Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 73
Ngôn Tiểu Nặc ngây người, cô không muốn đi tìm hiểu ý mà Lục Đình muốn nói là gì, cô chỉ mim cời: "Lục học trưởng, cuộc thi tuyển chọn hôm nay anh làm người dẫn Chương trình à?"
Lục Đình lắc đầu, "Anh không phải là người dẫn trương trình, hội sinh viên có một người chuyên phụ trách về dân trương trình." Anh mỉm cười, "Nhưng quyền quyết định cuối cùng ở trong tay anh."
Hoá ra là vậy, chẳng trách anh lại chắc chắn đến vậy. “Được rồi, không nói nữa, anh phải đi trước đây." Lục Đình cười nhẹ rồi đi đến bàn giám khảo và ngồi xuống.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc không nói ra được cảm giác này, sớm biết như vậy thì cô đã không báo danh tham gia ứng tuyển vào hội sinh viên rồi.
Nợ ân tình của Lục Đình, cô cảm thấy có chút không được thoải mái.
Nhưng việc đã đến nước này rồi, cô còn lý do để rút lui sao? Về nhà nhất định Mặc Tây Quyết sẽ hỏi cô về kết quả cuộc tuyển chọn, nếu như anh biết được lý do vì sao cô đột nhiên bỏ trốn khỏi cuộc tuyển chọn, e rằng sau này cô muốn tham gia bất kỳ hoạt động nào cũng khó.
Ngôn Tiểu Nặc quyết định không nghĩ đến những thứ rắc rối này nữa, dù sao thì đến đầu hay đến đó.
Cô cầm điện thoại ra, đang định đọc lại tài liệu mà Lục Đình gửi cho cô thì bất ngờ có một nữ sinh lao thẳng về phía cô, Ngôn Tiểu Nặc bị đụng vào, người lùi về sau mấy bước, suýt chút nữa thì bị ngã.
Người chưa bị ngã nhưng điện thoại thì bị gánh tội thay, sàn đá cẩm thạch cực kỳ cứng, điện thoại bị rơi và đập mạnh xuống khiến cho một vết nứt xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Còn nữ sinh kia ngay cả một tiếng xin lỗi cũng không, thậm chí còn không quay đầu lại, một mạch chạy ra khỏi hội trường, dường như trong tay đang cầm một hộp xi-rô.
Ngôn Tiểu Nặc nhặt điện thoại lên, xong đời rồi, biết giải thích với Mặc Tây Quyết thể nào đây?
Khiển cho đồ anh tăng biến thành như thế này, anh không tức giận với cô mới lạ.
Ngôn Tiểu Nặc lại thở một hơi dài, dùng giấy ăn lau sạch bụi bẩn trên màn hình điện thoại đi, vết nứt trên màn hình lộ rất rõ, khiến nó trở nên xấu xí. Cô đành cẩn thận cất điện thoại vào trong túi xách, vì đoạn nứt có một chỗ sắp vỡ vụn ra, mặc dù điện thoại đã bị nứt nhưng cô không muốn nó bị nứt thêm nữa.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn.
Lúc này cuộc tuyển chọn đã bắt đầu, trong hội trường có hai căn phòng, một căn to và một căn nhỏ, căn to để cho những người đến ứng tuyển ngồi trên những chiếc ghế đã được xếp gọn gàng chờ ở đó, căn nhỏ bên trong là một phòng họp nhỏ, Lục Đình và những người khác lúc này đang ở trong đó.
Bên ngoài có 3 người để duy trì sự im lặng và trật tự, có một người được trang bị tai nghe chuyên dụng báo số.
Lần tuyển chọn lần này, có 6 phòng ban, chọn một phó hội trưởng, một số người làm các công việc được giao và một thư ký cho hội trưởng.
Lục Đình được trường công nhận là gia thể nổi tiếng, năng lực xuất sắc, được làm trợ lý của anh rất có thể sẽ được cùng anh phát triển một tình yêu đẹp trong nhà trường, sau khi tốt nghiệp thì thuận lợi gả vào làm bà chủ của nhà họ Lục.
Điều này là Ngôn Tiểu Nặc nghe được từ nữ sinh ngồi bên cạnh nói ra. Đương nhiên ở đây cũng có rất nhiều fan của Mặc Tây
Quyết, có một nữ sinh khác nói, Lục Đình cho dù như thế nào cũng chỉ là một sinh viên sao có thể so sánh với tổng giám đốc của tập đoàn Để Quốc chứ?
Fan hâm mộ liền nói, Mặc Tây Quyết vừa nhìn đã biết tính cách không tốt, đi đến đâu gương mặt cũng ngạo nghe, biểu cảm vô tình như băng đả ngàn năm, đâu có giống Lục Đình nho nhã lịch sự, hiền hoà thanh lịch.
Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy suýt nữa thì bật lên cười, gương mặt của Mặc Tây Quyết thực sự đi đâu ai cũng không dám lại gần, không, người quen cũng không được lại gần.
Những lời nhận xét gay gắt của người hâm mộ ngày càng tăng lên, thậm trí một nữ sinh fan của Lục Đình tức quá mà bỏ đi, hét một tiếng lớn, "Mặc Tây Quyết như thế nào đi nữa đều không liên quan đến các người! Không phải vẫn còn một Ngôn Uyển Cừ thân nhất với anh ta sao?
Trời! Sao lại lôi cô ra đây?
Lần này thì hay rồi, cho dù là fan hâm mộ của ai đi nữa ánh mắt của mọi người đều hướng về cô. "Ôn cái gì mà ồn!" Một giọng nói rõng rạc có năng lực của một người phụ nữ vang lên, mọi người vội vàng đáp lại, “Chủ nhiệm Thôi." "Đều ghi hết tên của những người này lại, rồi đưa danh sách cho tôi, cuối kỳ không được thông qua." Biểu cảm của chủ nhiệm Thôi rất lạnh lùng, "Rồi cho họ ra ngoài hết, cuộc thi tuyển chọn hôm nay không cần thiết nữa."
Những nữ sinh ôn ào kiêu ngạo trước đó đột nhiên trở nên im lặng sợ hãi, nếu như nói từ lúc hiệu trưởng thuyết giảng xong cô vẫn còn nghe thấy một vài người nhắc tới cô, nhưng đến bây giờ thi mọi người không ai dám nhắc đến tên của cô nữa.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Tiểu Nặc thấy biểu cảm của chủ nhiệm Thôi trở nên phẫn nộ như vậy, cô không dám nói điều gì, cô chi nhìn thấy mấy nữ sinh từng người từng người một củi đầu với vẻ tuyệt vọng bước ra từ cửa phòng hội trường.
Bên ngoài có các giáo viên chủ nhiệm đích thân xử lý, những thành viên của hội sinh viên trong phòng hội nghị bao gồm cả Lục Đình phải tạm thời đình chỉ công tác chuẩn bị bên trong và ra ngoài để phối hợp với sự trừng phạt của chủ nhiệm Thôi.
Lục Đình bình tĩnh phớt lờ vô số ánh mắt đang nhìn anh rồi mim cười nhẹ nhàng xin lỗi chủ nhiệm Thôi, "Là em chưa suy nghĩ thau đáo, để làm phiền đến cô a." "Đây là những việc không thể dự đoán và tránh trước được" Gương mặt lung linh xinh đẹp của chủ nhiệm Thôi nói, “Em không cần phải tự trách, chỉ là như vậy sẽ khiến những người ứng tuyển giảm đi nhiều." "Hội sinh viên tổ chức tuyển chọn lần này thực sự muốn tuyển những người có năng lực để làm việc." Lục Đình vừa nói vừa nhìn về phía Ngôn Tiểu Nặc, "Vì vậy chất quan trọng hơn lượng."
Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc chạm vào ánh mắt của Lục Đình đang nhin về cô, cô vội quay đi nhìn về phía khác.
Sắc mắt căng thẳng của chủ nhiệm Thôi cuối cùng cũng trở nên dễ chịu một chút, “Hay cho câu trọng chất không trọng lượng, ở đây dân dần cũng trở nên có tổ chức hơn nhiều rồi" Nói xong cô nghiêm khắc nói với những người còn lại: “Lời của Lục hội trưởng các em đều nghe rõ rồi chứ, có thể ở lại đều là học sinh ưu tú của trường đại học S, việc ngày hôm nay không cho phép xảy ra lần nữa, không thì sẽ bị phạt nặng hơn." Mọi người đành phải cùng đồng thanh bảo đảm: "Vâng, nhất định sẽ không vi phạm”
Chủ nhiệm Thôi rất hài lòng rồi gật đầu, và nói với Lục Đình: “Lục Đình, tiếp tục tuyển chọn đi." Nói xong, cô quay người rời đi. "Vâng, Tiểu Chu, bắt đầu đi." Lục Đình cười dặn dò nam sinh vừa nãy. Chủ nhiệm Thôi vừa rời đi, bầu không khí của hội trường đều trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng mọi người lại càng thấy sợ Ngôn Tiểu Nặc, và cố tình giữ khoảng cách với cô.
Ngôn Tiểu Nặc cười ngượng, trong hoạ có phúc, trong phúc có hoạ, người xưa nói quả không sai.
Lục Đình thấy vậy, ánh mắt màu hổ phách sáng lên, giọng anh trong trẻo và rõ ràng như trăng thanh gió mát, “Tạm thời thay đổi quy tắc, 5 người một đội, hoàn thành câu hói mà chúng tôi đưa ra, người chiến thắng sẽ được sắp xếp vị trí."
Lời anh nói làm trần chan động mọi người.
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường, ngoài Lục Đình ra, bao gồm cả thành viên của hội đều ngạc nhiên nhìn Lục Đình.
Lục Đình cười nói, "Hàng năm đều là một cách thức, để tránh quá nhàm chán, quan trọng là giao tiếp và hợp tác, nếu như đều cô độc chiến đấu vậy thì cần hội sinh viên làm gì nữa?" Chỉ với vài câu đã có thể hoá giải sự bối rối của mọi người, các thành viên khác cũng dần dần phối hợp với nhau, chuẩn bị ra đề rồi. "Các bạn chú ý một chút, câu hỏi lần này sẽ liên quan đến cuộc thí thiết kế giữa tập đoàn Đế Quốc và tập đoàn Lục Thị tổ chức gần đây." Lục Đình điêm đạm cười nói.
Ánh mắt tham gia tuyển chọn của mọi người lại nhìn về hướng Ngôn Tiểu Nặc.
Giải nhất cuộc thi thiết kế vòng sơ khảo đang ở đây, còn có ai ở đây hiểu rõ về cuộc thi thiết kế hơn Ngôn Tiểu Nặc chứ?
Ngôn Tiểu Nặc vừa từ bị mọi người sợ mà xa lánh, giờ lại trở thành mục tiêu của đám đông. Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc rất biết ơn Lục Đình đã giúp cô giải quyết hình huống bối rối vừa rồi, nhưng với tình hình hiện tại thật sự lại làm khó cho cô!
Chọn ai đều không được, lần này làm sao đây? “Để cho công bằng, hội trưởng cho mọi người bốc thăm chia tổ." Trong tay Tiểu Chu bê một hộp to tới, giọng nói rõ ràng, "Xin mọi người xếp hàng để bốc thăm, kết quả bốc thăm dựa vào số thứ tự la mã để chia tổ."
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, như này thật tốt, cô không cần phải cảm thấy khó xử nữa.
Mọi người làm theo quy định, sau khi bốc thăm xong, Ngôn Tiểu Nặc cùng bốn nữ sinh khác trở thành một nhóm.
Tiểu Chu chia bảy nhóm ứng cử viên vào chỗ ngồi riêng, mỗi một nhóm được ngồi cách ra bởi một cái bàn, điện thoại và túi xách đều phải giao nộp hết lên trên, hình thức phỏng vấn ban đầu giờ trở thành cuộc thi tập thể.
Kết cấu cầu hỏi vừa phải, các câu hỏi của mỗi nhóm đều không giống nhau, thời gian trả lời câu hỏi là 15 phút. Câu hỏi do các thành viên trong nhóm cùng nhau hoàn thành, cho phép thảo luận, nhưng không được to tiếng làm ồn, để tránh ảnh hưởng đến suy nghĩ của những nhóm khác, không thì sẽ bị trừ điểm hình thức." Tiểu Chu nói rõ ràng quy tắc cho mọi người.
Ngôn Tiểu Nặc nhận được câu hỏi là: Bạn cho rằng làm gì để tổ chức một cuộc thi hoàn hảo giống như cuộc thi thiết kế thời trang?
Câu hỏi này nhìn thì dễ, nhưng những điểm cần trả lời rất nhiều, hơn nữa neu những điểm này được trả lời bởi những người thiếu kinh nghiệm, kết quả chỉ là một cuộc nói chuyện trên giấy, và không có tính khả thi.
Những nữ sinh khác thì chỉ dương mất nhin cô, Ngôn Tiểu Nặc cầm bút bắt đầu viết lên. Khi cô đến tập đoàn Đế Quốc lần đó, cô cũng chỉ là vô tình nhìn thấy kế hoạch thực hiện cụ thể của cuộc thi thiết kế trên máy tính của Mặc Tây Quyết.
Kế hoạch phương án lúc đó có rất nhiều, cô cũng chỉ tình cờ liếc qua một chút, vì cô cũng là một trong những thí sinh tham gia cuộc thi, cô cảm thấy mình tự làm tốt hơn là đi sao chép của người khác.
Sớm biết hôm nay có câu hỏi này thì cô đã nhìn kỹ hơn rồi.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc có chút hối hận, nhưng dựa vào suy nghĩ của cô, cô vẫn có thể đơn giản viết ra một số điểm.
Thời gian chỉ có 15 phút không đủ để cô viết quá nhiều. Mấy nữ sinh khác thấy tốc độ bút ký cuả cô nhanh thoăn thoát, đều lộ ra vẻ mặt "Hôm nay thật là gặp may".
Ngôn Tiểu Nặc không nói gì. "Ngôn Uyển Cừ, một mình có viết nhiều như vậy có mệt không?" Một nữ sinh có vẻ xấu hổ để một mình cô làm hết, cười và nói, "Hay là cô nói đi để tôi viết?"
Ngôn Tiểu Nặc nhìn nữ sinh này một cái, cười mỉm rồi đưa bút cho cô ấy, "Được, có điều nội dung còn lại cũng không nhiều, vất vả cho cô rồi." "Không có gì, không có gì” Nữ sinh đó nhận lấy bút, "Cô nói
Ngôn Tiểu Nặc thì thầm đọc lên câu trả lời mà cô nghĩ ra, đi" nữ sinh đó bắt đầu viết rất nhanh, Ngôn Tiểu Nặc thấy cô viết rất nhanh nhưng chữ viết thì không được đẹp cho lắm.
Trong lòng cô có thêm thiện cảm với nữ sinh này hơn, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn.
Cuối cùng vào phút cuối cũng nộp được đáp án lên, 5 nữ sinh đều tự viết tên mình lên bài thi.