Mục lục
Tổng tài cuồng vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 241: Cô và Lục Đình rất xứng đôi​




Một vài giáo viên vây xem nghe thế cũng bắt đầu đùa giỡn.



Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy mặt mình đỏ bừng, cô ném quả bóng xuống sân rồi xoay người đi về phía phòng làm việc.



Lục Đình thấy cô như vậy bèn mỉm cười, nhặt bóng một cách vô cùng ung dung, nói: “Chúng ta chơi tiếp thôi.”



Sự lúng túng vừa rồi bị quét sạch, bầu không khí lại trở nên sôi động.



Nghe thấy âm thanh vui sướng ở dưới lầu, Ngôn Tiểu Nặc thở phào một hơi rồi nhìn đồng hồ, cách thời gian ăn cơm còn một tiếng nữa, cô định làm vài bức tranh dán thủ công cho bọn trẻ xem.



Điều này có lợi cho việc luyện tập tư duy logic cho bọn trẻ.



Ngôn Tiếu Nặc tìm vài tờ giấy màu, vẽ mẫu rồi bắt đầu làm tranh dán.



Khi Lục Đình lên thì thấy Ngôn Tiểu Nặc đang ngồi đó cầm keo và kéo trong tay, một đống giấy đủ loại màu nằm rải rác trên cái bàn bên cạnh.



Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu mỉm cười: “Hết giờ học rồi à?”



Lục Đình gật đầu cười đáp: “Hết giờ học rồi mà bọn trẻ vẫn thật hiếu động, ban nãy còn nói muốn chơi tiếp, nếu không nhờ cô Tống bọn họ giúp đỡ thì vẫn chưa chịu lên lớp đâu.”



Ngôn Tiểu Nặc cười toe toét: “Trẻ con là như vậy đấy”



“Em đang làm tranh dán hả?” Lục Đình uống một ngụm nước rồi hỏi.



Ngôn Tiểu Nặc đưa bức tranh dán đã làm xong cho Lục Đình xem. Đây là tranh cảnh biển, mặc dù rất đơn giản nhưng màu sắc tươi sáng, khiến người ta vừa nhìn liền thấy sáng sủa, rất phù hợp với trẻ con.



Lục Đình cười nói: “Với tay nghề của em mà làm cái này thì thật đáng tiếc.”



Ngôn Tiểu Nặc cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh ánh sáng: “Em rất vui khi được dạy những đứa trẻ này, làm tranh dán thì có là gì”



Lục Đình gật đầu, chuyển chủ đề: “Có cần qua phòng bếp một chuyển không?”



Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới nhận ra đã gần đến giờ nấu cơm cho bọn trẻ, cô vội vàng đứng dậy đi tới phòng bếp cùng Lục Đình.



Khi đến phòng bếp mới phát hiện chỉ có đầu bếp Ngô và đầu bếp Quý, Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên: “Sao đầu bếp Hoàng lại không có ở đây vậy?”






“Hôm nay lão Hoàng xin nghỉ." Đầu bếp Quý mỉm cười trả lời Ngôn Tiểu Nặc: “Hôm nay chỉ có hai chúng tôi nên mới tới sớm một chút, nếu không sẽ làm chậm trễ công việc mất”



Ngôn Tiểu Nặc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đúng là vậy, làm chậm trễ bữa cơm của bọn trẻ cũng không phải chuyện đùa”



Chỉ nghe Lục Đình nói: "Nếu hai người tin tôi, tôi cũng có thể giúp một tay”



Đầu bếp Quý và đầu bếp Ngô liếc nhìn nhau, trông rất ngạc nhiên: “Thầy giáo Lục biết nấu ăn à?”



Nhìn vào phong thái của Lục Đình, mặc dù kiểu quần áo rất đơn giản nhưng chất liệu vải cực kỳ tốt, hơn nữa trong lúc lơ đãng Lục Đình cũng toát ra vẻ cao quý thanh nhã, rõ ràng là cậu chủ nhà giàu.



Một cậu chủ nhà giàu như vậy sao có thể biết nấu ăn?



Lục Đình gật đầu mỉm cười, Ngôn Tiểu Nặc lên tiếng: “Hai người cứ yên tâm, tay nghề của Lục Đình sẽ không làm hai người mất mặt đâu”



“Cô giáo Ngôn à, ý của chúng tôi không phải vậy.” Đầu bếp Quý và đầu bếp Ngô vừa cười vừa nói.



Lục Đình khẽ nói: “Vậy thì hai người cũng không nên từ chối, tiếp tục trì hoãn nữa thì sợ rằng sẽ không kịp ”



Thế là Lục Đình gia nhập vào hàng ngũ đầu bếp của trường mầm non.



Ngôn Tiểu Nặc cũng không thể ngồi không, bèn phụ trách rửa rau cắt thịt.



Nhìn động tác thành thạo của Lục Đình rồi lại nhìn đám rau củ màu sắc rực rỡ trong nồi, đầu bếp Ngô không thể không khen: “Thầy giáo Lục khéo tay thật đấy”



Lục Đình cười khiêm tốn: “Chỉ được những việc này thôi”



Đầu bếp Quý hít sâu một hơi: “Thơm quá, thầy giáo Lục, đợi nấu xong chúng ta hãy giao lưu một chút đi”



“Vâng” Lục Đình rất sảng khoái đồng ý. Ngôn Tiểu Nặc thấy nụ cười chân thành và vẻ mặt khen ngợi của hai đầu bếp thì thở phào trong lòng, đúng là cô đã hiểu lầm.



Người trong thành phố nhỏ rất chất phác, họ sẽ không cố tình xa lánh người khác vì những người đó giỏi hơn mình.



Mấy người đồng tâm hiệp lực, kết quả đã hoàn thành sớm hơn hai mươi phút so với bình thường.



Nhìn vào những món ăn đẹp đẽ khéo léo kia, bụng Ngôn Tiểu Nặc kêu ùng ục, cô cố nhịn cơn thèm để đóng gói thức ăn.



Lục Đình thấy thế bèn lại gần Ngôn Tiếu Nặc, thì thâm với cô: "Chú mèo ham ăn, đợi bọn nhỏ ăn xong rồi anh sẽ nấu cho em”



Bị Lục Đình nói toạc ra suy nghĩ trong lòng, Ngôn Tiểu Nặc ngượng ngùng cúi đầu.



Đầu bếp Quý nhìn thấy dáng vẻ của Ngôn Tiếu Nặc thì tưởng cô thẹn thùng, bèn cười nói: “Cô giáo Ngôn và thầy giáo Lục rất xứng đôi đó nha”



Gì?



Ngôn Tiểu Nặc không đáp, biểu cảm trên mặt cô cũng khôi phục lại vẻ ung dung thường ngày. Đôi lông mày xinh đẹp của Lục Đình cũng hơi nhíu lại, nhưng ngay lập tức trở lại bình thường.



Đầu bếp Ngô chọc chọc khuỷu tay vào cánh tay của đầu bếp Quý, lắc đầu với ông, ra hiệu cho ông đừng nói thêm nữa.



Đầu bếp Quý ngượng ngùng nở nụ cười.



Đầu bếp Ngô cười nói: “Thầy giáo Lục, cô giáo Ngôn, bọn nhỏ đã học xong rồi, chúng tôi chuẩn bị bưng thức ăn lên cho chúng đây.”



Nếu người khác đã cố ý gạt bỏ chủ đề đáng xấu hổ này, Ngôn Tiểu Nặc và Lục Đình cũng không phải người không biết điều mà không bỏ qua.



Ngôn Tiểu Nặc nói với Lục Đình: “Em rất có kinh nghiệm”



Nhìn vào nụ cười thản nhiên của cô, Lục Đình hiểu ý mỉm cười: “Vậy thì xin cô giáo Ngôn hãy chỉ giáo nhiều hơn.”



Đầu bếp Quý và đầu bếp Ngô cũng cười, bầu không khí trở nên vui vẻ hòa thuận lại như trước.



Bọn trẻ không chỉ được ăn những món ăn nóng hổi, mà tất cả chúng đều ăn rất ngon miệng.



“Đô ăn hôm nay ngon quá đi”



“Thích ăn món rau xanh này quá.”






“Chẳng phải cậu ghét nhất là ăn rau xanh à?”



“Nhưng rau xanh hôm nay rất ngon. Cô Ngôn ơi, con muốn ăn thêm.”



Ngôn Tiểu Nặc liên tục trả lời rồi thêm đồ ăn, thêm cơm cho bọn trẻ.



Nếu không nhờ Lục Đình nói là đã hết đồ ăn, chỉ sợ bọn trẻ vẫn muốn ăn tiếp.



Ngôn Tiểu Nặc bất đắc đĩ mỉm cười: “Được rồi, được rồi, ăn nữa là sẽ bị nôn, không ngủ được, mau đi súc miệng rồi ra sân đi bộ một lát đi”



Có một bé trai nói với Lục Đình: “Thầy Lục ơi, ngày mai thầy nấu cơm cho bọn con tiếp được không?”



Lục Đình sờ đầu cậu bé: “Được thôi, nhưng con phải hứa với thầy là ngày mai không được ăn như hôm nay nữa.



Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu mỉm cười, sau đó Ngôn Tiểu Nặc dẫn bọn nhỏ đi dạo.



Đầu bếp Quý và đầu bếp Ngô dọn đẹp trong phòng, vẻ mặt hơi mất mát.



Lục Đình thấy thế bèn cười nói: “Bọn nhỏ chỉ cảm thấy mới mẻ mà thôi, đợi đến khi chúng hết mới mẻ sẽ nhớ lại hương vị cũ.”



Nghe vậy, tỉnh thân của đầu bếp Quý và đầu bếp Ngô cũng tốt hơn, cười nói với Lục Đình: “Dù sao đi nữa chúng tôi cũng bái phục tài nấu ăn của thầy giáo Lục. Thật ra thì chỉ cần bọn trẻ được vui vẻ, những việc khác đều không quan trọng.”



Hiệu trưởng đứng ở cửa võ tay: “Tốt lắm, đây mới là dáng vẻ của một người làm thầy”



Cả ba người ngoảnh đầu lại, kính cẩn chào hỏi hiệu trưởng.



Hiệu trưởng cười nói: “Từ trước đến nay ba người đầu bếp đều phải đến làm việc mỗi ngày, rất vất vả, nhưng thiếu một người thì không thể đảm bảo công việc. Nếu tài nấu nướng của thầy giáo Lục tốt đã tốt như vậy, tôi sẽ chia ca cho mọi người, như thế mọi người sẽ có thời gian nghỉ ngơi. Đây là bảng chia ca làm việc, còn tiền lương thì giảm 5% so với ban đầu, mọi người nghĩ thế nào?”



Lục Đình không quan tâm tới tiền lương hay tiền công gì cả, anh ta đến đây là để làm bạn với Ngôn Tiểu Nặc.



Đầu bếp Quý và đầu bếp Ngô cầm lấy bảng chia ca của hiệu trưởng. Hai người tính toán, trừ 5% tiền lương, nhưng đổi lại là được thêm mười ngày nghỉ trong một tháng.



Cả hai đều là người đã có gia đình, nếu có một hai ngày nghỉ trong thời gian làm việc thì sẽ có thể ở bên vợ và con cái nhiều hơn.



Đầu bếp Quý và đầu bếp Ngô lập tức đồng ý, đồng thời cam đoan với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng yên tâm, tôi tin đầu bếp Hoàng chắc chắn sẽ đồng ý”



“Nếu đã vậy thì ngày mai bắt đầu áp dụng luôn đi” Hiệu trưởng cười đáp. Ngôn Tiểu Nặc ở ngoài sân trông bọn nhỏ. biết được Sự sắp xếp của hiệu trưởng thì cũng gật đầu.



Biện pháp của hiệu trưởng thực sự rất tốt. Phải biết răng, nếu nhân viên mới làm việc tốt, điều này chắc chắn sẽ khiến nhân viên cũ cảm thấy khó chịu.



Một khi sự khó chịu này mọc rễ nảy mầm thì sẽ gây ra họa ngâm, mà họ lại là đầu bếp nấu cơm cho bọn nhỏ, không thể bất cẩn dù chỉ là một chút.



Mọi người đều đồng ý như thế này thật là tốt.



Hiệu trưởng đứng trên hành lang, thấy Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười với mình liền biết cô đã hiểu rõ nỗi khổ tâm của mình. Đối với cô gái mới đến được ba ngày này, hiệu trưởng vẫn luôn bí mật quan sát.



Ngôn Tiểu Nặc là bạn gái của Tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, Mặc Tây Quyết. Chỉ cần một ngày Mặc Tây Quyết không tuyên bố là đã không còn quan hệ với Ngôn Tiểu Nặc, bà vẫn không thể sơ suất.



Bà phấn đấu cả đời chỉ có mỗi một ngôi trường mầm non này, không thế vì sơ suất nhất thời mà đánh mất công sức cả đời mình.



Nhưng bà phát hiện, Ngôn Tiểu Nặc tuy trẻ tuổi nhưng lại không có thói tư tật xấu nào khiến người ta không thể chịu đựng được.



Trái lại, cô nhiệt tình và tốt bụng, mọi người đều đánh giá cô rất tốt.



Hiệu trưởng đi qua với nụ cười gần gũi trên mặt. Bọn trẻ đang chơi đùa nhìn thấy hiệu trưởng đi tới đều đứng ngay ngắn, lễ phép kêu: "Chào cô hiệu trưởng ạ”



Ngôn Tiểu Nặc không dám chậm trễ, ngay lập tức đứng dậy: “Chào hiệu trưởng.”



Hiệu trưởng càng cười tươi hơn, bà cầm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc rồi nói với bọn trẻ: “Chơi một lát rồi đi ngủ nhé” Bọn trẻ dạ vâng rồi tiếp tục chơi.



Hiệu trưởng quan tâm hỏi Ngôn Tiểu Nặc: “Đến đây cũng được ba ngày rồi, cô đã quen chưa?”



Ngôn Tiểu Nặc nói nhẹ nhàng và chân thành: “Lúc đầu tôi chỉ muốn tìm một công việc nhàn hạ, nhưng sau khi đến đây, tôi mới phát hiện ở chung với bọn nhỏ là một điều vô cùng vui vẻ, tôi rất thích nơi này.”



Thấy cô trả lời thẳng thắn không chút miễn cưỡng, hiệu trưởng cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn vài phần: “Cô quen với nơi này là tốt rồi. Ban đầu tôi lo rằng với tài năng của cô, cô sẽ thấy ấm ức khi chỉ làm một trợ giảng, bây giờ nghe cô nói vậy, tôi rất yên tâm”



Ngôn Tiểu Nặc hơi ngẩn ra rồi cười nhạt: “Hiệu trưởng đề cao tôi quá rồi, tôi nào có tài năng gì chứ.”



Thấy cô cười nhạt, hiệu trưởng biết tâm trạng của cô không tốt, cũng không muốn nói gì nhiều nữa, bèn tán gẫu vài câu rồi đi lên lâu.



Ngôn Tiểu Nặc nhìn bóng lưng của hiệu trưởng, sau đó quay người đứng dậy nói với bọn trẻ: “Đừng chơi nữa, đến giờ ngủ trưa rồi ”



Bọn trẻ rất thích dáng vẻ dịu dàng ấy của Ngôn Tiểu Nặc, cũng rất nghe lời cô, tất cả chúng dừng chơi rồi theo Ngôn Tiểu Nặc về phòng ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK