Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 302: Thăm dò Duy Đức
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy kỳ lạ, nhẹ giọng hỏi: “Bộ dạng của họ hình như rất vội vàng.”
Bà Phó nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, nghe nói tập đoàn Đế Quốc cũng có cổ phần ở viện điều dưỡng Holyland, cho nên quản gia Duy Đức tới đây cũng là chuyện bình thường. Chúng ta không nên đoán già đoán non làm gì, nhanh lên xe đi.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, tập đoàn Đế Quốc không chỉ nằm một lượng cổ phần lớn của viện điều dưỡng Holyland, với thủ đoạn của Mặc Tây Quyết thì một nơi có cơ sở hồi phục chức năng hàng đầu giống như một lò nung vàng vậy, rất nhiều người nối tiếp nhau và cam tâm tình nguyện bỏ tiền từ trong tay mình ra.
Lúc trước bà ngoại cũng nằm ở đây một thời gian, bởi vì ở đây có đội ngũ y bác sĩ phục vụ chu đáo và hoàn cảnh môi trường khiến mọi người yên tâm, cho nên mới có thể sớm quay trở về Liên Sơn dưỡng bệnh.
Nghĩ tới bà ngoại, biểu cảm của Ngôn Tiểu Nặc có chút thay đổi.
Bà Phó không hiểu tâm tư của Ngôn Tiểu Nặc, nhìn thấy bộ dạng không vui của cô, bà ấy có chút lo lắng hỏi: “Tiểu Nặc, cháu không sao chứ?
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, nói với bà Phó: “Không sao ạ, chỉ là vừa giờ cháu nghĩ tới bà ngoại. Thật sự là khiến bà Phó chê cười rồi.”
Chuyện về bà ngoại của Ngôn Tiểu Nặc, bà Phó cũng nghe kể qua. Bà ấy thở dài, an ủi Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, người mất cũng đã mất rồi, người tới thì phải theo đuổi. Trân trọng những gì đang ở trước mắt mới là điều quan trọng nhất. Bà ngoại cháu nếu như nhìn thấy bộ dạng ngày hôm nay của cháu, chắc cũng sẽ vui vẻ yên tâm hơn.”
Lời nói của bà Phó khiến cho tâm trạng của Ngôn Tiểu Nặc thoải mái hơn một chút, cô cười gật đầu: “Cảm ơn bác đã khuyên bảo, trong lòng cháu cũng thoải mái hơn rồi.”
Nói xong Ngôn Tiểu Nặc lên xe, cô hạ cửa kính xe xuống nói với bà Phó vẫn đang đứng ở bên cạnh xe: “Bà Phó, bác nhanh đi vào đi, ở bên ngoài lạnh lắm đừng để bị cảm cúm.
Bà Phó gật đầu nói: “Được rồi, cháu về tới nơi thì gọi điện thoại cho bác nhé"
Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đóng cửa xe lại.
Xe dần dần tiến về phía trước, bầu trời sương mù ở ngoài cửa sổ xe, không biết từ lúc nào đã có mưa phùn.
Ngôn Tiểu Nặc nhắn mày, vội vàng quay đầu lại, thấy bà Phó đã vào trong từ lâu rồi, lúc này cô mới yên tâm.
Mùa mưa đã tới rồi, bầu không khí lạnh lẽo ẩm ướt của thành phố S dường như bao phủ một tầng sương lên trái tim của con người.
Khi Ngôn Tiểu Nặc quay lại nhìn thì thấy chiếc xe việt dã sang trọng vừa nãy.
Chiếc xe được trang bị chắc chắn, không biết bên trong đựng thứ gì.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lúc, nói với tài xế: “Bác tài, bác ấn còi một chút đi.”
Tài xế không biết Ngôn Tiểu Nặc có ý gì, nhưng mà vẫn nghe lời cô ấn còi. Sau khi một tiếng còi vừa vang lên, thì chiếc xe việt dã xa hoa kia cũng không có phản hồi lại.
Ngôn Tiểu Nặc nhăn mày, xảy ra chuyện gì vậy? Rõ ràng là xe của cùng một nhà mà gặp mặt nhau cũng không chào hỏi một tiếng à?
Còn không đợi cô nghĩ ngợi nhiều thì chiếc xe việt dã kia đã vượt lên đi mất.
Có lẽ thật sự có chuyện gấp. Ngôn Tiểu Nặc thở dài trong lòng, cũng không truy hỏi cái gì nữa.
Tài xế nhìn thấy chiếc xe việt dã xa hoa vừa mới vượt lên, ông thấp giọng nói: “Đó chẳng phải là xe của quản gia Duy Đức sao?”
Ngôn Tiểu Nặc nhướng mày, hỏi lại:
“Đó là xe riêng của quản gia Duy Đức sao?”
“Hình như là vậy.” Tài xế dường như cũng không chắc chắn cho lắm, ông ấy cười nói: “Quản gia Duy Đức là trợ thủ đắc lực đầu tiên bên cạnh cậu chủ, có loại xe việt dã tốt như vậy cũng là điều bình thường.”
Ngôn Tiểu Nặc hơi trầm mặc một chút: “Chẳng nhẽ quản gia Duy Đức có người nhà đang ở viện điều dưỡng Holyland sao?”
Tài xế nghe thấy Ngôn Tiểu Nặc thắc mặc liền lắc đầu, nói: “Chưa từng nghe qua”
Sự nghi ngờ trong lòng của Ngôn Tiểu Nặc ngày càng tăng lên. Nếu như đi làm việc cho tập đoàn Đế Quốc vậy tại sao không sử dụng xe chung của tập đoàn?
Dùng xe riêng của mình, mà ở trong viện điều dưỡng lại không có người thân của mình ở đó, chẳng nhẽ là vì chuyển đồ sao?
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy trong đầu mình có vô số câu hỏi, cô nghĩ nên đợi lát nữa quay trở về lâu đài hỏi quản gia Duy Đức thì hơn.
Trở về lâu đài, cô liền hỏi người giúp việc: “Quản gia Duy Đức có ở đây không?”
Người giúp việc vội vàng trả lời, nói: “Tôi không nhìn thấy quản gia Duy Đức.
Xen ra là đi làm việc gì đó vẫn chưa trở về, Ngôn Tiểu Nặc gật đầu không hỏi gì nữa.
Trưa hôm nay Mặc Tây Quyết không trở về ăn cơm, anh nói cần phải giải quyết một số chuyện liên quan tới việc Vi Nhi phơi bày ra đoạn ghi âm.
Ngôn Tiểu Nặc gọi điện thoại tới phòng làm việc của Mặc Tây Quyết thông báo cho anh biết rằng cô đã bình an về tới nhà, sau đó cô lại gọi tới chỗ Phó học giả, nói rằng bản thân mình đã về tới lâu đài.
Sau khi cô gọi xong điện thoại, thì ăn cơm trưa. Sau khi ăn cơm xong thì một cơn buồn ngủ ập tới, cô không chịu đựng được nữa cho nên đi về phòng ngủ.
Người giúp việc ở bên cạnh phục vụ cho cô ngủ cười nói: “Cô Ngôn thật sự là rất yêu ngủ.”
Kể từ sau khi Vi Nhi rời đi, Ngôn Tiểu Nặc cũng không hề nghiêm khắc đối xử với ai, cô hồi phục lại bộ dạng dịu dàng thoải mái của lúc trước. Dần dần, người giúp việc trong lâu đài cũng dần bỏ xuống phòng bị ở trong lòng.
Ngược lại trong lúc phục vụ Ngôn Tiểu Nặc, lại cảm thấy cô không chỉ dịu dàng mà còn rất thoải mái hào phóng, không hề có một chút kiêu ngạo gì. Cho nên mọi người cũng to gan một chút nói cười đùa với Ngôn Tiểu Nặc mấy câu.
Ngôn Tiểu Nặc cũng không thích những người ở xung quanh mình như một con dối, như vậy thì còn thú vị gì nữa. Với cả những người giúp việc này lớn nhất cũng chỉ lớn hơn cô 2 tuổi mà thôi.
Bình thường những người giúp việc rất vất vả, cũng không thể tùy tiện giao lưu với người ở bên ngoài. Do đó Ngôn Tiểu Nặc càng cảm thấy bọn họ rất đáng thương, cho nên lúc tâm trạng của cô không vui thì thường nói chuyện với bọn họ mấy câu, giải tỏa tâm trạng.
Cũng giống như hôm nay, Ngôn Tiểu Nặc nhấc tay che miệng ngáp, cô cười nói: “Tôi cũng không biết là tại sao nữa, chỉ là cứ buồn ngủ như vậy thôi. Lúc không ngủ còn đỡ, nhưng mà vừa ăn xong thì cơn buồn ngủ lại ập đến không khống chế được, chỉ muốn ngủ thôi.”
Người giúp việc đỡ Ngôn Tiểu Nặc nằm xuống, sau đó đắp chăn cho cô rồi nói: “Tôi nhớ lúc trước chị dâu của tôi cũng như thế này, chị ấy ngủ nhiều nhất là 10 tiếng một ngày”
“10 tiếng một ngày sao?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc hỏi: “Ngủ một thời gian dài như vậy cũng không tỉnh sao?”
“Sao có thể ngủ nhiều như vậy được, với cả, ngủ nhiều quá cũng không tốt cho đứa bé." Người giúp việc cười nói: “Dù sao thì tới lúc nên dậy thì cũng phải gọi chị ấy dậy, dậy hoạt động thân thể rồi ngủ tiếp cũng được mà.”
Ngôn Tiểu Nặc cười: “Vậy tí nữa cô đừng quên gọi tôi dậy nhé.”
Người giúp việc nhìn bầu trời mưa âm u ngoài cửa sổ, cười nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, cơn mưa ở bên ngoài sẽ không thể tạnh ngay được, cô cứ yên tâm ngủ một giấc đi, những ngày mưa như thế này rất thích hợp cho việc ngủ đó.”
“Ngày nắng mát cũng ngủ, ngày mưa cũng ngủ, một năm đều không có thời gian để tỉnh sao?” Ngôn Tiểu Nặc bất lực cười nói: “Tôi đã đồng ý với ông cụ Phó là tới thăm ông ấy rồi, cho nên không thể ngủ dậy muộn được.”
Lời vừa nói xong thì một người giúp việc khác chạy vào, nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc mới nằm xuống giường thì thả lỏng ra một hơi. Vội nói: “May là cô Ngôn chưa ngủ.”
Ngôn Tiểu Nặc hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Người giúp việc nhanh chóng nói: “Không phải, không phải. Là do bên học giả Phó gọi điện tới nói là ngoài trời đang mưa lạnh nên bảo cô Ngôn nghỉ ngơi đi, không cần phải tới viện điều dưỡng nữa đâu. Đợi hết mưa rồi tới cũng không muộn”
Ngôn Tiểu Nặc thở lỏng một hơi, nói: “Tôi biết rồi.”
Hai người giúp việc cùng nhau đi ra ngoài không làm phiền Ngôn Tiểu Nặc ngủ nữa.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy trong lòng ấm áp, cô mang theo tâm trang vui vẻ đi vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy thì cô vẫn còn lười biếng nằm ở trên giường, thẳng tới khi người giúp việc cẩn thận tới hỏi cô xem