng. Một cơn xót thương dâng lên trong lòng, anh giữ chặt tay cô an ủi: “Đó là ba anh, sao anh có thể gặp nguy hiểm được? Ngược lại anh rất lo lắng khi em phải ở đây một mình”
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không sao đâu.
“Hay là em sang nhà họ Phó ở một thời gian đi?” Mặc Tây Quyết nói: “Ông nội Phó chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho em”
Ngôn Tiểu Nặc từ chối: “Không sao, em có cách bảo vệ chính mình.”
Mặc Tây Quyết nhíu mày: “Thật chứ?”
“Thật.” Ngôn Tiểu Nặc gật đầu chắc chắn, sau đó cười nói: “Em cũng không phải kiểu người yếu đuối, anh đi lâu lắm hả?”
“Không lâu, anh sẽ trở về sớm nhất có thể” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái: “Em yên tâm, anh sẽ bố trí ổn thỏa nơi này, chắc chắn sẽ không để những kẻ đó bắt nạt em"
Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy Mặc Tây Quyết: “Anh phải thật cẩn thận, phải an toàn trở về.”
“Anh hứa với em.” Bờ môi mỏng của Mặc Tây Quyết hôn lên sợi tóc đen bóng của Ngôn Tiểu Nặc: “Đợi anh trở lại”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu trong vòng tay anh.
Mặc Tây Quyết ngơ ngẩn nhìn vào chậu hoa cẩm tú cầu nở rộ trên bệ cửa sổ.
Sự ủng hộ của các bạn là động lực sáng tác của tác giải