Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 263: Yêu em một đời một kiếp
Giống như một con dao đâm xuyên qua tim, Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy câu nói ấy của anh thì dường như máu huyết trong người cô lập tức ngưng đọng lại, từ nơi trái tim rỉ máu truyền đến một trận đau đớn, thấm đậm vào tứ chỉ, xương cốt.
Cô ngẩng lên nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Em giày vò anh?”
Bàn tay Mặc Tây Quyết kéo lấy cô, rồi nói: “Về cùng anh, Trình Tử Diễm ở bên ngoài”.
Ngôn Tiểu Nặc dùng hết sức giăng khỏi tay anh, rồi nói: “Em sẽ không về đâu, em sẽ không để mặc cho anh làm hại con của em”.
Ánh mắt Mặc Tây Quyết lóe lên như đốm lửa, “Anh chưa từng muốn làm hại con của em! Còn em, em trốn ở trong này là muốn nói gì với anh?”
Ngôn Tiểu Nặc chấn động nhìn anh, qua một lúc cô mới nói: “Mặc Tây Quyết, em không có ý muốn làm hại anh, em sợ anh”.
“Sợ anh?” Mặc Tây Quyết cười lạnh một tiếng, “Là hận sao anh không chết luôn đi, như thế thì anh sẽ không trói buộc em được nữa đúng không?”
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Mặc Tây Quyết, em không nên hận anh sao?”
Nước mắt cô từng giọt từng giọt rớt xuống, rơi trên vết thương của anh, đau đến mức khiến anh run rẩy.
Ngữ khí của Mặc Tây Quyết trở nên mềm hơn, anh nói với cô: “Ngôn Tiểu Nặc, em nghe anh nói, em uống thuốc của Trình Tử Diễm, nhưng công dụng của thuốc sẽ gây tác dụng phụ lên người em, Trình Tử Diễm ở ngoài kia, ông ấy nhất định sẽ bảo vệ tính mạng cho em!”
Đọc FULL bộ truyện Tổng Tài Cuồng Vợ tại đây.
Nói rồi Ngôn Tiểu Nặc bị Mặc Tây Quyết lôi ra bên ngoài. “Mặc Tây Quyết, anh bỏ em ra!” Ngôn Tiểu Nặc không quan tâm bất cứ thứ gì nữa, cứ thế hét to lên, “Anh lại lừa em về đúng không? Rồi gọi người mang đến thuốc sảy thai đúng không?”
Mặc Tây Quyết đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn cô, “Anh từng lừa em sao? Anh bảo người mang thuốc sảy thai cho em lúc nào?”
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, toàn thân từ trên xuống dưới đều đang run rẩy, cô nói: “Anh sai Cận Phượng Anh đưa cơm đến đúng không?”
Mặc Tây Quyết cười lạnh: “Không! Em tin một người muốn giết em chứ không tin anh đúng không?”
Câu nói ấy như sét đánh giữa trời quang, Ngôn Tiểu Nặc bỗng chốc đã hiểu ra.
Nếu Mặc Tây Quyết muốn hại con của cô, thì ở trong căn nhà nhỏ nơi đồng hoang kia con cô đáng sớm mất rồi.
Cô trúng kế rồi.
Không đợi Ngôn Tiểu Nặc nói gì, Mặc Tây Quyết đã kéo Ngôn Tiểu Nặc đến bên cạnh, giọng nói đầy lạnh lùng và đau khổ: “Ngôn Tiểu Nặc, anh chỉ hỏi em, em có từng yêu anh không? Dù chỉ là một chớp mắt thôi, chỉ có một chút thôi cũng được!"
Ngôn Tiểu Nặc không trả lời mà hỏi ngược lại: “Còn anh thì sao? Anh có từng yêu em à?”
“Có!” Mặc Tây Quyết không do dự nói, “Mặc Tây Quyết yêu Ngôn Tiểu Nặc, một đời một kiếp, dù chết cũng không hối hận!”
Sức mạnh của câu nói này quá lớn, biển cả mênh mông cũng không thể so sánh được với câu nói này. Mà ánh mắt của anh lại rực lửa đến dọa người, lại không chứa bất cứ tạp chất nào.
“Anh hận không thể moi tim mình ra cho em!” Mặc Tây Quyết tiếp tục nói, “Còn em thì sao? Trừ chạy trốn em còn có thể làm gì khác?”
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, để mặc cho nước mắt làm mờ đôi mắt, cô nói: “Mặc Tây Quyết, em ngoại trừ rời xa anh thì còn cách nào khác sao?”
Một câu nói mà khiến cho tình cảm xao động trong lòng Mặc Tây Quyết trở nên lạnh giá.
Loại cảm giác choáng váng ấy lại lần nữa ập đến, Mặc Tây Quyết cuối cùng không thể gắng gượng được nữa, ngã xuống bờ vai Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc bị dọa cho sợ hãi, vội vàng ôm lấy anh ấy, chỉ nghe thấy anh dùng một giọng rất thấp nói bên tai cô một câu: “Em đừng đi, sau này, anh sẽ bù đắp cho em cuộc sống mà em mong muốn”.
Cô chớp mắt sững người, toàn thân run rẩy, giống như chiếc lá không có điểm tựa trong không trung, cô đột nhiên kêu lên: “Mặc Tây Quyết! Mặc Tây Quyết, anh là tên khốn khiếp”.
Mà Mặc Tây Quyết lại không thể nghe thấy gì nữa, anh hôn mê rôi.
Trình Tử Diễm cuối cùng không thể yên tâm, men theo con đường nhỏ đi tìm bọn họ, lúc ông ấy nhìn thấy vết máu trên đường, trong lòng biết là không ổn rồi.
Dựa vào thuật tìm dấu vết mà A Dục dạy cho ông, ông ấy tìm thấy được Ngôn Tiểu Nặc.
Nói một cách chính xác, thì lúc ông ấy nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc, thì Ngôn Tiểu Nặc đang cõng Mặc Tây Quyết từng bước từng bước tiến về phía trước.
Trình Tử Diễm bị dọa cho sợ hãi, vội vàng tiến lên đỡ lấy Mặc Tây Quyết, trách móc Ngôn Tiểu Nặc: “Cậu ấy điên rồi cô cũng điên luôn hả? Cô đang mang thai sao có thể cõng cậu ấy chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc cười khổ: “Tôi không thể vất anh ấy ở đó được, ở đây thêm một giây là anh ấy sẽ gặp nguy hiểm hơn một phần”.
Trình Tử Diễm mím môi, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Lấy viên thuốc màu tím trong thùng thuốc cho anh ấy uống, có bao nhiêu thì cho cậu ây uống bấy nhiêu”.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức làm theo, đi theo Trình Tử Diễm ra khỏi biển hoa hồng, cô vội vàng hỏi: “Chú Trình, anh sẽ không sao chứ?”
Trình Tử Diễm lắc lắc đầu, đặt Mặc Tây Quyết nằm lên ghế sau, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Ưu đã về lâu đài chuẩn bị rồi, cô nhìn cậu ấy, để tôi lái xe”.
Đâu Mặc Tây Quyết đặt trên đùi Ngôn Tiểu Nặc, vết thương trên tay anh mặc dù đã được Trình Tử Diễm xử lý qua, thời gian có hạn không biết làm thế nào, chỉ có thể xử lý đơn giản mà thôi.
Lớp băng trắng dày vẫn có vết máu loang ra.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy trong lòng đau đớn vô cùng, theo bản năng ôm chặt lấy Mặc Tây Quyết, gương mặt anh trắng như một tờ giấy, hơi thở thường ngày bình ổn mà thật sâu, lúc này đây cô lại không thể cảm nhận được.
Trình Tử Diễm nhìn cảnh tượng ấy qua gương chiếu hậu, nhẹ nhàng nói với cô: “Tiểu Nặc, thời gian này, hai người đã giày vò nhau đủ rồi, cô cảm thấy như thế này có thể giải quyết được gì chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc không hiểu.
“Thử buông tha cho chính mình, sống một cuộc sống thật tốt”. Trình Tử Diễm tiếp tục nói, “Hy vọng cô có thể nghĩ thật kỹ”.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu, những ngón tay thon dài vẫn còn vết máu của Mặc Tây Quyết, cô ôm Mặc Tây Quyết càng chặt hơn.
Về đến lâu đài, Vi Vi thấy bộ dạng của Mặc Tây Quyết như thế thì bị dọa cho khiếp sợ, ánh mắt cô ta nhìn Ngôn Tiểu Nặc nhen lên tia hung ác: “Sao A Quyết lại bị biến thành bộ dạng như thế này hả?”
Ngôn Tiểu Nặc không có lời nào để nói, lặng lẽ đứng ở đó.
Trình Tử Diễm nói với Vi Vi: “Cô Vi Vi, việc quan trọng trước mắt là cứu người”.
Vi Vi liên tục gật đầu, không đếm xỉa gì tới Ngôn Tiểu Nặc nữa, tiếng lên giành lấy đưa Mặc Tây Quyết vào phòng ngủ chính.
Ngôn Tiểu Nặc cũng muốn đi vào xem tình hình thì bị Trình Tử Diễm ngăn lại: “Vi Vi cũng là chuyên gia về mặt chống dị ứng, tôi và cô ấy ở đây nhất định có thể cứu được Mặc Tây Quyết.
Lúc này không cần nói cũng biết Vi Vi ghét bỏ Ngôn Tiểu Nặc đến mức nào, “Bụp” một tiếng đóng sầm cửa lại. Đường Mạt Ưu thở dài một tiếng, nói: “Tiểu Nặc, qua đây với tôi, cơ thể cô cũng đủ mệt rồi”.
Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới cảm thấy bụng dưới của cô có cảm giác khó chịu, giống như tòa nhà lớn sụp đổ trong lúc nguy khốn.
Cô ôm lấy bụng, mắt nhìn chằm chằm xuống đất. Đường Mạt Ưu chỉ còn cách bế cô ấy lên giường bệnh, lập tức thay quần áo rồi tiến hành trị liệu gấp cho cô ấy.
Khí nóng trong người lúc đầu đã tan biến mất hình mất dạng, thay vào đó là cảm giác đau đớn giá buốt, dường như có thứ gì đó muốn rời khỏi cô vậy.
Là con của cô muốn rời đi sao?
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên hoảng loạn, cô ôm chặt lấy bụng, dường như như thế thì có thể giữ đứa bé lại vậy.
Đường Mạt Ưu nhẹ nhàng gỡ tay cô ra rồi nói: “Tiểu Nặc, đừng sợ, đứa bé vẫn còn”.
Lòng Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhõm, hỏi Đường Mạt Ưu: “Mặc Tây Quyết, có thể cứu được không?”
“Có bố tôi ở đó, hy vọng rất lớn”. Đường Mạt Ưu tiếp tục nói chuyện với cô ấy, dùng cách đó giảm áp lực cho cô, “Trước khi đi tìm cô, anh ấy đã uống thuốc chống dị ứng rồi”.
Mắt Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp, nước mắt chảy vào trong tóc cô.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, kìm không được lại nói: “Tiểu Nặc, cô làm cho bản thân mệt mỏi quá rồi”.
Hàng mi dài của Ngôn Tiểu Nặc khẽ chớp, cô nói: “Tôi cũng không muốn vậy, nhưng tôi không thể làm trái bản thân”.
“Không làm trái được thì hãy thuận theo nó”. Đường Mạt Ưu nhẹ nhàng nói, “Cứ dằn vặt như thế này chẳng có ý nghĩa gì cả”.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Tôi chỉ hy vọng anh ấy có thể sống, con tôi cũng có thể sống”.
“Là con của hai người đúng không?” Đường Mạt Ưu nhẹ giọng nói, “Với tính cách của A Quyết, anh ấy mà biết cô mang thai đứa con của anh ấy, thì chắc chắn sẽ còn yêu thương đứa bé này gấp bội, làm sao có thể để người khác nhân cơ hội?”
“Là tôi quá ngu ngốc”. Giọng nói Ngôn Tiểu Nặc tràn đầy hối hận, “Tôi không nên nhẫn tâm che giấu sự thật như vậy, thì đã không gây ra nhiều chuyện như thế này”.
Đường Mạt Ưu khuyên nhủ: “Tìm cơ hội nói rõ với anh ấy, tất cả mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Chỉ cần trái tim của hai người hướng về nhau, thì không có cách nào khiến hai người phải rời xa cả”.
Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, cô thật sự có thể không rời xa Mặc Tây Quyết sao? Nhưng ở bên cạnh anh, có ý nghĩa gì, rồi lại sẽ mang đến những khó khăn trở ngại gì, cô biết rất rõ.
Ướt đẫm máu tươi, ánh mắt rực lửa, cùng câu nói “Mặc Tây Quyết yêu Ngôn Tiểu Nặc” của anh, cô lại cảm thấy bản thân không thể làm tổn thương, phụ lòng hay rời xa anh thêm được nữa.
Thực sự trong lòng cô, không phải là không yêu anh, mà yêu đến đau khổ.
Đường Mạt Ưu nói nhỏ: “Tiểu Nặc, đừng nghĩ mấy chuyện ấy lúc này, tập trung tinh thần một chút, tôi giúp cô giữ thai”.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng gật đầu, tạm thời gạt bỏ hết những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu lúc này.
Giữ thai không phải một việc dễ chịu gì, trước đây cô lại chịu quá nhiều dằn vặt, đứa bé vẫn còn ở lại trong bụng cô đã là một kỳ tích rồi.
Ngôn Tiểu Nặc cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn ấy, lại nghe lời Đường Mạt Ưu nói, một chút cũng không dám di chuyển.
Một đợt trị liệu được tiến hành, đầu cô đã toát hết mồ hôi, dường như vừa đi qua một dãy núi non hiểm trở, mệt đến không thể chịu đựng được nữa.
Đường Mạt Ưu vội vàng truyền nước cho cô.
Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc có chút khàn đi, “Mạt Ưu, bên trong này là thuốc à?”
Đường Mạt Ưu cười nói: “Đa số là chất dinh dưỡng, còn có một ít thuốc bổ máu an thai”. Cũng chính là nói, cô đã có hiện tượng xuất huyết.
“Vậy còn đứa bé?” Ngôn Tiểu Nặc dè dặt hỏi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Đường Mạt Ưu, sợ anh ta nói ra kết quả tồi tệ nhất.
Đường Mạt Ưu cười rất nhẹ nhàng: “Tôi giúp cô giữ thai chứ không phải nạo thai, đứa bé vẫn ổn, cô yên tâm đi”.
Ngôn Tiểu Nặc hơi gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía cửa phòng, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng.
“Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi đi xem xem”. Đường Mạt Ưu hiểu được tâm tư của cô, lập tức đứng lên, đi đến chỗ Mặc Tây Quyết kiểm tra tình hình.
Vừa ra khỏi cửa thì đụng phải quản gia Duy Đức.
Quản gia Duy Đức nhìn thấy Đường Mạt Ưu thì vội vàng hỏi: “Anh Đường, cô Ngôn ổn chứ?”
“Cô ấy không sao, đứa bé cũng không sao”. Quản gia Duy Đức thở phào một hơi nhẹ nhõm, câu nguyện: “Hy vọng trải qua chuyện này, cậu chủ và cô Ngôn có thể yên ổn như trước đây, đừng nói là bọn họ, bộ xương già này cũng sắp bị giày vò hỏng hết rồi”.
Đường Mạt Ưu lắc lắc đầu: “quản gia Duy Đức, ông cứ đi chăm sóc Ngôn Tiểu Nặc cho tốt, tôi đi xem tình hình Mặc Tây Quyết”.