Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 326: Cháy
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một tiếng: “Em muốn ở lại đây cùng cô Toàn Cơ".
Mặc Tây Quyết nhìn cô một lúc, mỗi ngày đều đưa cô đến như thế này, thì cũng quá thu hút sự chú ý rồi. Đôi môi mỏng từ từ mím lại, nói một cách rõ ràng, "Chỉ một lần này".
“Không có lần sau!” Ngôn Tiểu Nặc vui đến mức suýt thì bay lên, ôm lấy mặt Mặc Tây Quyết hôn một cái.
Mặc Tây Quyết cau mày, để cô ở lại đây, cô lại vui mừng như vậy?
Rõ ràng là Ngôn Tiểu Nặc vui mừng có chút hơi sớm rồi, cô quên nói với Mặc Tây Quyết rằng cô muốn ở lại đây một mình cùng cô Toàn Cơ.
Cho đến sau khi dùng xong cơm tối, Mặc Tây Quyết vẫn không có ý muốn rời đi, Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được liền hỏi: "Anh không đi về à?"
Mặc Tây Quyết nhịn cười, ánh sáng trong đôi mắt đen láy hơi hơi chuyển động: “Anh nói anh muốn về lúc nào?"
Ngôn Tiểu Nặc há hốc miệng: “Không phải anh đồng ý cho em ở lại chơi với cô Toàn Cơ sao?"
Mặc Tây Quyết gật đầu khẳng định: “Anh đồng ý cho em ở lại chơi với Tiểu Toàn, cũng đồng ý cho bản thân anh ở lại cùng em".
Ngôn Tiểu Nặc không biết nói gì liền hỏi: “Vậy còn tập đoàn Đế Quốc thì phải làm sao?"
"Có anh trai anh ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì". Mặc Tây Quyết nhìn xuyên qua lớp sơn ẩn trên cửa sổ, nhìn lên mấy ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Tâm cơ của người đàn ông này lúc nào biến thành lớn như thế này, đây cũng là lần đầu tiên cô phát hiện ra.
Có điều có thể dựa vào nhau cùng ngắm sao như thế dường như cũng rất không tồi.
Mặc Tây Quyết đột nhiên ôm Ngôn Tiểu Nặc vào lòng, đặt cô lên chiếc bàn ở bên cạnh.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy hô hấp của cô như muốn ngừng lại, giọng nói của cô run run: “Anh, tay của anh..." Mặc Tây Quyết nhẹ hứ một tiếng: “Ông già ấy mặc dù chẳng khiến người ta yêu quý, nhưng y thuật cũng không tồi.
Ngôn Tiểu Nặc tắt cười, rõ ràng là suy nghĩ của anh ấy không bình thường, lại đi trách người ta.
“Anh đặt em lên mặt bàn làm gì?”
Mặc Tây Quyết sờ sờ chiếc cằm nhỏ của cô: “Em ngẩng đầu như thế không thấy mỏi à?"
Ngôn Tiểu Nặc cười, tụt xuống khỏi bàn, dọa cho Mặc Tây Quyết vội vàng ôm lấy cô, “Sao vậy?”
Cô ôm lấy cổ Mặc Tây Quyết, áp vào trong lòng anh, rồi nói: “Em nằm trong lòng anh cũng không mệt".
Mặc Tây Quyết cười nhẹ, hai người không nói thêm gì nữa, kết quả là Ngôn Tiểu Nặc ngắm sao rồi thiếp đi ngủ. Anh cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ của cô, rồi bế cô về phòng.
Mấy ngày tiếp theo, Ngôn Tiểu Nặc hoặc là cùng cô Toàn Cơ thảo luận vấn đề bản thiết kế, hoặc là nói chuyện cùng Adele, giám sát Mặc Tây Quyết tập luyện hồi phục, thực sự trải qua mấy ngày vô cùng dễ chịu.
Bởi vì ở đây được thiên nhiên ưu đãi nguồn nước nóng chữa bệnh, mỗi ngày cô Toàn Cơ đều bắt buộc phải ngâm, cơ thể Ngôn Tiểu Nặc trúng độc lạ, ngâm một chút cũng có thể làm chậm sự phát tác.
Mặc Tây Quyết không có liêm sỉ yêu cầu cùng ngâm với Ngôn Tiểu Nặc, nói rằng Bùi Lão bảo anh ngâm thuốc sẽ nhanh khỏi hơn.
Lời này của anh vừa nói ra, thì cô Toàn Cơ và Adele đều cười thầm.
Ngôn Tiểu Nặc ngại đến mức đỏ mặt, đến lúc cô Toàn Cơ ngâm nước nóng, thì cô cũng vào cùng, thì dù Mặc Tây Quyết có mặt dày vô liêm sỉ đến mấy thì cũng không thể cùng ngâm với Ngôn Tiểu Nặc.
Nhìn thấy Mặc Tây Quyết chưng hửng Ngôn Tiểu Nặc vui vẻ vô cùng, từ trong bồn nước nóng chốc chốc lại truyền đến tiếng hát vui vẻ của cô, khiến cho Mặc Tây Quyết ở bên ngoài tức đến nổi gân xanh.
Không dạy dỗ cô ấy là cô ấy muốn lên tận trời!
Vì thế lúc hai người đẹp cùng nhau đi ra, cô Toàn Cơ rất thuận lợi đi nếm thử món ngon Adele làm, mà Ngôn Tiểu Nặc còn chưa kịp ra ngoài thì đã bị Mặc Tây Quyết giữ lại ở bên trong, sau đó bị anh kéo xuống làm một lần uyên ương nghịch nước.
“Mặc Tây Quyết, anh quá vô liên sỉ rồi!" Trong căn phòng truyền đến tiếng kháng nghị của Ngôn Tiểu Nặc.
Người nào đó liền đáp lại: "Em cũng thế!"
“Em muốn ly hôn!"
“Còn chưa kết hôn!”
“Em muốn đá anh!"
"Không đá được!"
“Anh, anh còn trọc tức em, em sẽ không cần cục thịt này nữa!"
“Tùy em, cùng lắm thì lại chửa đứa khác!"
Cô Toàn Cơ và Adele đang cùng nhau thưởng thức nước hoa quả và bánh ngọt ở phía bên ngoài nhìn nhau, rồi cùng bật cười.
Cô Toàn Cơ cười xinh đẹp, giọng nói có chút cố tình cao giọng một chút: "Hai người ngâm nhanh lên, em để cho hai người bánh ngọt và sữa đó".
Bên trong đột nhiên trở nên im lặng.
Adele nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, cười nhẹ: "Cậu Hai và cô Ngôn tình cảm tốt thật đó.
Cô Toàn Cơ ăn một miếng bánh ngọt, gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi cũng không ngờ anh Hai có một ngày sẽ như thế này".
"Chỉ có ở trước mặt người mình yêu mới như thế". Adele cười hiền hòa, "Trước đây lúc công chúa còn thì mỗi câu của cậu Hai cũng không vượt quá năm từ, đến khi công chúa...thì cậu Hai càng ít nói hơn".
Đôi mắt cô Toàn Cơ sẫm lại, sau đó lại sáng lên: “Hiện tại thì tốt hơn nhiều rồi, mẹ tôi nhất định cũng được an ủi".
Adele cười.
Lúc Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng nhau đi ra, gương mặt thanh mảnh đỏ ửng, nhìn thấy Adele và cô Toàn Cơ đều đang nhìn cô thì khoảng đỏ ấy như bị nước làm lan rộng ra đến tận dưới cổ.
Thần sắc Mặc Tây Quyết vẫn rất điềm tĩnh, kiêu ngạo vô cùng, nhưng niềm vui tận sâu trong đáy mắt anh làm sao có thể thoát khỏi con mắt của cô Toàn Cơ và Adele.
Adele vội nói: "Cậu Hai, cô Ngôn mau đến ăn bánh ngọt".
Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống đối diện cô Toàn Cơ.
Chỉ nghe thấy tiếng cười dễ thương của cô Toàn Cơ: “Nước trong mọc phù dung, chị thấy em chắc là hải đường, xuân sắc vô biên đó. "
Cốc sữa Ngôn Tiểu Nặc đang cầm trên tay suýt chút nữa thì đổ.
Mặc Tây Quyết khẽ họ một tiếng, trợn mắt lườm cô Toàn Cơ một cái.
Cô Toàn Cơ mặc dù không nói gì nữa, nhưng trong con mắt xinh đẹp vẫn tràn đầy ý cười.
Màn đêm sắp buông xuống, Adele thu dọn xong tất cả thì đi bày biện lại những bông hoa tú cầu màu hồng bên bệ cửa sổ.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ ngợi, trong lúc không để ý thì cô đã ở bên Mặc Tây Quyết sắp được một năm rồi.
Trong một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, mỗi chuyện đều để lại trong đời cô những ảnh hưởng khó phai nhòa.
“Cô Ngôn?" Adele cảm nhận được tiếng bước chân của cô, liền nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Ngôn Tiểu Nặc từ từ nở nụ cười, “Muộn như thế này rồi, vẫn chưa đi ngủ sao?"
Adele lắc đầu, “Vẫn còn chưa sắp xếp xong bông hoa tú cầu này".
Ngôn Tiểu Nặc đi tới, dưới ánh trăng hoa tú cầu đẹp đến động lòng người, còn mang theo mùi hương nhè nhẹ.
“Hình như cô Ngôn có tâm sự?"
Ngôn Tiểu Nặc cười cười, “Vừa rồi nhìn thấy hoa tú cầu, nghĩ tới việc thì ra tôi đã quen Mặc Tây Quyết lâu như thế rồi". Dừng lại một chút, cô lại nói, "Hiện tại tất cả những việc xảy ra, đều là những việc mà trước đây tôi còn không dám nghĩ tới, nếu không gặp Mặc Tây Quyết, thì hiện giờ tôi cũng chỉ là một sinh viên bình thường của trường đại học S, mỗi ngày lên lớp, đọc sách, có lẽ sẽ vì cuộc sống mà chạy đua, nhưng có bà ngoại ở bên cạnh”.
“Nhưng hiện tại, không còn bà ngoại nữa, nhưng lại có Mặc Tây Quyết và con. Nói rồi cô cúi đầu nhìn phần bụng lồi ra của mình.
Adele nhẹ nhàng hỏi một câu: "Cô Ngôn đã từng hối hận vì gặp cậu chủ chưa?"
“Lúc bà ngoại vừa mất, tôi thực sự rất hối hận”. Trong giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc mang theo sự tiếc nuối và đau đớn khó che giấu được, "Nhưng hiện tại nghĩ lại, có lẽ tất cả mọi việc đều là ông trời sắp đặt, chỉ là tất cả đến quá nhanh, tôi vẫn cảm thấy giống như một giấc mơ vậy".
Adele vỗ vỗ vai cô, rủ rỉ nói: “Nhưng tôi biết, cậu chủ nhất định sẽ không hối hận vì đã lựa chọn cô, hiện tại không, sau này cũng không".
“Sau này?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói, phải rồi, cô và Mặc Tây Quyết có còn sau này không?
Cô day day thái dương, nụ cười nhàn nhạt gần như gắn lên đôi môi không còn chút màu sắc nào của cô: “Có lẽ có một ngày, tôi không còn nữa, ông trời có thương xót, tôi có thể sinh đứa bé ra đời đó là điều tốt đẹp nhất. Còn Mặc Tây Quyết, tôi hy vọng anh ấy có thể tìm được một người phụ nữ tốt hơn”.
“Cái gì là người phụ nữ tốt hơn?"
Giọng nói từ tình quen thuộc vang lên sau lưng cô, Ngôn Tiểu Nặc và Adele quay đầu nhìn về hướng đó, Mặc Tây Quyết đứng dưới ánh trăng, biểu cảm bình thản.
Chỉ là ánh mắt này, cô đã không thể rời mắt đi được nữa.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu, không nói gì.
Mặc Tây Quyết đi tới trước mặt cô, ngón tay nâng cằm cô lên, rồi nói: “Ngôn Tiểu Nặc, anh nói cho em biết, em anh cần, con, anh cũng cần”.
Lời nói bá đạo như vậy, chỉ có anh mới có thể nói ra.
Đôi mắt Ngôn Tiểu Nặc phản chiếu đôi mắt anh, hai trái tim thấu hiểu, hai trái tim phản chiếu lẫn nhau, dường như chính là lúc này.
Adele nhẹ nhàng lùi ra, đi được một nửa cô quay đầu lại nhìn hai con người xinh đẹp đang ôm lấy nhau dưới ánh trăng ấy, có lẽ, cô sống đến lúc này, mỗi ngày bày biện trang trí mấy thứ hoa lệ kia, cuộc sống trôi qua quá bình yên, cô cũng cần làm chút gì đó rồi.
Loại độc mà đến Trình Tử Diễm cũng không biết từ đâu ra, trừ khi là...
Adele lắc lắc đầu, toàn thân run rẩy, cô ấy đi đến căn phòng phía cuối hành lang.
"Công chúa, Adele đến từ biệt người..."
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngôn Tiểu Nặc còn đang ngon giấc, thì nghe thấy tiếng cô Toàn Cơ gõ cửa, còn mang theo giọng nói hoảng sợ: “Anh Hai, không thấy Adele đâu nữa!"
Mặc Tây Quyết nghe vậy thì vội vàng bật dậy khỏi giường, anh vẫn mặc nguyên áo choàng ngủ, đến dép đi trong nhà cũng không kịp mang, thì đã mở bật cửa ra, "Xảy ra chuyện gì?"
Cô Toàn Cơ vô cùng gấp gáp: "Adele, cô ấy, cô ấy đi trang viên rồi".
"Cái gì?" Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc đều sửng sốt vô cùng.
Adele đi đến trang viên nhà họ Mặc thì sẽ có kết cục như thế nào, ba người họ đều biết rõ. Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng động cơ máy bay vù vù, ba người cùng quay đầu nhìn, ở đó, dường như có một đường cong màu ghi nhạt lướt qua, rồi bị nhấn chìm trong tầng mây.
Mặc Tây Quyết lập tức lấy điện thoại ra, nhưng lại ngửi thấy một mùi khét lẹt.
"Chảy rồi!"
Cô Toàn Cơ và Ngôn Tiểu Nặc đồng thanh hô lên, những thứ đồ trang trí quý giá bị ngọn lửa bao vây trong chớp mắt.
Adele, cô ấy cương quyết đến vậy sao?
Cô Toàn Cơ và Ngôn Tiểu Nặc bọ sắc đến không chịu được, Mặc Tây Quyết không chút do dự liền đưa Ngôn Tiểu Nặc và cô Toàn Cơ vào mật đạo thoát thân.
Đồ đạc là vô chi, con người mới là sự sống.
Ý của Mặc Tây Quyết là một khi có chuyện xảy ra, thì muốn Adele bỏ mặc những thứ này, mở mật đạo rời đi.
Còn Adele lại lựa chọn dùng ngọn lửa để ngăn bước chân Mặc Tây Quyết, không để bản thân bị ngăn cản.
Cô ấy làm như vậy, là vì trong tay cô ấy có thứ mà Mặc Lăng Thiên coi trọng, hy vọng như vậy có thể cầu xin Mặc Lăng Thiên để cho Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết một con đường sống.
Mặc Tây Quyết dẫn theo Ngôn Tiểu Nặc và cô Toàn Cơ chạy trong mật đạo, những điều này anh đều hiểu rõ cả, trong lòng ba người cũng giống như bị ngọn lửa kia thiêu đốt, rốt cuộc cũng hóa thành tro lạnh.