Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 199: Nhầm lẫn lớn
Mặc Tây Quyết giơ tay đè lên vai Ngôn Tiểu Nặc, mạnh đến nỗi gần như bóp nát vai cô, đôi mắt đen của anh sáng quắc: “Không tới lượt em nói chia tay!"
Dứt lời, anh xoay người rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc dùng tay xoa bả vai bị đau của mình, nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh với nụ cười chua chát trên môi.
Mặc dù theo một ý nghĩa nào đó, tiệc sinh nhật của hoàng hậu Olina là một sự kiện mang tầm quốc tế, nhưng hoàng hậu không muốn khiến cho bạn bè mình và nguyên thủ của các quốc gia mệt mỏi, cũng không muốn khiến bữa tiệc sinh nhật của mình cứng nhắc không có chút sức sống nào. Cho nên bà ấy để mọi người hoạt động tự do sau khi chính thức gặp nhau, nếu có nhu cầu gì cứ nói với nữ giúp việc, hoặc muốn rời đi sớm thì chào bà ấy một tiếng là được, sẽ có người đưa đến sân bay.
Vì vậy mọi người đều rất thoải mái, không một ai cảm thấy buồn chán.
Nơi ở được bố trí cho Ngôn Tiểu Nặc là một sân đơn yên tĩnh. Ở đó có ngôi nhà ba phòng tinh xảo, phía đông là đài phun nước hình đám mây, phía tây là bụi hoa sơn trà xum xuê và một chiếc xích đu.
Lúc này Ngôn Tiểu Nặc đang ngồi trên xích đu, trong lòng suy nghĩ rất nhiều điều.
Không biết bây giờ bà ngoại thế nào, bệnh của bà vừa mới trở nên tốt hơn mà giờ lại bị giam cầm... Ngôn Tiểu Nặc càng nghĩ càng lo lắng.
“Rất nhiều người ưu tú đang ở đây, cô không ra ngoài mà trốn trong sân của mình để làm gì?”
Ngôn Tiểu Nặc thờ ơ liếc nhìn Mặc Tây Thần, hờ hững nói: “Sao anh lại tới đây?”
Khuôn mặt đẹp trai của Mặc Tây Thần rõ ràng bị lời nói của cô làm cho nghẹn lại, sau đó lập tức trở nên nghiêm túc: “Không lễ phép.”
Nhưng anh ta vẫn lại gần Ngôn Tiểu Nặc, giúp cô đẩy xích đu.
Ngôn Tiểu Nặc vốn đang đu đưa chậm rãi, đột nhiên bị Mặc Tây Thần đẩy liền giật nảy mình: “Mặc Tây Thần, anh rảnh lắm hả?” Nhưng cuối cùng cô vẫn không dám nhúc nhích lung tung.
Mặc Tây Thần thản nhiên đáp: “Ngôn Tiểu Nặc, cô nên gọi tôi một tiếng anh cả mới đúng.”
Ngôn Tiểu Nặc nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Tôi và Mặc Tây Quyết cũng không có quan hệ gì, sao phải gọi anh là anh cả”
“Nhưng em trai tôi nói, tôi chỉ có một đứa em dâu là cô thôi.” Mặc Tây Thần nhẹ nhàng đẩy xích đu cho cô, tỏ vẻ nghi hoặc hỏi: “Tôi nên nghe ai đây?”
Ngôn Tiểu Nặc thốt lên: “Đương nhiên là nghe tôi! Chẳng phải Mặc Tây Quyết đã có Ngôn Uyển Cừ bên cạnh rồi à?”
“82”
“Anh ấy mua quần áo và đồ trang sức cho cô ta, còn giúp cô ta tranh giành chỗ. Ban nãy khi tôi trở lại sân, tôi còn thấy họ đi dạo bên hồ!” Nói đến câu cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Tiểu Nặc tràn đầy giận dữ.
Mặc Tây Thần thấy cô tức giận đến nỗi bứt hoa sơn trà trên xích đu ném xuống đất bèn chậm rãi hỏi: “Họ thế nào thì liên quan gì đến cô, không phải cô đã nói là không còn bất cứ quan hệ gì với em trai tôi à?”
“Nhưng anh ấy cũng không được tìm một cô gái như Ngôn Uyển Cừ chứ, mắt anh ấy bị mù rồi phải không!” Ngôn Tiếu Nặc nhảy xuống khỏi xích đu, sau đó chống nạnh hét lên với Mặc Tây Thần: “Cô ta từng quyến rũ Mặc Tây Quyết khi ở Diệp Thành nữa kìa”
Mặc Tây Thần không ngờ Ngôn Tiểu Nặc sẽ như thế này. Những cô gái mà anh ta từng gặp trên mặt luôn mang theo nụ cười, dáng vẻ thanh lịch, không có bất cứ ai lại thể hiện ra con người thật của mình giống như Ngôn Tiểu Nặc.
“Tôi đại khái đã biết tại sao A Quyết chỉ thích cô” Mặc Tây Thần mỉm cười hờ hững.
Ngôn Tiểu Nặc kiêu ngạo quay đầu: “Anh ấy không thích tôi!”
“Đừng giận dỗi” Mặc Tây Thần đổi sang giọng điệu đầy sâu xa: “Tuy đứa em trai này của tôi hơi xấu tính một chút, ngang ngược một chút, nhưng thằng bé một lòng một dạ với cô, cô đừng khó xử thằng bé”
Ngôn Tiểu Nặc lười phải giải thích với Mặc Tây Thần, thuận miệng đáp một câu: “Sao anh lại giống một người bán hàng thế nhỉ”
Mặc Tây Thần sững người một lúc, sau đó nở nụ cười.
Ngôn Tiểu Nặc phát hiện anh ta cười rất thoải mái, khác hoàn toàn với chiếc mặt nạ đẹp đến mức không giống người bình thường mọi khi.
Sau khi cười một lúc, Mặc Tây Thần nói: “Đêm nay có một vũ hội hóa trang sẽ dựa bảng số của mình để tìm bạn nhảy. Hoàng hậu Olina sẽ chọn một cặp đôi giỏi nhất, tôi sẽ phân cô và AÁ Quyết thành một đôi.” Anh ta coi nhẹ vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người của Ngôn Tiểu Nặc: “Không cân cảm ơn tôi.”
Sau đó, anh ta đặt bảng số lên xích đu của Ngôn Tiểu Nặc rồi lập tức rời đi, có lẽ là vì sợ Ngôn Tiếu Nặc sẽ ném bảng số xuống hồ ngay trước mặt anh ta.
Ngôn Uyển Cừ mà thấy cô khiêu vũ với Mặc Tây Quyết thì thế nào cũng nổi giận, sau đó trút giận lên người bà ngoại.
Ngôn Tiểu Nặc càng nghĩ càng thấy sợ, quyết định lấy bảng số trao đổi với Ngôn Uyển Cừ, chắc cô ta sẽ đồng ý nhi
Cô lập tức đến chỗ ở của Ngôn Uyển Cừ. Thấy cô chủ động đến tìm, Ngôn Uyển Cừ hơi ngạc nhiên: “Cô đến tìm tôi làm gì?”
Ngôn Tiểu Nặc đáp: “Đêm nay có một vũ hội hóa trang, cô có biết không?”
“Biết chứ, thế nào?”
Ngôn Tiểu Nặc đưa bảng số ra: “Hai chúng ta đổi bảng số đi, tôi và Mặc Tây Quyết chung một đội, cho cô bảng số này”
Ngôn Uyển Cừ nhướng hàng lông mày xinh đẹp, trong mắt tràn đầy đề phòng: “Cho tôi? Cô tốt bụng vậy sao?”
“Chẳng phải cô luôn muốn ở bên Mặc Tây Quyết à?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi ngược lại: “Lẽ nào không muốn?”
Ngôn Uyển Cừ nhìn cô một lúc, bước tới nhận bảng số rồi mỉm cười: “Tất nhiên là muốn, cảm ơn, em gái tốt của chị” Sau đó đưa bảng số của mình cho Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc hờ hững nói: “Tôi không cần, cô chỉ cần đối xử tốt với bà ngoại tôi là được."
Dứt lời, cô xoay người rời khỏi chỗ ở của Ngôn Uyển Cừ.
Dưới gốc cây đại thụ cách đó không xa, Toàn Cơ nhẹ giọng hỏi Mặc Tây Thần: “Anh cả, sao anh biết Ngôn Tiểu Nặc chắc chắn sẽ đến tìm Ngôn Uyển Cừ?”
Mặc Tây Thần thản nhiên đáp: “Cô ấy bị Ngôn Uyển Cừ nắm nhược điểm trong tay, nếu chọc giận Ngôn Uyển Cừ e là sẽ không ổn."
Toàn Cơ gật đầu.
“Có điều, bảng số anh đưa cho Ngôn Tiểu Nặc là cùng đội với anh, bảng số cho Ngôn Uyến Cừ mới là cùng đội với A Quyết.” Mặc Tây Thần xoay xoay chiếc nhẫn sapphire nguyên chất trên tay, nhẹ giọng nói.
Vẻ mặt Toàn Cơ cực kỳ sợ hãi: “Anh cả, anh biết rõ hậu quả nghiêm trọng khi chọc giận Ngôn Uyển Cừ, sao anh còn làm vậy?”
“Thành phố S đã bị anh và A Quyết kiểm soát chặt chẽ.” Mặc Tây Thân khẽ nói: “Mấy ngày qua không có bất kỳ kết quả nào. A Quyết kiêng dè Ngôn Tiểu Nặc nên không dám đánh rắn động cỏ, nhưng cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, chỉ có chó cùng rứt giậu mới có thể tìm ra sơ hở”
“Nhưng việc này quá mạo hiểm” Toàn Cơ cuống lên: “Lỡ như xảy ra chuyện gì...”
Mặc Tây Thân hơi nhếch cằm, trên người có một loại khí chất quân vương ngay lập tức khiến Toàn Cơ ngây người: “Sẽ không có chuyện gì, bọn họ không nhanh bằng chúng ta”
Toàn Cơ không tìm được lời nào để bác bỏ, cau mày nghĩ trong lòng, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm được.
Ngôn Tiểu Nặc không hề biết về những việc này. Cô trở về tắm rửa, trang điểm rồi chuẩn bị đi tham gia vũ hội hóa trang.
Vũ hội được tổ chức trong sảnh tiếp khách lớn nhất hoàng cung, âm nhạc, hoa tươi, rượu ngon, người đẹp. Ngôn Tiểu Nặc mặc bộ lễ phục màu tím sâm rồi đeo mặt nạ hồ ly đi vào.
Cô đưa bảng số của mình cho người phục vụ, người phục vụ lập tức dẫn cô đến một chỗ, ở đó đang có người đợi cô.
Đây là bạn nhảy của cô? Sao lại quen mặt thế nhỉ?
“Là em à”
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nói: “Anh nhận sai người rồi, tôi, tôi còn có việc."
Cái quái gì thế! Rõ ràng cô đã đưa bảng số cho Ngôn Uyển Cừ, sao lại vẫn bị phân vào một đội với Mặc Tây Quyết!
Mặc Tây Quyết vươn tay nắm lấy tay cô, lạnh lùng hỏi: “Em có việc gì?”
“Đi toilet” Ngôn Tiểu Nặc chỉ có thể nghĩ đến lý do này.
Mặc Tây Quyết nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại không biết em thích đi toilet như vậy nhỉ?”
Khuôn mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ bừng, cô véo mạnh tay anh: "Tôi uống nhiều nước, anh lo làm gì!”
Mặc Tây Quyết nhìn vào vết đỏ bị cô véo trên mu bàn tay, trầm giọng thốt lên: “Đanh đá”
“Anh mắng ai đó?”
“Mắng em”
Ngôn Tiểu Nặc nhấc chân đá một cú: “Biết mình đanh đá là tốt rồi!”
Nhân lúc Mặc Tây Quyết nới lỏng tay, cô lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi.
Mặc Tây Quyết dở khóc dở cười xoa huyệt thái dương của mình, cô nhóc đáng ghét này...
Cách đó không xa, Mặc Tây Thần cau mày đứng nhìn rồi nói với người bên cạnh: “Trước giờ anh không biết A Quyết lại có thể bị đối xử như thế."
Thấy cảnh này, Toàn Cơ cười đến mức không thể khép miệng: “Cuối cùng anh hai cũng tìm thấy khắc tinh rồi.”
Mặc Tây Thần im lặng nhìn em gái mình cười trên nỗi đau của người khác.
“Bạn nhảy của anh đến kìa” Toàn Cơ thu lại nụ cười, hờ hững nói: “Em đi an ủi người bị thương đây”
Thấy bạn nhảy của mình không phải Mặc Tây Quyết, Ngôn Uyến Cừ không kìm được tức giận, Ngôn Tiếu Nặc dám đùa cô ư?
Đúng lúc đó, giọng Mặc Tây Thân vang lên: “Cô gái xinh đẹp này, xin hỏi cô có phải là bạn nhảy của tôi không?”
Là Mặc Tây Thân!
Sắc mặt của Ngôn Uyển Cừ tốt hơn chút, Mặc Tây Thần cũng không tệ, cô ta cười đáp: “Là tôi, tôi tên Ngôn Uyển Cừ”
“Mặc Tây Thần, tôi rất vinh dự được nhảy một bài với cô.” Mặc Tây Thần cười rất giả dối, nhưng đôi mắt hẹp dài xinh đẹp hơn người kia lại như đang câu hồn.
Nhịp tim của Ngôn Uyển Cừ bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của anh ta, đầu óc cô ta nhanh chóng xoay chuyển. Mặc Tây Thần là con trai cả của nhà họ Mặc, là anh của Mặc Tây Quyết!
Nhà họ Mặc ở châu Âu... Mặc Tây Thần chắc chắn sẽ là người thừa kế đầu tiên. Nghĩ đến đây, Ngôn Uyển Cừ không nhịn được phấn khích.
Cô ta mỉm cười ngọt ngào: “Cậu Mặc khách khí rồi, đây mới là vinh dự của tôi.”
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi” Mặc Tây Thần tao nhã đưa tay ra làm động tác mời, nhịp tim của Ngôn Uyến Cừ càng đập nhanh hơn.
Ở phía bên kia, Ngôn Tiếu Nặc bước ra khỏi cửa toilet, vừa định trở về sân của mình thì gặp Lục Đình.
“Lục Đình!” Ngôn Tiểu Nặc gọi anh ta.
“Tiểu Nặc?” Hai mắt Lục Đình sáng lên, anh ta hỏi: “Sao em không ở trong đó, chạy ra ngoài để làm gì vậy?”
Ngôn Tiếu Nặc không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bây giờ anh mới đến hả?”
Lục Đình lắc đầu, cười đáp: “Anh đã đến từ sớm, chỉ là có chút việc cần xử lý” Dừng lại một lúc, anh ta hỏi: “Em định về chỗ ở đấy à?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Em hơi khó chịu nên muốn về nghỉ trước.”
Lục Đình mỉm cười: “Ừm, vậy anh đưa em về nhé. Bên ấy có hơi tối, bây giờ người phục vụ đang bận tiếp khách trong sảnh hết rồi."
Ngôn Tiểu Nặc vốn không định để người phục vụ đưa cô về, nghe thấy Lục Đình nói vậy bèn gật đầu: “Nhưng anh không tham gia vũ hội à?”
“Một lát nữa mới bắt đầu mà” Lục Đình không để bụng nói: “Có thể đến kịp”
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới yên tâm, gật đầu cười: “Vậy làm phiền anh.”