Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 273: Để em ôm anh một chút
Mặc Tây Quyết nhìn thấy mấy cô người làm tập trung dưới hàng cây anh đào thì nhíu mày lại.
Ngôn Tiểu Nặc thấy mấy cô người làm sợ hãi đứng im một chỗ không dám động đậy, bộ dạng như “Tôi ngoan ngoãn nhận tội, mong được khoan hồng”.
Cô liền nói với Mặc Tây Quyết: “Thời tiết đẹp, mấy cô ấy lại thích hoa, ra chơi một chút cũng là chuyện bình thường mà”.
Lúc này mặt Mặc Tây Quyết mới hơi dãn ra.
Ngôn Tiểu Nặc liền liếc mắt nhìn mấy cô người làm ra hiệu cho các cô ấy mau chóng rời đi.
Mấy cô người làm đều thở phào một hơi, nhìn Ngôn Tiểu Nặc với ánh mắt cảm kích, vội vàng rời khỏi cây hoa anh đào.
Mặc Tây Quyết cẩn thận nhìn thần sắc của Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói rất ấm áo trầm thấp: “Sức khỏe em thế nào rồi?”
Ngôn Tiểu Nặc cười nhàn nhạt: “Em thấy khỏe hơn rất nhiều rồi”.
Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng, cùng cô đi dạo trên thảm cỏ, phía xa, một cục bông trắng chạy tới, không phải là Tú Cầu thì có thể là ai?
Miệng Tú Cầu ngậm quả bóng, chạy đến trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, thể hiện nguyện vọng mãnh liệt muốn Ngôn Tiểu Nặc cùng nó chơi bóng.
Ngôn Tiểu Nặc cười cười vuốt ve đầu Tú Cầu, đón lấy quả bóng mà nó mang đến, nhẹ nhàng ném về phía xa xa, Tú Cầu lập tức quay người chạy đi.
Có làn gió nhè nhẹ lướt qua tóc mái cô, bay bay trong gió, phủ xuống gò má như ngọc của cô, có một loại cảm giác như trang thủy mặc, Mặc Tây Quyết không kìm được hôn xuống má cô một cái, giơ tay giúp cô vuốt gọn tóc bị thổi loạn.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn lại Mặc Tây Quyết, trong gió xuân, đôi mắt đen láy của anh nhìn cô, mang theo ý cười nhàn nhạt, có một cảm giác không rõ từ đầu khiến cô muốn dựa gần lại.
“Lạnh à?” Mặc Tây Quyết ôm chặt thân hình Mặc Tây Quyết dựa tới, hỏi một cách quan tâm.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng lắc đầu, đột nhiên nói: "Ở đây ôm em một lúc được không?”
Mặc Tây Quyết dựa đầu vào đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng đáp: “Được”.
Ngôn Tiểu Nặc dựa vào trong lòng Mặc Tây Quyết, thu vào trong mắt là ngọn núi xanh biếc, gió xuân đẹp như tranh vẽ. Tâm trạng của cô như đám mây đám mây trắng tinh khiết được ánh sáng chiếu dọi, nhàn nhã mà bình yên.
Tú Cầu từ xa lao tới, ngậm quả bóng thở hổn hển.
Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được mà bật cười, Mặc Tây Quyết cầm lấy quả cầu, tùy tiện ném đi, quả bóng nảy tưng tưng không ngờ lại bật ra khỏi bức tường lâu đài.
Tú Cầu đứng lặng lẽ nhìn theo quả bóng biến mất khỏi tầm nhìn của mình, nhưng lại không biết tại sao, ngẩn ngơ nhìn theo cả nửa ngày, đi đi lại lại mấy vòng liền, tủi thân nhìn lên Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đều bật cười.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng hỏi Ngôn Tiểu Nặc: “Tuần sau tập đoàn Đế Quốc tổ chức tiệc mừng công, em có đi không?”
Ngôn Tiểu Nặc dường như không hề do dự nói: “Đi "
Mặc Tây Quyết có chút kinh ngạc, "Thật sự có thể đi à?”
Ngôn Tiểu Nặc cười rất điềm nhiên: “Đương nhiên có thể đi”.
Mặc Tây Quyết lại càng thêm kinh ngạc, anh cho rằng cô sẽ không đi. Đang trong dòng suy nghĩ thì Ngôn Tiểu Nặc đã mỉm cười bước về phía trước.
Cô đột nhiên nghĩ đến một việc, lập tức hỏi Mặc Tây Quyết: “Cận Phượng Anh thế nào rồi?”
Ánh mắt Mặc Tây Quyết lạnh đi vài phần, rồi nói: “Duy Đức không nói với em sao? Cô ta chỉ xin được chết”.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên trầm mặc, tâm trạng vui vẻ vừa rồi đã bị quét đi sạch sẽ, áy náy lấp đầy trái tim cô.
Nghĩ một chút rồi nói với Mặc Tây Quyết: “Em muốn đi gặp Cận Phượng Anh một lần”.
Mặc Tây Quyết không lập tức đồng ý, mà gọi một cô người làm đi vào phòng ngủ chính lấy chiếc áo khoác qua, anh khoác áo lên cho Ngôn Tiểu Nặc, rồi dặn dò cô: “Chú ý bản thân”.
Ngôn Tiểu Nặc cười nhàn nhạt nói: “Em biết rồi”.
Mặc Tây Quyết lại gọi vệ sĩ đến để bảo vệ cho Ngôn Tiểu Nặc, ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Bảo vệ Ngôn Tiểu Nặc cho tốt, nếu không các người biết kết cục thế nào rồi đó”.
Mấy người bảo vệ răm rắp tuân lệnh. Ngôn Tiểu Nặc đi đến nơi Cận Phượng Anh hiện tại đang ở.
Bởi vì trước đó Ngôn Tiểu Nặc đã đặc biệt dặn dò, Duy Đức đã cho người dọn dẹp sạch sẽ chỗ ở của Cận Phượng Anh, lại còn tìm bác sĩ đến để trị thương cho Cận Phượng Anh.
Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, Cận Phượng Anh từ trên xuống dưới đều rất sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, ngoại trừ trên người còn để lại những vết thương.
Có điều ánh mắt của cô ta hiện tại giống như chẳng còn lưu luyến gì nữa.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy đôi mắt của Cận Phượng Anh, trong lòng dội lên một nỗi buồn phiền.
Cận Phượng Anh nhìn Ngôn Tiểu Nặc, cười một tiếng kì quái, rồi nói: "Không ngờ cô vẫn chưa chết”.
Trên đường đi đến đó, đã chuẩn bị đủ các loại tâm lý, bao gồm cả nghe những lời độc ác.
Chỉ là cô sẽ không tức giận dù chỉ một chút, càng không chút giận sang người khác, bởi vì sơ suất của bản thân, hại gia đình người con gái trước mắt nhà tan cửa nát, còn bản thân cô, cũng không đi bù đắp cho cô ấy tốt hơn, ngay cả kết cục như ngày hôm nay.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Cô vẫn muốn chết sao?”
“Nếu không thì có thể như thế nào?” Cận Phượng Anh nhìn Ngôn Tiểu Nặc như nhìn một câu chuyện cười vậy, “Ngôn Tiểu Nặc, cô cũng là nhà tan cửa nát, chỉ trong một đêm, người thân đều mất hết, cô nên đồng cảm với tôi mới đúng!”
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên rùng mình một cái, trái tim cô cuộn thành một bọc, đau đớn co quắp lại, cô ôm lấy tim theo bản năng.
“Cận Phượng Anh, sống chẳng lẽ không tốt sao?” Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt cô ta, "Chỉ cần cô muốn sống, thì có thể sống tiếp được mà”.
Cận Phượng Anh sững sờ nhìn Ngôn Tiểu Nặc một hồi, đột nhiên cười một tràng thật lớn, “Ngôn Tiểu Nặc, tôi sống chỉ để khiến cô chết! Không! Chính là để cô nếm mùi mất mát!”
"Nhưng tôi không may mắn như cô, bên cạnh cô còn có Mặc Tây Quyết, anh ta có lúc nào là lúc không bảo vệ cô, quan tâm cô, còn tôi thì sao? Tôi đến một nơi thể thở cũng không có, còn nói về chuyện sống để làm gì!”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Cận Phượng Anh, khóe mắt nước mắt tràn ra.
“Thu lại cái bộ dạng cảm thông của cô đi!” Cận Phượng Anh hét lên chói tai, “Tôi ghét cô dùng ánh mắt đó để nhìn tôi!”
Đối với sự cuồng dại của Cận Phượng Anh, Ngôn Tiểu Nặc từ đầu đến cuối đều giữ im lặng, cô hơi ngẩng đầu lên, nói với Cận Phượng Anh bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Nghe Duy Đức nói, cô đem toàn bộ trách nhiệm nhận hết vào mình?”
Cận Phượng Anh toàn thân chấn động, nhìn Ngôn Tiểu Nặc bằng ánh mắt không thể ngờ được: “Cô đều biết cả?”
Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt, “Đừng quên rằng bản đồ mật đạo ấy vẫn còn trong tay tôi, thứ đồ mà đến quản gia Duy Đức cũng không có, thì cô làm sao mà có được?”
Cận Phượng Anh nắm chặt hai tay lại, mím chặt môi lại, nhìn Ngôn Tiểu Nặc không nói một lời nào.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Cận Phượng Anh nói: “Cô nghĩ rằng, cứ cho là cô chết rồi, thì trên đời này vẫn còn Vi Nhi giúp cô trả thù tôi, phải không?”
Cận Phượng Anh không nói gì, cúi đầu xuống, Ngôn Tiểu Nặc có thể nhìn ra được cơ thể cô ấy hơi hơi run rẩy.
“Phải!” Cận Phượng Anh lập tức thừa nhận ý đồ của mình, nhưng miệng vẫn không hề nhắc đến tên Vi Nhi, “Dù tôi có chết rồi, thì cũng phải ở dưới âm tàng địa phủ nhìn xem ngày nào cô xuống địa lao!”
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng quay người, nói với Cận Phượng Anh: “Người nhà của cô, thực sự muốn cùng cô đoàn dưới âm tàng địa phủ sao?”
Phía sau là một không gian trầm mặc.
Ngôn Tiểu Nặc đi đến bên bàn, đích thân rót cho Cận Phượng Anh một cốc sữa, sau đó thả một viên thuốc màu trắng vào.
Cô bê cốc sữa đến trước mặt Cận Phượng Anh.
Có hai người vệ sĩ lập tức đi tới khống chế Cận Phượng Anh, khiến cô ta không thể động đậy.
Ngôn Tiểu Nặc thẳng lưng lên, nói với người vệ sĩ: “Hai người thả cô ấy ra”.
Mặc dù người vệ sĩ thả Cận Phượng Anh ra, nhưng vẫn đứng cách Cận Phượng Anh một khoảng cách chưa đến một thước, nếu cô ta có ý định làm bị thương Ngôn Tiểu Nặc thì chân tay của bản thân sẽ đối diện với nguy hiểm bị phế bỏ.
“Thuốc chú Trình đưa”. Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng lắc lắc chiếc cốc, giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào, “Cô yên tâm, uống nó sẽ rất nhanh, sẽ không có bất cứ đau đớn nào”.
Cận Phượng Anh nhìn Ngôn Tiểu Nặc, đột nhiên nói một câu: “Mặc Tây Quyết đúng là mù rồi, không ngờ cô lại là một người đàn bà lòng dạ rắn độc như thế”.
Ngôn Tiểu Nặc bình thản nói: “Tôi thực sự không phải con người tốt đẹp gì. Nhưng Cận Phượng Anh này, nếu cô nói cho tôi biết, cô còn muốn sống, thì tôi bảo đảm cô có thể sống”.
“Tôi sớm đã không muốn sống nữa rồi!” Cận Phượng Anh nói, trong mắt lộ ra ánh mắt kiên quyết không do dự, “Tôi rất cảm ơn cô, để tôi có thể ra đi một cách sạch sẽ, nhưng Ngôn Tiểu Nặc, tôi và cô trước sau vẫn là kẻ thù cách nhau một biển máu hận thù! Kiếp này tính không hết, thì đến kiếp sau lại tính tiếp!
Bàn tay nắm cốc sửa của Ngôn Tiểu Nặc siết chặt lại, nhìn Cận Phượng Anh một lúc, cô đưa cốc sữa qua.
“Nếu đây là nguyện vọng cuối cùng của cô, thì tôi thành toàn cho cô”.
Cận Phượng Anh nhìn cốc sữa trắng tinh, nước mắt bất giác rơi xuống, nụ cười của cô ta mang đầy mùi vị hồi ức: “Lúc còn nhỏ gia đình rất nghèo, tôi chỉ có thể nhìn trộm người khác uống sữa rồi chảy nước miếng, bà nội không quản vất vả mỗi ngày đều dậy thật sớm, đi đến nông trường cách nhà mười cây số để mua được loại sữa bò rẻ nhất cho tôi uống”.
Ngôn Tiểu Nặc nghe mà trong lòng khó chịu đến rỉ máu.
Cận Phượng Anh đón lấy cốc sữa trong tay cô, ngẩng đầu nhìn Ngôn Tiểu Nặc, thấp giọng nói: “Ngôn Tiểu Nặc, trước nay tôi không hề may mắn như cô. Tôi rất không cam tâm, tôi sao có thể cam tâm được chứ!”
Ngôn Tiểu Nặc nhắm chặt đôi mắt, cô nói: “Cận Phượng Anh, nếu cô đồng ý, tôi sẽ cố gắng hết sức mình để bù đắp cho cô”.
Cận Phượng Anh chỉ nói một câu: “Không cần thiết nữa”.
Nói xong, cô ta uống hết cạn cốc sữa, sau đó là tiếng chiếc cốc rơi xuống đất giòn tan.
Hai mắt Cận Phượng Anh nhắm nghiền, ngã xuống đất mềm nhũn.
Ngôn Tiểu Nặc tiến lên phía trước, nhìn thấy đôi môi xanh bầm của cô ta, đôi môi ấy vẫn còn mang nụ cười như được giải thoát.
Trong lòng cô đột nhiên trào lên một ý nghĩ lạnh giá, ánh sáng bên ngoài cửa sổ tươi đẹp, mà không khí trong căn phòng này lại lạnh giá đến vậy!
Cô quay người, dặn dò người vệ sĩ: “Mời quản gia Duy Đức đến phòng khách”.
Người vệ sĩ lập tức đi.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đi đến phòng khách của lâu đài.
Mặc Tây Quyết ở bên đường đứng chờ Ngôn Tiểu Nặc, thấy Ngôn Tiểu Nặc đi ra, liền vội vàng tiến đến ôm lấy cô, hỏi một cách căng thẳng: “Em không sao chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn ánh mắt quan tâm của Mặc Tây Quyết, thì ra cô và Mặc Tây Quyết đều giống nhau, đều là người từng mắc sai lầm, cảm nhận của hai người hoàn toàn tương đồng!
Cô đột nhiên có chút thấu hiểu tâm trạng của Mặc Tây Quyết ngày đó, cô đột nhiên không biết nên đi trả lời anh thế nào.
“Sao vậy?” Mặc Tây Quyết thấy Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, bàn tay vội vàng đặt lên trán cô ấy, rồi lại nắm chặt tay cô trong tay mình, “Lạnh thế này? Mau vào trong!”
Sự lo lắng và căng thẳng của anh, khiến cho cảm giác lạnh giá trong lòng Ngôn Tiểu Nặc dần dần tan biến.
Cô đưa tay ra, ôm chặt lấy Mặc Tây Quyết, gục đầu vào vòm ngực nóng rực của anh, thấp giọng nói: “Mặc Tây Quyết, để em ôm anh một chút!”