Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 257: Mặc Lăng Thiên rời đi
Vi Vi còn muốn nói gì đó nhưng cánh cửa đã bị đóng lại.
Ngôn Tiểu Nặc đang dựa vào đầu giường đọc sách thì giật mình bởi tiếng mở cửa đột ngột. Cô ngước lên, thấy Mặc Tây Quyết bước vào.
Đôi mắt đen của anh có ánh sáng mê li thâm thúy giống như một cơn lốc, dường như muốn kéo cô xuống vực thắm.
Mặc Tây Quyết từng bước lại gần, ánh mắt dán vào cuốn sách trên tay cô, nói với giọng trâm thấp: “Thiết kế thời trang?”
Mùi rượu hòa quyện với mùi thơm mát lạnh vốn có trên người anh, kèm với độ ấm độc nhất của anh dần tiếp cận và bao quanh cô.
Ngôn Tiếu Nặc nhẹ nhàng nói: “Mặc Tây Quyết, anh uống quá nhiều rồi.”
Cô đang mặc một chiếc váy ngủ màu hồng đào, dưới ánh đèn, làn da của cô mịn màng như tuyết, đặc biệt là xương quai xanh như có cả mùi thơm ngọt ngào của cô. Tâm mắt của Mặc Tây Quyết không thể không đi xuống, lớp lụa mỏng bọc lấy đường cong thướt tha của cô, cơ thể mềm mại lúc ẩn lúc hiện gảy vào thần kinh của anh.
Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy nhiệt độ trong người mình tăng lên một cách không kiểm soát, anh nhấc tay nới lỏng hai cúc áo sơ mi.Đọc truyện Tổng Tài Cuồng Vợ tại đây.
Khi Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy anh như vậy, chuông báo động trong đầu cô lập tức reo lên, chưa kịp lên tiếng ngăn cản, môi cô đã bị anh ngậm chặt.
Đã lâu lắm rồi anh mới hôn cô như thế này, Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy trái tim mình đập ngày càng nhanh hơn, cảm thấy mùi vị của cô như sương mưa ngon ngọt, càng ngày càng muốn đi sâu hơn.
Ngôn Tiểu Nặc muốn đẩy anh ra, nhưng trước khi cô phản ứng kịp thời, cô đã cảm thấy lạnh giữa hai chân, sau đó là tay anh đặt lên.
Cô không thế mặc kệ anh nữa, vội vàng nói: “Mặc Tây Quyết, em đang mang thai”
Giống như bị một xô nước lạnh giội xuống đầu, Mặc Tây Quyết ngẩng đầu lên, tay anh cứng đờ tại chỗ, nhìn vào ánh mắt hoảng hốt của cô, dục vọng trong đôi mắt đen dần rút đi.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn vẻ mặt của Mặc Tây Quyết, cô không dám nói gì, cũng không dám nhúc nhích.
Mặc Tây Quyết đứng dậy, xoay người đi vào phòng tắm.
Ngôn Tiểu Nặc đặt cuốn sách lên bàn cạnh giường,sau đó nằm xuống đắp chăn rồi nhắm mắt ngủ.
Trong lúc mơ màng, cô có cảm giác Mặc Tây Quyết leo lên giường ôm cô vào lòng.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy anh ôm rất chặt bèn di chuyển theo bản năng, nào ngờ giọng anh vang lên: “Đừng cựa quậy.”
Là ai cựa quậy? Có rất nhiều phòng trong lâu đài, anh cần gì phải ngủ chung với cô. Ngồn Tiểu Nặc thầm mảng, sau đó đổi sang tư thế thoải mái hơn rồi mới ngủ.
Mặc Tây Quyết tham lam hít vào mùi tóc của cô. Sức khống chế của anh sau khi uống rượu gần như bằng không, nếu không nhờ anh tự nhắc nhở mình rằng cô đang mang thai, không thể làm bậy, chỉ sợ Ngôn Tiểu Nặc đã bị anh ăn sạch từ sớm.
Chiếc cố ấm áp của cô khiến cho đầu óc anh rối bời, đôi môi mỏng như con bướm đậu lên bụi hoa, trằn trọc lưu luyến không muốn rời đi.
Ngôn Tiếu Nặc bị anh làm phiên không thể nào ngủ được, xoay người kháng nghị: “Mặc Tây Quyết, em muốn ngủ...”
Giọng cô nũng nịu động lòng người, hàm chứa ba phần hờn dỗi, sự quyến rũ ấy khoét thẳng tận xương, trái tim có sắt đá đến đâu cũng có thể biến thành một dòng nước mùa xuân.
Hầu kết Mặc Tây Quyết bỗng nhúc nhích, giọng anh vừa khàn lại vừa trầm, cực kỳ gợi cảm: “Ngủ ư? Anh sẽ ngủ với em”
“Ai nói cái này.” Ngôn Tiểu Nặc lầm bầm: “Anh hôn tới hôn lui, em không ngủ được.”
Mặc Tây Quyết cười khẽ, sau đó hôn lên môi cô một lúc mới ôm cô vào lòng, nói: “Ngủ đi, không làm phiền em nữa.”
Ánh mắt của Ngôn Tiếu Nặc chợt lóe, cô thở dài trong lòng rồi nhắm mắt ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Ngôn Tiểu Nặc thức dậy, Mặc Tây Quyết vẫn còn ngủ. Cồn rượu đêm qua khiến đầu óc anh choáng váng, hai mắt không muốn mở ra chút nào.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng chui ra khỏi vòng tay anh, Mặc Tây Quyết thuận thế quay lưng lại với cô.
Cô rón rén xuống giường đắp chăn giúp Mặc Tây Quyết, sau đó bắt đầu rửa mặt thay quần áo.
Ngay sau khi sửa soạn xong, cô nghe thấy có người gõ cửa.
Ngôn Tiểu Nặc đi qua mở cửa, người đến là Vi Vi.
Vi Vi trông rất phấn chấn, làn da trắng nõn mịn màng, đôi mắt xanh sáng ngời, cô ta mỉm cười: “Tiểu Nặc, chào buổi sáng.”
Mặc dù Ngôn Tiểu Nặc không muốn tiếp xúc với cô ta, nhưng cô vẫn lễ phép đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Vi Vi lại hỏi: “Tiểu Nặc, cô có cảm thấy khỏe hơn chút nào không?”
“Khỏe hơn nhiều rồi” Ngôn Tiểu Nặc trò chuyện với cô ta: “Cảm ơn vì sự quan tâm của cô.”
“A Quyết đã dậy chưa?” Đôi mắt của Vi Vi nhìn chằm chằm vào Ngôn Tiểu Nặc: “Tối qua anh ấy uống say, anh ấy đã uống canh giải rượu chưa?”
Ngôn Tiếu Nặc hờ hững: “Anh ấy vẫn còn ngủ.”
“À” Vi Vi cười nói: “Tôi xuống lầu nấu canh giải rượu cho A Quyết đây, cô mau kêu anh ấy dậy đi."
Dứt lời, Vi Vi không để ý Ngôn Tiếu Nặc nữa mà đi xuống lầu.
Ngôn Tiếu Nặc thở dài đóng cửa lại rồi xoay người bước vào trong.
Mặc Tây Quyết đã dậy, anh đang thảnh thơi dựa vào đầu giường, mặc trên người bộ đồ ngủ màu đen, vẻ mặt lười biếng lại gợi cảm.
“Anh mau dậy đi” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Vi Vi đã đi nấu canh giải rượu cho anh rồi”
Mặc Tây Quyết im lặng nhìn cô, hàng mi dài và dày của anh chớp chớp, càng làm bật lên vẻ đẹp trai khó tả.
Cửa lại được gõ vang một lần nữa.
Ngôn Tiểu Nặc mở cửa ra, Vi Vi đang bưng một bát canh giải rượu đứng bên ngoài, Ngôn Tiểu Nặc tránh đường để cô ta vào.
Vi Vi không ngờ Mặc Tây Quyết vẫn chưa xuống giường, nhìn thấy Mặc Tây Quyết như thế, mặt cô ta lập tức đỏ lên, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.
Cô ta dịu dàng nói: “A Quyết, tối qua em đã dặn người giúp việc nấu canh giải rượu cho anh. Hôm qua anh uống nhiều quá, bây giờ uống chút canh giải rượu sẽ đễ chịu hơn”
Vị Vị vừa nói vừa bưng canh giải rượu tới trước mặt anh.
Mặc Tây Quyết vẫn im lặng nhìn bàn tay trắng nõn dịu dàng đưa qua, rồi anh đột nhiên nhấc tay lên, canh giải rượu bị anh hất rơi xuống đất.
Ngôn Tiểu Nặc sợ hãi la lên.
Vi Vi cũng kinh sợ, đôi mắt to của cô ta nhìn Mặc Tây Quyết, lẩm bẩm: “A Quyết...”
“Ra ngoài.” Ngón tay của Mặc Tây Quyết chỉ vào Ngôn Tiểu Nặc, anh lạnh lùng nói: “Chỉ cô ấy mới có thể vào phòng của tôi.”
Vi Vi khó xử cúi đầu, nước mắt đảo quanh khóe mắt, đáng thương vô cùng.
“Nếu cô vẫn không ra ngoài, tôi sẽ kêu vệ sĩ” Trong giọng nói của Mặc Tây Quyết có sự uy nghiêm không cho phép nghi ngờ: “Dù có ba tôi ở đây, ông ấy cũng sẽ không cản được”
Vi Vi cần môi, nhẹ nhàng nói: “Em biết rồi, anh đừng tức giận, em sẽ ra ngoài.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Vị Vi lau khóe mắt đi ra ngoài, lại nhìn sang bát canh bị đánh đổ dưới đất, cô đành phải gọi người giúp việc vào dọn dẹp phòng.
Sau khi phòng đã được dọn sạch, Mặc Tây Quyết mới xuống giường.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng hỏi: “Anh có cần canh giải rượu không?”
“Không cần.” Mặc Tây Quyết thuận miệng đáp: “Xuống lầu ăn sáng thôi.”
“Không phải người giúp việc sẽ mang bữa sáng lên cho em hả?” Ngôn Tiếu Nặc hỏi. Cô thực sự không muốn xuống dưới ăn cùng với họ, thà không ăn còn hơn.
Mặc Tây Quyết thản nhiên nói: “Em có ngon thì cả đời đừng bước ra khỏi cửa căn phòng này.”
Ngôn Tiếu Nặc không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi xuống với Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết nắm tay Ngôn Tiểu Nặc đi tới phòng ăn, vẫn ngồi theo thứ tự như ngày hôm qua.
Sau khi ăn xong, Mặc Lăng Thiên lên tiếng: “Ngôn Tiểu Nặc sẽ theo ba về trang viên nhà họ Mặc để tĩnh dưỡng cho đến khi sinh con”
Ngôn Tiểu Nặc hờ hững đáp: “Tôi không muốn”
Đùa à, cô thà bị đâm một nhát còn hơn là đến chỗ của Mặc Lăng Thiên.
Mặc Lăng Thiên nheo mắt hỏi: “Cô nói gì?”
“Tôi sẽ mắc chứng hậm hực nếu như phải đến trang viên nhà họ Mặc, đứa bé sẽ không chịu nổi” Ngôn Tiểu Nặc nhìn thẳng vào mắt Mặc Lăng Thiên.
Mặc Lăng Thiên cười khẩy: “Người muốn sinh con cho con trai tôi nhiều lắm, cô đừng tưởng có con rồi là muốn làm gì thì làm.”
Ngôn Tiểu Nặc thờ ơ nhún vai, liếc nhìn Vi Vị: “Đúng vậy, người muốn sinh con cho con trai ông rất nhiều, nhưng con trai ông có đồng ý không?”
Mặc Tây Quyết vô cùng phối hợp trả lời: "Không đồng ý"
Vẻ mặt của Vi Vi lập tức trở nên cực kỳ tủi thân, Mặc Lăng Thiên đập bàn cái “râm”: “Làm càn!”
Ngôn Tiểu Nặc không nói thêm gì, đợi Mặc Lăng Thiên đưa ra quyết định.
Lúc này, Lisa vội vàng đi vào nói với Mặc Lăng Thiên: “Ông chủ, bên Đức đã xảy ra chuyện”
Mặc Lăng Thiên lập tức đứng dậy, lạnh lùng nói: “Nói rõ ràng."
Lisa đi qua thì thầm vài câu vào tai Mặc Lăng Thiên.
Sắc mặt của Mặc Lăng Thiên càng ngày càng khó coi, ông ta nói với Mặc Tây Thần: “A Thần, con theo ba về Berlin.“
Mặc Tây Thần đáp: “Vâng”
Ánh mắt Mặc Lăng Thiên đảo qua toàn thân Mặc Tây Quyết một lượt rồi quay sang nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Vi Vi sẽ ở lại đây một khoảng thời gian”
Vi Vi lập tức lên tiếng: “Bác Mặc, để cháu tiễn bác”
Mặc Lăng Thiên gật đầu, Mặc Tây Quyết và Toàn Cơ cũng đứng dậy đi tiễn Mặc Lăng Thiên đến sân bay.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi đó không nhúc nhích.
Mặc Lăng Thiên lạnh lùng khịt mũi, nhưng ông ta không có thời gian so đo với Ngôn Tiểu Nặc mà rầm rộ đi ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức thả lỏng người, đặt tay lên bụng rồi nở nụ cười xót xa.
“Cục cưng, mẹ nên làm gì mới có thể bảo vệ con đây?” Trong phòng khách trống rỗng, giọng nói đầy bất lực và mờ mịt của Ngôn Tiểu Nặc vang lên.
Lúc này, quản gia Duy Đức bước vào, Tú Cầu cũng chạy vào theo.
Khi Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy quản gia Duy Đức và Tú Cầu đi vào, một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Cô Ngôn, cô ổn chứ?” Quản gia Duy Đức nhẹ giọng hỏi, trong mắt đầy lo lắng.
“Tôi ổn.” Ngôn Tiểu Nặc đáp một câu, thấy quản gia Duy Đức còn đứng bèn chỉ vào vị trí bên cạnh mình: “Ông ngồi xuống đi”
Quản gia Duy Đức cũng không khách khí mà ngồi xuống ngay, Tú Cầu thì đi qua đi lại bên cạnh hai người.
“Cô Ngôn, tuy ông chủ đã đi nhưng ông ấy vẫn sẽ theo dõi chặt chẽ nơi này.” Nét mặt của quản gia Duy Đức khá nghiêm túc: “Cô đừng nghĩ ngợi lung tung, bảo vệ đứa bé mới là việc quan trọng nhất”
Ngôn Tiểu Nặc cười dửng dưng: “Tôi đã nghĩ về những điều này từ lâu rồi, chỉ là cơ thể tôi còn yếu, dù có muốn thế nào cũng không làm gì được, tôi không thế mạo hiểm với đứa bé được”
Quản gia Duy Đức thở dài một hơi: “Chuyện bên Berlin chính là bút tích của cậu chủ”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ cười: “Tôi biết, nếu không thì Mặc Lăng Thiên sẽ tiếp tục làm khó tôi”
Quản gia Duy Đức gật đầu: “Nếu cô Ngôn có ý định ở lại lâu đài thì tốt nhất là nên tránh xa cô Vi Vi ra, cô ta cũng không phải loại người chỉ biết ăn uống vui chơi thôi đâu”