Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 74
Sau khi nộp bài thi xong, là quá trình đợi kết quả.
Ngôn Tiểu Nặc yên tĩnh ngồi ở trên ghế đợi kết quả, cô gái vừa nãy cảm thấy rất buồn chán, quay sang tám chuyện với cô, “Vừa nãy chưa kịp giới thiệu bản thân, tôi tên là Đồng Tiểu Nhiên."
Thực ra lúc nộp bài thi Ngôn Tiểu Nặc đã nhìn thấy tên của cô ấy, nhưng Đồng Tiểu Nhiên đã nói vậy, nên Ngôn Tiểu Nặc vẫn gật đầu, “Chào cô, tôi là Ngôn Uyển Cừ." "Tôi biết cậu, hihi." Đồng Tiểu Nhiên cười, sau đó vội vàng nói, "Có điều cô đừng hiểu nhầm, tôi không phải có thành kiến gì với cô đâu."
Nếu như cô ấy có thành kiển với mình, thì mình đã không nói chuyện với cô ấy.
Ngôn Tiểu Nặc tỏ ý mình hiểu rõ, "Tôi biết, cô ở khoa nào vậy?” "Tôi ở khoa mỹ thuật." Đồng Tiểu Nhiên cười tít mắt nói, lúc cô ta cười lên hai bên má lộ ra lúm đồng tiền dễ thương "Tôi nói này Đồng Tiểu Nhiên, cô muốn lôi kéo làm quen với người đứng thứ nhất thì cũng đừng dùng cách cũ mèm này chứ?" Cô gái cùng chung một nhóm với họ có thái độ quái gở nói. Khuôn mặt nhỏ của Đồng Tiểu Nhiên nóng bừng lên, lộ ra vẻ dè dặt, giọng nói có chút nghe không rõ, "Tôi không phải đang lôi kéo làm quen." “Cô ấy chỉ chào hỏi tôi một câu mà thôi." Ngôn Tiểu Nặc điểm đạm nói, "Chúng ta cũng đừng nói chuyện nữa, sắp có kết quả rồi." "Ồ, cô nói đừng nói chuyện nữa thì chúng tôi không được nói chuyện nữa đúng không?" Một cô gái lạnh lùng mở miệng. "Bạn học sinh này, trong lúc đợi kết quả, xin giữ yên lặng" Giọng nói ôn hòa của Lục Đình vang lên.
Cô gái kia lập tức không nói chuyện nữa.
Ngôn Tiểu Nặc cười gượng với Lục Đình, Lục Đình đáp lại với cô bằng một nụ cười an ủi. "Bây giờ chúng tôi sẽ thông báo kết quả tuyển chọn" Lục Đình hơi cất cao giọng nói, biểu cảm trở nên nghiêm túc.
Đã tuyên bố xong ban cán sự và phó phòng của các phòng ban, nhưng chức trợ lý của hội trưởng được mọi người để mắt đến nhất vẫn chưa thông báo.
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt hoài nghi nhìn Lục Đình. “Được bầu làm trợ lý của hội trưởng là...bạn Ngôn Uyển Cừ."
Ánh mắt của mọi người lại lần nữa hướng về người cô, nhưng cũng chỉ nhìn mà thôi, không ai dám có ý kiến gì.
Kết quả đã được xác định một cách tự nhiên như thế.
Đồng Tiểu Nhiên cười dịu dàng, "Chúc mừng cô, Ngôn Uyển
Cừ" "Cô cũng giỏi mà, được bầu làm phó ban nghệ thuật" Ngôn Tiểu Nặc cũng vui mừng thay cho Đồng Tiểu Nhiên.
Mời các bạn đã được bầu đi trình diện với cấp trên của mình." Tiểu Chu nhắc nhở một câu.
Đồng Tiểu Nhiên chào tạm biệt Ngôn Tiểu Nặc, "Tôi đi trước đây, đúng rồi, cô có thể cho tôi sổ liên lạc được không?"
Ngôn Tiểu Nặc nhớ đến điện thoại đã bị vỡ vụn của mình, nghĩ ngợi rồi nói, “Cô thêm Weibo của tôi nhé, tên Weibo của tôi là Ngôn Tiểu Nặc" “Cô chính là Ngôn Tiểu Nặc à!” Đồng Tiểu Nhiên rất kích động, "Tôi đã theo dõi cô từ lâu rồi, chi là dạo này không hay lên Weibo cho lắm." Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, “Điện thoại của tôi rơi vỡ rồi, cô gửi cho tôi một tin nhắn nhé, tôi sẽ theo dõi Weibo của cô “Ừm, cái này cũng không gấp." Đồng Tiểu Nhiên cười, "Cô bận việc đi nhé, tôi cũng đi tìm trưởng ban Chu đây." Ngôn Tiểu Nặc tự nhiên cũng không nói gì thêm.
Mọi người cũng đã đi hết, chỉ còn lại cô và Lục Đình. “Lục học trường, em thực sự có thể làm trợ lý của anh sao?" Ngôn Tiểu Nặc đen bây giờ vẫn không dám tin mình lại có thể nhận được vị trí mà ai cũng thèm muốn này, "Không phải có sai sót ở đâu chứ ạ?" "Đương nhiên là không." Lục Đình cười tươi như gió xuân, “Học sinh cũng rất bận rộn, nếu như em làm cán sự khác, chắc chắn sẽ không có đủ thời gian, anh thấy em vẫn nên chú trọng vào việc học của em thì hơn?"
Ngôn Tiểu Nặc ngại ngùng cúi đầu, "Lục học trưởng, không giấu gì anh, thực ra em là vì chuyện điểm số mới đến đây.” "Anh biết" Trên mặt Lục Đình không hiện lên chút khúc mắc nào, "Lúc đầu anh nói đến chuyện tuyển chọn em cũng không có chút hứng thú nào, nhưng anh vừa nhắc có tính tín chỉ em liền đồng ý
Ngôn Tiểu Nặc không biết trả lời như thế nào, chỉ cảm thấy có chút hổ then. "Không sao đâu, chức trợ lý này, có hay không cũng không quan trọng làm." Lục Đình cười, "Em ở chỗ anh, vẫn có thể làm chuyện mà em muốn, lại còn được tính điểm số." "Lục học trưởng!" Ngôn Tiểu Nặc sửng sốt ngấng đầu, vội vàng nói, “Em không có ý này, nếu đã nhận được chức vụ này, em sẽ đảm nhiệm nó thật tốt”
Lục Đình cười nhẹ lắc đầu, "Không sao, lúc nào anh bận quả thì sẽ gọi em." "Da, vậy anh phải giao việc cho em nhé, nếu không em cũng không yên lòng được."
Ngôn Tiểu Nặc vẫn cảm thấy áy náy.
Lục Đình gật đầu, "Tối mai có thời gian không?" Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ, “Chắc là có ạ, có chuyện gì không anh?"
Tuyển chọn cũng kết thúc rồi, cũng nên để mọi người tu tập làm quen với nhau." Giọng nói của Lục Đình rất ôn hòa, "Như vậy sau này cũng sẽ không có ai nói được gi."
Ngôn Tiểu Nặc rất tán thành, "Được ạ, em nhất định tham gia. Vậy tối mai ở đâu vào lúc nào a?" "Bảy giờ tối mai, ở khách sạn Phi La." Lục Đình lấy chiếc túi cục cưng đang đặt trên bàn đưa cho cô. Chiếc Prada phiên bản mới nhất số lượng có hạn trên thế giới mới ra, Lục Đình đã sớm quen với cách ăn mặc của Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc không hề chú ý đến biểu cảm của Lục Đình, đón lấy túi, nghĩ đến chiếc điện thoại đáng thương ở trong túi, cô hỏi Lục Đình, "Lục học trưởng, màn hình điện thoại của em bị vỡ rồi, anh có biết chỗ nào sửa điện thoại không?" "Màn hình điện thoại bị hư à?" Lục Đình kinh ngạc, “Đưa anh xem nào."
Ngôn Tiểu Nặc chỉ đành đưa điện thoại cho Lục Đình.
Lục Đình đón lấy điện thoại, biểu cảm càng kinh ngạc, "Loại này là máy được đặc chế riêng à?" "Đúng ạ" Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cô nhớ lúc Mặc Tây Quyết lấy điện thoại ra đã nói như vậy.
Lục Đình hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, lần trước lúc anh phu trách đảm nhiệm cuộc thi thiết kế, nhìn thấy Mặc Tây Quyết cũng có một chiếc điện thoại y hệt như của cô.
Chẳng nhẽ chỉ là trùng hợp thôi sao? "Lục học trưởng, anh sao thế a?" Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh cầm điện thoại nửa ngày cũng không nói câu nào liền hỏi một câu.
Lục Đình vội vàng trở lại bình thường, cười nói: "Không có gì, chỉ là đang nghĩ chỗ nào mới có thể sửa được chiếc điện thoại này của em." Nếu như đã là máy được đặc chế riêng, chắc hẳn không dễ dàng sửa được. "Lục học trường, em xin lỗi, làm khó anh rồi" Ngôn Tiểu
Nặc cầm lại điện thoại, "Để em mang về hỏi thử xem có chỗ nào sửa được không." "Tập đoàn Lục Thị cũng có phòng công nghệ, hay là, bây giờ chúng ta cùng nhau đi hỏi xem sao?" Lục Đình nói, “Anh thấy em cũng rất nóng ruột” “Bởi vì đây là món quà mà người khác tặng em." Ngôn Tiểu Nặc không muốn nhắc đến tên của Mặc Tây Quyết, “Lỡ như phát hiện ra món quà tặng em đã bị em làm hư, anh ấy nhất định sẽ không vui."
Món đồ thế này, cũng chỉ có Mặc Tây Quyết mới tặng nổi.
Xem ra quan hệ giữa cô và Mặc Tây Quyết không hề đơn giản.
Lục Đình trước giờ luôn là người xem thấu mọi chuyện nhưng không nói toạc ra, đối với việc riêng của người khác, anh không có bất cứ hứng thú nào, nhưng đối với người con gái trước mặt này, anh muốn xác nhận lại suy nghĩ của mình. "Nếu như là đồ của bạn tặng, làm hư quả thực cũng không hay." Lục Đình nói, "Giám đốc Vương của phòng công nghệ tập đoàn Lục Thị chắc sẽ có cách giúp em, bây giờ chúng ta đi luôn, chắc vẫn còn kịp."
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, "Dạ, vậy chúng ta đi luôn ạ"
Cô muốn sửa xong điện thoại trước khi Mặc Tây Quyết biết, cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Mặc Tây Quyết chút nào.
Lục Đình gọi điện thoại cho giám đốc Vương trước, sau đó lái xe đưa Ngôn Tiểu Nặc đến tập đoàn Lục Thị. "Lục học trưởng, giám đốc Vương anh ấy nói sao ạ? Có cách nào sửa được không?" Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở ghế lái phụ, có chút lo lắng hỏi.
Lục Đình chăm chú lái xe, nhẹ nhàng trả lời: “Anh ấy nói phải nhìn điện thoại mới xác định được”
Ngôn Tieu Nặc khẽ thở dài một hơi, gật đầu, "Vâng. Vậy chúng ta đi nhanh một chút."
Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại lộ ra vẻ nôn nóng, vốn là chuyện cũng hợp tinh hợp lý, nhưng Luc Đinh van cảm thấy kỳ lạ.
Dáng vẻ cô giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp phải Mặc Tây Quyết vậy, anh lại nghĩ đến có biến những đồ hàng hiệu đất tiền được thiết kế riêng, số lượng có hạn trên thế giới thành những món đồ dùng thường ngày, cũng như bộ lễ phục có giá trị hàng tỷ được mọi người để ý ở tiệc hoan giao hữu lần trước.
Những thứ này một tập đoàn nhỏ như tập đoàn Diệu Hoa không thể có thể chi trả nổi, cho dù là nhà họ Phó hay nhà họ Lục cũng không xa hoa như cô.
Lục Đình không muốn tiếp tục nghĩ đến vấn đề này, nhưng thực tế làm cho anh không thể không nghĩ ngợi. Chớp mắt đã đến dưới tòa nhà của tập đoàn Lục Thị, giám đốc Vương đã sẵn sàng đón tiếp Lục Đình, "Cô Ngôn, cô đến rồi à."
Giọng điệu vô cùng cung kính, xem ra Lục Đình cũng là người có năng lực.
Ngôn Tiểu Nặc cười với giám đốc Vương, giám đốc Vương nhìn thấy cô, cười nói: “Vị này là cô Ngôn phải không?" "Chào giám đốc Vương " Ngôn Tiểu Nặc lễ phép chào hỏi, lấy điện thoại từ trong túi ra, "Chính là cái này, màn hình bị hư rồi a, anh có cách nào sửa được không?"
Giám đốc Vương nhận lấy điện thoại của cô xem qua xem lại, hồi lâu mới nói, "Cô Ngôn, cô đợi một chút, tôi phải mang về xem thứ"
Ngôn Tiểu Nặc đành cùng với Lục Đình đợi ở dưới tòa nhà.
Lục Đình gọi người mang hai ly latte đến, đưa cho Ngôn Tiểu Nặc, "Đừng nóng vội, uống chút đồ uống trước đã” Ngôn Tiểu Nặc biết được lòng tốt của anh, đón lấy ly latte, uống một ngụm, hương vị thơm ngon nồng đậm làm tim cô thấy ấm áp hơn. "Chiếc điện thoại đó rất quan trọng với em à?" Lục Đình làm như vô ý hỏi cô.
Đôi mắt đen như mực dầu của Ngôn Tiểu Nặc lóe lên, gật đầu, “Dạ, là của bạn đưa cho, em không dám làm hư" Cô nói rất thản nhiên, Lục Đình gật đầu, cũng không hỏi thêm
Đúng lúc này, giám đốc Vương cầm điện thoại xuống, Ngôn Tieu Nac voi vàng đặt ly xuống chạy ra nghênh đón, "Màn hình của chiếc điện thoại này có sửa được không ạ?”
Giám đốc Vương khó khăn lắc đầu, "Xin lỗi cô Ngôn nhé, chiếc điện thoại được đặc chế ở nước ngoài, trước mắt không có cách nào thay được màn hình, có điều tôi cho người sửa giúp cô, bây giờ vẫn có thể dùng đưoc"
Nói xong, ông đưa điện thoại lại cho Ngôn Tiếu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc đón lấy điện thoại mở nguồn, thấy Mặc Tây Quyết đã gửi mấy tin nhắn cho cô.
Cô vội vàng trả lời lại Mặc Tây Quyết, rồi đành phải nói thẳng sự thật chuyện điện thoại cho anh. "Cảm ơn giám đốc Vương, em sẽ nghĩ cách sửa nó sau vậy. Mặc dù Ngôn Tiểu Nặc có chút thất vọng, nhưng cô cũng không còn cách nào khác. "Không dám không dám, cô Ngôn còn có việc gì muốn làm không ạ?" Giám đốc Vương áy náy nói.
Lục Đình lắc đầu, “Không còn việc gì nữa rồi, anh bận việc của mình đi."
Giám đốc Vương cười rồi rời đi, Lục Đình nói với Ngôn Tiểu Nặc, "Anh đưa em về nhé?" Ngôn Tiểu Nặc cười rồi lắc đầu, “Không cần đâu ạ, Lục học trưởng anh đi trước đi, chiếc điện thoại này người bạn kia của em có cách sửa được ạ."