Mục lục
Tổng tài cuồng vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 211: Cái giá phải trả​




Ngôn Tiểu Nặc đem hết đồ trong túi đổ ra ngoài, nhưng lại không thấy usb của mình đâu, giọng nói của cô run lên: “Tôi không lừa cô, nhưng usb của tôi thực sự không thấy đâu nữa”.



Ngôn Uyển Cừ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ngôn Tiểu Nặc, gan chị giờ to lắm rồi, dám chơi tôi à?”



Ngôn Tiểu Nặc liên tục lắc đầu: “Không phải, tôi không có, giờ tôi đi về tìm, cô đợi tin của tôi!”



Ngôn Uyển Cừ nghĩ đến cô ta vẫn cần Ngôn Tiểu Nặc lấy phương án sát hạch ấy, nên hiện tại cô ta không thể lật mặt với Ngôn Tiểu Nặc, mặc cho Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đi về tìm usb. Chẳng nhẽ thật sự đã làm mất rồi?



Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mô hôi lạnh đã làm ướt sũng toàn thân cô, trên người nóng lạnh đan xen, từ lúc về đến nhà trọ cô đã cho usb vào trong túi xách, chỉ có một lần duy nhất túi xách không ở bên người cô là lúc đánh nhau với Tiểu Tề.



Cô lại một lần nữa đến công ty của tổng giám đốc Trương, trên hành lang ấy, cô tìm đi tìm lại hết lần này đến lần khác, cũng không tìm thấy usb.



Tổng giám đốc Trương rất kiên nhẫn rà soát camera an ninh cho cô, trong đoạn video, cô nhìn thấy tên Tiểu Tê kia dẫm lên chiếc usb của cô, sau đó lấy đi mất.



“Lại là cái tên này!” Tổng giám đốc Trương nhìn thấy cảnh tượng rõ ràng sắc nét như thế, căm giận hét lên.



Ngôn Tiểu Nặc nhíu chặt mày, nếu rơi vào tay người khác thì còn được, đăng này lại là con người ấy.



Ông trời đang kể truyện cười quốc tế với cô ư! Nhưng chuyện đã đến nước này, Ngôn Tiểu Nặc ngoài việc lấy lại chiếc usb kia thì không còn con đường nào khác nữa rồi, chẳng lẽ lại đi nói với Mặc Tây Quyết rằng cho cô mượn máy tính của anh để dùng sao?



Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi thật sâu, nhẹ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Trương, ông có biết gì về con người này không? Ví dụ, hắn ta ngoài phụ nữ ra thì còn thích gì khác không?”



Tổng giám đốc Trương nói: “Hản ta cũng được xem là nhân tài trong ngành phát triển trò chơi, trừ phụ nữ và rượu thì tôi cũng thực sự không biết hắn còn sở thích nào khác nữa hay không, có điều Tiểu nặc à, con người này vừa vô liêm sỉ vừa gian xảo, cô nhất định phải cẩn thận đấy”.



Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận".



Nói xong Ngôn Tiểu Nặc đi đến bệnh viện Tiểu Tê nằm, thương tích trên cánh tay hắn ta mới được xử lý xong, một mặt thong dong ngồi đó ăn hoa quả.



Xem ra usb của mình thực sự nằm trong tay hắn, vì thế hắn mới nhàn nhã ung dung như thể.



Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến bà ngoại đang đợi cô, cô quyết không thể lùi bước. Nhẹ nhàng đẩy cửa, Tiếu Tê nhìn thấy cô đến, thì hất hàm, vênh mặt lên nhìn cô. Cô cũng không thèm để bụng, nhẹ giọng nói: “Tay của anh thế nào rồi?”






Tiểu Tê cười lạnh một tiếng: “Chẳng thế nào, vốn tôi chỉ cần nghỉ ngơi ba tháng, hiện tại thì cần nửa năm".



Ngôn Tiểu Nặc không tiếp tục câu chuyện, mà nói: “Usb của tôi, ở chỗ anh đúng không?” Tiểu Tê lấy chiếc usb của cô từ dưới gối lên, lắc lắc, “Là cái này hả?”



“Phải” Ngôn Tiểu Nặc nói, "Xin anh trả lại cho tôi, anh muốn bao nhiêu tiên cũng được”. “Ôi, làm như cô có lắm tiền lắm ấy”. Tiểu Tê phì cười một tiếng, “Nhà thiết kế đúng không? Lương tháng của tôi ba vạn, xin hỏi một tháng lương của cô bao nhiêu?”



Ngôn Tiểu Nặc bình thản nói: “Phải như thế nào thì anh mới trả lại usb cho tôi?” “Một là cô đưa cho tôi hai mươi vạn, hoặc là cô Tiầu hạ tôi một đêm, thế nào?” Đôi mắt của Tiếu Tê dán lên người Ngôn Tiểu Nặc, trong lòng nghĩ lúc nữa hắn ta bắt đầu từ đâu thì tốt.



Ngôn Tiểu Nặc nói: “Tôi cho anh năm mươi vạn, anh đưa usb cho tôi, hơn nữa từ nay về sau không được gây phiền phức cho tôi”.



Tiểu Tê trợn to mắt, “Năm mươi vạn?”



Ngôn Tiểu Nặc lấy từ trong túi ra một hộp trang sức, nằm lặng lẽ bên trong đó là một chuỗi vòng tay ngọc màu xanh lam, màu xanh lam nhạt giống như bầu trời sau cơn mưa thuần khiết mà đẹp đẽ.



“Đây là chuỗi vòng tay ngọc tự nhiên, tôi nghĩ anh chắc là biết nhìn hàng”. Ngôn Tiểu Nặc điềm đạm nói, cầm lấy chiếc usb, “Cái này là của anh rồi”.



Tiểu Tê nhìn cô, trên mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm không thể tưởng tượng được.



Ngôn Tiểu Nặc không đếm xỉa đến hẳn ta, cắm usb vào trong máy tính, xác định là usb của mình sau đó quay người rời khỏi phòng bệnh.



Cô bước ra khỏi cửa phòng bệnh thì liền vỗ vỗ ngực thở ra một hơi thật dài.



Chuỗi vòng ngọc đó là lúc ở nước S Mặc Tây Quyết tặng cho cô, giá trị không nhỏ, cô vẫn luôn để trong túi xách, cũng may có dịp dùng đến, đến Tiểu Tê còn chưa thể hoàn hồn lại.



Đúng là dọa chết cô rồi, cũng may cô biết chiêu “Đánh đòn phủ đầu”, vội vàng gọi điện cho Ngôn Uyển Cừ hẹn gặp cô ta.



Ngôn Uyển Cừ nắm chặt chiếc usb, cười hài lòng: “Chị làm việc rất nhanh nhẹn đấy”. Ngôn Tiểu Nặc nói: “Đô cũng đưa cho cô rôi, lúc nào thì cho tôi gặp bà ngoại một lần?”



Ngôn Uyển Cừ nói: “Đừng vội, sáng ngày mai tập đoàn Đế Quốc họp, nói thế nào nhỉ, chính là trực tiếp sát hạch, bố tôi cũng sẽ đi, đợi ký kết xong hợp đồng hợp tác, tôi đương nhiên sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau”.



Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Cô nói lời phải giữ lấy lời đấy”.



“Chị yên tâm, cô nói lời giữ lời”. Ngôn Uyển Cừ cười vô cùng ngọt ngào, yểu điệu rời đi.



Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo bóng lưng cô ta, trong lòng sóng gió cuộn trào, không thể nào bình ổn xuống được.



Đợi đến lúc trở về thì đã là nửa đêm, Ngôn Tiểu Nặc trằn trọc không ngủ nổi, nghĩ tới sáng ngày mai sát hạch, cô còn căng thẳng hơn cả nhà Ngôn Ngọc Thanh.



Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy đêm nay cô cứ thế lăn qua lăn lại hết đêm rồi, buổi sáng ngày hôm sau, cô ngồi ngẩn ngơ một lúc rất lâu trên giường.



Đầu choáng váng nặng nề, cảm giác như não bộ đang lắc lư.



Đứng dậy miễn cưỡng ăn một chút đồ ăn, cũng chỉ là uống một chút sữa, ăn một chút bánh mì mà thôi.



Lúc này, Ngôn Uyển Cừ gọi điện tới, tâm trạng Ngôn Tiểu Nặc căn bản đã không bình ổn chớp mắt lại nổi sóng gió.



Cô vội vàng nhận điện thoại, mà bên kia điện thoại truyền đến tiếng Ngôn Uyến Cừ phẫn nộ vô cùng: “Ngôn Tiểu Nặc, chị ăn mật gấu rồi phải không, dám chơi bọn tôi!”



Ngôn Tiểu Nặc bị cô ta chửi dồn dập khiến cho đầu óc mơ hồ, hỏi lại: “Cô nói cái gì, cái gì mà chơi các người?”



“Chị còn không chịu nhận?” Ngôn Uyến Cừ chắc là tức giận không nhẹ, lạnh lùng nói, “Cái usb hôm qua có phải chị đưa cho tôi không? Hôm nay bố tôi đi tập đoàn Đế Quốc họp, những câu hỏi Mặc Tây Quyết hỏi hoàn toàn không giống trong đó! Tập đoàn Diệu Hoa vì thế mà bị loại ra, chị nói xem như thế này là thế nào hả?”



Lòng Ngôn Tiểu Nặc bỗng chốc lạnh ngắt: “Tập đoàn Diệu Hoa không được chọn?”



“Không!” Ngôn Uyển Cừ tức đỏ hai mắt, lạnh lùng nói, “Ngôn Tiểu Nặc, chị đã hủy hoại hy vọng cuối cùng của tập đoàn Diệu Hoa rồi, tôi phải bắt chị trả giá”.



Nói xong cô ta ngắt máy.






Ngôn Tiểu Nặc sợ đến mức đánh rơi điện thoại xuống đất, bên tai chị lặp đi lặp lại câu nói ấy của Ngôn Uyến Cừ “Trả giá”.



Cô còn cái giá nào có thể trả chứ?



Bà ngoại!



Ngôn Tiểu Nặc bỗng chốc trở nên hoảng loạn, Ngôn Uyển Cừ định xuống tay với bà ngoại ư? Nghĩ tới đây, toàn thân cô rùng mình.



Nên làm thế nào? Cô nên tìm ai đây?



Lòng bàn tay Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu toát mồ hôi lạnh, trơn đến mức không thể nắm được thứ gì, cô run rẩy nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên nhét vào túi xách, lập tức đi đến nhà Ngôn Uyển Cừ.



Cánh cổng nhà họ Ngôn đóng chặt, bên trong sân không có bất cứ ai, không khí áp lực mà căng thắng bao phủ.



Ngôn Tiểu Nặc không quan tâm được nhiều, giơ tay nhấn chuông.



Sau vài tiếng chuông đố, bà vú ra mở cửa, thấy Ngôn Tiểu Nặc thì than thở: “Cô chủ đến không đúng lúc rồi”.



“Sao vậy?”



“Đều ở nhà, nhưng đều đang tức giận đấy”.



Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, lập tức đẩy cửa đi vào.



Trong phòng khách, cả nhà Ngôn Ngọc Thanh thấy cô đến, thì gương mặt vốn đã rất khó coi bỗng chốc lại bị kích động phẫn nộ.



Lý Tịnh vừa đấy Ngôn Tiểu Nặc ra ngoài vừa hét lên: “Cô còn có mặt mũi đến đây, đều là trò cô làm ra! Cô còn chưa hại chết nhà tôi thì cô còn chưa yên đúng không?”



Móng tay sắc nhọn của bà ta cào lên mu bàn tay Ngôn Tiểu Nặc, khiến cho Ngôn Tiểu Nặc phát đau.



“Sự việc lần này tôi cũng chưa từng nghĩ tới, nếu còn cách nào khác thì tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng tôi chỉ cầu xin các người đừng làm tổn hại đến bà ngoại tôi!” Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nói, mắt nhìn vào Ngôn Ngọc Thanh nói.



Ngôn Uyển Cừ rất tức giận, tiến lên tát Ngôn Tiểu Nặc một cái, Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy trong đầu phát ra tiếng vù vù, khóe môi có một luông tanh ngọt.



“Cách? Cô nói nghe nhẹ nhàng thế, tập đoàn Đế Quốc đã kí hợp đồng với người ta rôi! Chúng tôi còn có cách nào khác!” Ngôn Uyển Cừ tức đến mức gương mặt trở nên méo mó, “Tôi nói cho cô biết, tôi nói là bắt cô phải trả giá thì nhất định sẽ bắt cô trả giá, cô hại nhà tôi thế này tôi nhất định không bỏ qua cho côi”



Ngôn Tiểu Nặc bò đến ôm lấy chân Ngôn Uyển Cừ, khổ sở cầu xin: “Đừng làm hại bà ngoại, cô bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý, tôi xin cô đừng làm hại bà ngoại!"



Ngôn Uyển Cừ càng nhìn càng thấy ghét, đá hất cô ra: “Cút!”



Bà vú chạy vào kéo Ngôn Tiểu Nặc đầu tóc rũ rượi đi ra ngoài, không ngừng khuyên bảo cô: “Cô chủ, cô nên về đi, ở đây lãng phí thời gian không bằng đi nghĩ cách cứu bà chủ ra”.



Ngôn Tiểu Nặc kéo tay bà vú, vội vàng hỏi: “Tôi còn cách nào có thể nghĩ chứ? Tôi căn bản không biết bà ngoại bị nhốt ở đâu”.



Bà vú thở dài liên tiếp, nói: “Cô cứ về trước đi, đừng ở đây câu xin vô ích, rồi gài bản thân vào đây”.



Ngôn Tiểu Nặc còn muốn nói gì đó, nhưng Ngôn Uyển Cừ đã mở cửa ra hét lên một câu: “Bà vú, bà đang nói gì với Ngôn Tiểu Nặc thế hả? Còn không đuổi cô ta đi!”



Bà vú vội bỏ tay Ngôn Tiểu Nặc ra, thần sắc vô cùng sửng sốt kinh sợ nói: “Tôi không nói gì cả, không nói gì cả”.



Ngôn Tiểu Nặc nhin Ngôn Uyển Cừ một cái, rồi quay người rời khỏi nhà họ Ngôn.



Vừa rời khỏi nhà họ Ngôn thì điện thoại của cô kêu lên, Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu nhìn, là Phó Cảnh Dao gọi đến.



Cô ôm chặt túi xách, bình tĩnh rời khỏi phạm vi nhà họ Ngôn, đi ra mấy bước chân mới lây điện thoại ra.



Giọng nói Phó Cảnh Dao rất bình tĩnh: “Tiểu Nặc, bây giờ cậu đến nhà tớ một chuyến được không?”



Ngôn Tiểu Nặc hỏi: "Cậu có việc gì không? Hiện tại tớ rất bận, không có thời gian đến đâu”.



Phó Cảnh Dao liền nói: “Lúc này tớ sẽ không tìm cậu để nói chuyện phiếm đâu, tốt nhất là cậu đến đây một chuyến, sẽ không khiến cậu hối hận”.



Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc nhói lên, hỏi: “Có phải cậu biết gì đó đúng không?” “Cậu mau đến đây, chúng ta gặp mặt nói cụ thể”. Phó Cảnh Dao nói xong thì ngắt máy.



Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến nhà họ Phó đối với mọi người vẫn rất quang minh lỗi lạc, dù sao cô cũng không còn cách nào khác, liền bắt xe đến nhà họ Phó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK