Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 193: Lấy tĩnh chế động
Bởi vì nếu cậu chủ đánh tiếng với phó Thị trưởng, Cục trưởng cục cảnh sát liền có thể đổi một người khác.
Xem ra cậu chủ để ý đến Ngôn Tiểu Nặc cũng không phải là loại để ý bình thường.
Thấy quản gia Duy Đức cười cười quay về chỗ ở, mấy nữ giúp việc đều rất kinh ngạc. Từ khi cô Ngôn rời khỏi lâu đài, không khí trong lâu đài càng ngày càng ngột ngạt, mọi người lại trở lại đáng vẻ nơm nớp lo sợ như trước kia.
Có cô Ngôn ở đây thật sự tốt biết bao. Chỉ khi có cô Ngôn ở đây cậu chủ mới có thể cười, tính tình mới có thể tốt, trong lâu đài cũng tràn ngập tiếng cười nói, bâu không khí vô cùng ấm áp.
"Quản gia Duy Đức, tâm trạng của cậu chủ đã khá hơn chưa?" Một nữ giúp việc mạnh dạn hỏi.
"Vẫn chưa đâu." Duy Đức mỉm cười nói: "Nhưng mà chắc cũng sắp rồi"
Đám người giúp việc vui sướng: "Vậy khi nào cô Ngôn sẽ quay trở lại?"
Nụ cười của quản gia Duy Đức hơi buồn bã, ông ta nói: "Cái này tôi cũng không biết, nhưng tôi nghĩ chắc sẽ nhanh thôi."
Mấy nữ giúp việc trố mắt nhìn nhau, cảm thấy mơ hồ khó hiểu.
Quản gia Duy Đức nói: "Đã không còn sớm nữa, mấy người làm xong việc thì đi nghỉ ngơi đi, Tú Cầu đâu?"
Nữ giúp việc thành thật trả lời: "Tú Cầu chắc đang ngủ."
Quản gia Duy Đức gật đầu một cái. Tú Cầu cũng vì mấy hôm nay Ngôn Tiểu Nặc không có ở đây mà tinh thần không được vui vẻ lắm. Nghĩ đến việc Ngôn Tiểu Nặc dặn dò ông ta phải chăm sóc thật tốt cho Tú Cầu, ông ta liên đích thân đi xem Tú Cầu.
Tai của chó thường rất thính. Vừa nghe thấy tiếng bước chân của quản gia Duy Đức, Tú Cầu đã phát huy bản năng trông nhà, sủa lên hai tiếng, sau đó thấy là ông ta lại quay về chỗ nằm.
Quản gia Duy Đức thấy Tú Cầu gãi gãi hai bên tai, dáng vẻ buồn bã, bèn đi tới sờ lên đầu Tú Cầu, nhẹ nhàng dỗ dành: "Thật xin lỗi, quấy rầy giấc ngủ của mày rồi "
Tú Cầu liếm liếm tay quản gia Duy Đức.
Quản gia Duy Đức ngồi xuống cạnh ổ của Tú Cầu, thấp giọng nói: "Trong lòng tao có chuyện nên không ngủ được, đến để tâm sự với mày đó..."
Bên trong căn phòng thuê, Ngôn Tiểu Nặc bật đèn dã chiến, cuối cùng cũng đã quyết định xong bản thiết kế cho cảnh vật trong game. Cô dụi hai mắt đã hơi khô, nhỏ hai giọt nước nhỏ mắt, sau đó gửi bản thảo thiết kế cho giám đốc nghệ thuật.
Giám đốc Trương vô cùng hào phóng giúp đỡ cô, cô không thế làm khó ông ấy. Dù sao đây cũng là công việc của cô, cô phải nghiêm túc làm.
Tảm xong nước nóng Ngôn Tiểu Nặc lại kiểm tra lại cửa sổ, sau đó quay về phòng ngủ nhỏ của mình, dùng ống nhòm thám thính tình hình nhà Ngôn Uyển Cừ.
Tiếc là nhà Ngôn Uyển Cừ đã tắt đèn, cô chẳng nhìn thấy gì cả.
Ngôn Tiểu Nặc tắt đèn, chỉ bật đèn bàn, ngồi trên giường ngẩn người.
Giường là giường gỗ, chỉ lót bằng hai tấm thảm. Ngôn Tiểu Nặc bật thảm giữ nhiệt lên, mặc dù đỡ lạnh nhưng cũng khá cộm.
Đương nhiên không thể nào bằng giường lớn trong biệt thự Hằng An, êm ái tới mức năm lên liền không muốn dậy.
Nơi này chỗ nào cũng đều vô cùng xa lạ, tâm trạng Ngôn Tiểu Nặc cũng trở nên cô độc và buôn bã chưa từng có.
Wechat trên điện thoại báo có tin nhắn. Ngôn Tiểu Nặc mở WeChat ra xem, là tin nhắn của Lục Đình.
"Em đã ngủ chưa?"
Ngôn Tiếu Nặc trả lời lại: "Vẫn chưa, sao anh vẫn chưa ngủ.
"Vẫn chưa quen với chênh lệch múi giờ nên có chút khó ngủ."
"Vậy anh phải nghỉ ngơi cho tốt”
"Kính viễn vọng đó tốt chứ? Hôm nay có tìm được đầu mối gì không?"
"Kính viễn vọng rất tốt, nhưng hôm nay Ngôn Uyển Cừ chỉ đến Diệp Thành, vẫn không có chút đầu mối nào”
Tin nhắn trả lời của Lục Đình có hơi chậm, nhưng cuối cùng vẫn gửi tới: 'Bây giờ Ngôn Uyển Cừ còn có tâm trạng đến Diệp Thành vui vẻ, xem ra cô ta rất quyết tâm, bà ngoại em có lẽ cũng sẽ an toàn."
Ngôn Tiểu Nặc lại không hề nghĩ tới điều này, nghe Lục Đình nói thế, có lẽ chuyện thực sự là vậy.
Cô lại trả lời: Nhưng bây giờ em cũng không thể không làm gì được."
Lục Đình đáp: "Anh biết tâm trạng bây giờ của em, nhưng anh cảm thấy em vẫn nên lấy tĩnh chế động, tránh bứt dây động rừng."
"Anh nói có lý, nhưng em vẫn rất lo. Ngôn Uyển Cừ nói để em nghỉ ngơi mấy ngày, em cảm thấy cô ta nhất định đang toan tính một âm mưu lớn nào đó."
"Dù thế nào thì em cũng cần phải tỉnh táo tìm ra sơ hở, như vậy mới có thể cứu bà ngoại em ra được."
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một tiếng, lại trả lời: "Cũng chỉ có thế như vậy thôi."
"Vậy em mau chóng đi nghỉ ngơi đi, tránh bị cảm, đừng để cơ thể mệt mỏi rồi lại sinh bệnh."
Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy mí mắt cô giờ đã díp hết vào nhau, sau khi chúc Lục Đình “ngủ ngon" liên chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này khá sâu, lúc Ngôn Tiếu Nặc tỉnh lại đã là tám giờ sáng.
Cô vội vàng đi rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó ngồi trước máy tính, mở hòm thư ra.
Bản thảo hôm qua gửi đi vẫn chưa thấy trả lời lại, Ngôn Tiểu Nặc liền đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra.
Rèm cửa sổ này cũng được làm một cách tinh vi, bên ngoài là một lớp màu sắm dày dặn, lớp bên trong lại mỏng nhẹ như cánh ve.
Cho nên ở bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng Ngôn Tiểu Nặc chỉ cần nhẹ nhàng vén tầng lụa mỏng kia lên là đã có thể nhìn thấy được mọi chuyện bên ngoài.
Nhà Ngôn Uyển Cử cũng không có gì bất thường, vẫn ăn sáng như thường lệ, sau đó đánh mạt chược.
Ngôn Tiểu Nặc thất vọng thở dài.
Cô chẳng thể làm gì khác là lại ngồi trước màn hình máy tính, chờ đợi giám đốc nghệ thuật trả lời.
Chỉ chốc lát sau, hòm thư xuất hiện thư trả lời, bên trong chỉ ra những thiếu sót của bản thảo, còn có một số chỉ tiết cần phải tô điểm thêm.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức bắt đầu tiếp tục sửa bản thảo, xử lý lại một số chỉ tiết cho hoàn hảo hơn.
Bởi vì thiết kế cảnh vật trong game không giống với thiết kế nhân vật nên để khiến cho cảnh vật sinh động chân thật nhất, mỗi màu sắc cũng cần phải tỉ mỉ hơn gấp nhiều lần.
Chờ khi Ngôn Tiểu Nặc xử lý xong đã hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua, cô gửi lại bản thảo đã sửa đi rồi lại quay sang nhìn tình hình phía Ngôn Uyến Cừ.
Vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Lúc này giám đốc Trương gọi điện thoại đến cho cô, nói rằng buổi tối sẽ đưa cô đến tham gia một bữa tiệc.
Ngôn Tiểu Nặc biết giám đốc Trương đang nghĩ cách giúp cô tăng mối quan hệ với những người trong ngành nên cũng không hề cự tuyệt, vui vẻ đồng ý.
Ngôn Uyển Cừ ngủ mãi đến trưa mới dậy. Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi một cái, chắc chắn là ngày hôm qua ở Diệp Thành uống say quá rồi, còn biết về nhà thì cũng không tệ.
Ngôn Tiểu Nặc thấy Ngôn Uyển Cừ thức dậy ăn cơm xong lại leo lên giường ngủ tiếp.
Cô đặt kính viễn vọng lên bàn, xem ra hôm nay vẫn không có gì để nhìn. Ăn cơm trưa xong cô cũng lên giường ngủ một giấc, cả buổi sáng đã để mắt làm việc nhiều rồi, mắt của cô cũng cần được nghỉ ngơi.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy trước khi Ngôn Uyển Cừ gọi điện thoại cho cô, cô ta sẽ không có động tĩnh gì. Những hoạt động trong hai ngày gần đây của Ngôn Uyển Cừ cũng đã nói rõ cô ta vẫn chưa bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch.
Lục Đình nói đúng, cô bây giờ căn bản là đang làm việc vô ích.
Ngôn Tiếu Nặc dứt khoát cho bản thân ngủ một giấc thật ngon, cô phải giữ một tinh thần tốt để ứng phó với mọi trận mưa to gió lớn.
Cô ngủ một lúc rồi thức dậy, cầm kính viễn vọng lên nhìn, quả nhiên Ngôn Uyển Cừ lại đang trang điểm thay quần áo, xem ra lại sắp ra ngoài vui chơi.
Ngôn Tiểu Nặc đi tắm, thay một bộ quần áo phù hợp, sau đó trang điểm một cách nhã nhặn rồi mới đến công ty của giám đốc Trương.
Giám đốc Trương thấy cô trang điểm xinh đẹp tới đây, cũng biết cô đã tiếp thu được ý tốt của mình, vui mừng gật gật đầu: "Không tôi, bản thảo mà cô gửi tới tôi đã xem rồi, vẽ rất đẹp."
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: "Giám đốc hài lòng là tốt rồi."
Giám đốc Trương gật đầu một cái: "Tôi đã căn dặn bộ phận kỹ thuật đi thực hiện rồi. Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta nên đến nhà hàng thôi."
Ngôn Tiếu Nặc không nhịn được hỏi giám đốc Trương: "Giám đốc Trương, tối nay người mà chúng ta gặp là ai vậy?"
Giám đốc Trương nói: "Là đối tác đầu tư game của chúng ta, thực lực rất tốt. Cô cứ ở bên cạnh nhìn là được, tôi sẽ tìm cơ hội tiến cử cô với họ."
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy hơi ngượng ngùng: "Giám đốc Trương, như vậy rất phiền đến ông”
Giám đốc Trương cười cười: “Đừng nói mấy câu khách khí đó nữa. Giờ đã không còn sớm, chúng ta mau đi thôi, tới trễ cũng không tốt lắm."
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu liên tục, đến trễ thì không chỉ đơn giản là bất lịch sự thôi đâu.
Giám đốc Trương đưa Ngôn Tiểu Nặc đến một nhà hàng vô cùng sang trọng, nhân viên phục vụ trực tiếp dẫn họ vào trong căn phòng đã đặt trước.
Nhà hàng này rất lớn, Ngôn Tiếu Nặc được nhân viên dẫn đi cũng phải đi quanh co mất vài vòng, khiến cô vô cùng choáng váng. Đi mãi cuối cùng cũng tới trước cửa phòng, Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới khôi phục lại tinh thần.
Đẩy cửa phòng ra, bên trong vẫn chưa có người nào tới. Giám đốc Trương bắt đầu phân phó nhân viên phục vụ bưng đồ ăn thức uống lên, Ngôn Tiểu Nặc đứng một bên giúp đỡ.
Vừa chuẩn bị xong thì nhà đầu tư cũng đến. Người đến là một người đàn ông tuổi tác tương đương với giám đốc Trương, trông rất gọn gàng tử tế, Ngôn Tiểu Nặc vừa nhìn liên thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra bữa cơm tối nay sẽ tương đối an toàn.
"Giám đốc Đơn, đã lâu không gặp." Giám đốc Trương nhiệt tình ra đón, bắt tay hàn huyên với giám đốc Đơn: "Phong thái của anh vẫn như cũ”
Giám đốc Đơn cười cười vỗ lên bả vai giám đốc Trương: "Khách khí cái gì chứ, chúng ta đều là bạn cũ cả” Nói xong, ông ta nhìn sang Ngôn Tiểu Nặc đang đứng mỉm cười bên cạnh giám đốc Trương: "Cô gái nhỏ này là?"
Vừa gặp mặt đã gọi là cô gái nhỏ... Ngồn Tiểu Nặc đổ mồ hôi, nói cô quá gầy, hay chê cô quá nhỏ đây?
Giám đốc Trương cười giải thích với giám đốc Đơn: "Anh không biết cô ấy sao? Không thể xem thường cô ấy được đâu. Cô ấy là Ngôn Tiểu Nặc, trước đó đã từng thiết kế vương miện ngọc trai cho hoàng hậu Olina, cũng là nhân vật chủ chốt trong nhóm thiết kế game lần này"
"ÀI" Giám đốc Đơn hiểu ra: "Cô ấy chính là Ngôn Tiếu Nặc vô cùng nối danh, là Mặc Tây Quyất..."
Ngôn Tiểu Nặc hơi ngẩn người, sắc mặt giám đốc Trương cũng thay đổi, sau đó ông ấy lập tức lấy lại nụ cười, thay đổi chủ đề: "Hôm nay hai người bạn cũ chúng ta phải uống một ly mới được!"
Giám đốc Đơn thoải mái nói: "Được! Được! Nhất định phải uống một ly!"
Ngôn Tiểu Nặc kìm nén sự không vui trong lòng, vẫn luôn duy trì nụ cười. Đợi cho giám đốc Đơn và giám đốc Trương đều đã ngồi xuống, cô lại dặn nhân viên phục vụ thay trà rồi mới ngồi xuống cuối cùng.
Giám đốc Đơn rút điếu xì gà thượng hạng ra, híp mắt quan sát Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc cũng rất tự nhiên để mặc giám đốc Đơn quan sát, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh ung dung.
"Không biết tửu lượng của Ngôn Tiếu Nặc thế nào?” Giám đốc Đơn đột nhiên hỏi, sau đó vỗ vào người bên cạnh: "Đây là Tiểu Tê của công ty chúng tôi, tửu lượng của cậu ấy cũng rất khá, chút nữa hai người PK thử xem."
Giám đốc Trương vội vàng giải vây cho Ngôn Tiểu Nặc, vừa đùa vừa nghiêm túc nói: "Giám đốc Đơn, Ngôn Tiểu Nặc chưa từng uống rượu, tửu lượng của Tiểu Tê tôi cũng biết, anh đừng làm khó dễ cô ấy”