Mục lục
Tổng tài cuồng vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 276: Tầm thường như cát bụi​




Ngôn Tiểu Nặc có chút ngẩn người, hôm nay cô không phải nhân vật chính, Mặc Tây Quyết lại làm như rất chính đáng ôm theo cô lên bục phát biểu.



Cô kéo kéo vạt áo anh, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta đi làm gì?”



Mặc Tây Quyết cười với cô một cách ma mị, nói: “Đi làm việc xấu”.



Gương mặt Ngôn Tiểu Nặc có chút khó xử, thấp giọng nhắn nhở Mặc Tây Quyết: “Mặc Tây Quyết, đây là tiệc mừng công, đừng có tùy tiện”.



Mặc Tây Quyết nhếch nhếch lông mày, nói rất bá đạo: “Tiệc là do anh tổ chứ, dựa vào cái gì mà không được tùy tiện?”



Ngôn Tiểu Nặc trợn to mắt, còn chưa phản ứng lại thì đã bị Mặc Tây Quyết ôm lên trên bục phát biển.



Không biết ai là người vỗ tay đầu tiên, rồi cả hội trường vỗ tay như sấm vang, âm nhạc cũng bị dừng lại, ngoại trừ tiếng vỗ tay thì không còn tiếng gì khác.



Vĩ Nhi không hề vỗ tay theo, mà đứng ở giữa nhìn Mặc Tây Quyết.



Ngôn Tiểu Nặc không biết rốt cuộc Mặc Tây Quyết muốn làm gì, cũng không dám động đậy, tay bị Mặc Tây Quyết nắm chặt, không thể tránh đi được.



Giọng nói đầy từ tính của Mặc Tây Quyết vang lên, lời nói mở đầu là dùng thứ tiếng anh lưu loát, “Cảm ơn tất cả mọi người đã đến tiệc mừng công của tập đoàn Đế Quốc, trước đây có một số thông tin không đúng về tập đoàn Đế Quốc, tôi hy vọng rằng từ lúc này có thể hoàn toàn biến mất, đặc biệt cảm ơn sự giúp đỡ của cô Vi Nhi, bữa tiệc mừng công này là vì cảm tạ cô ấy”.



Tất cả ánh mắt hâm mộ của những người phụ nữ lại tập trung trên người Vi Nhi, mọi người đều lần lượt giơ ly trong tay, hướng về phía Vĩ Nhi nâng ly.



“Vi Nhi, lại còn tài hoa như thế nữa”.



“Đúng vậy, không ngờ lại có thể giúp tập đoàn Đế Quốc vượt qua cửa ải khó khăn, ngoài cô Toàn Cơ ra thì tôi thấy chỉ có cô có bản lĩnh đó”.



“Chúc mừng, chúc mừng, tổng giám đốc Mặc đặc biệt tổ chức bữa tiệc này vì cô, đây chính là vinh dự đặc biệt, tôi thấy cô phải là người đầu tiên ở bên tổng giám đốc Mặc mới đúng”.



Những câu khen ngợi dồn dập của mọi người khiến cho Vi Nhi đang buồn phiền tâm trạng tốt lên một chút, cô ra lộ ra nụ cười xinh đẹp, yêu kiều, nâng cốc với mọi người sau đó thì uống một ngụm trong ly rượu vang.



Tiếng vỗ tay bỗng chốc vang lên, khiến cho cả hội trường trở nên nhiệt liệt hẳn lên. Mặc dù Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười dụ dàng.






Đột nhiên Mặc Tây Quyết nói: “Nhân cơ hội hôm nay, tôi muốn chính thức tuyên bố một chuyện”.



Cả hội trường bỗng chốc lại trở nên yên tĩnh, còn gương mặt Mặc Tây Quyết lại mang theo một loại cảm giác rất nghiêm túc, cộng thêm anh đứng trên bục cao, có một loại cảm giác bá đạo thống trị thiên hạ khiến mọi người khiếp sợ.



Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận rõ ràng Mặc Tây Quyết lại siết chặt bàn tay cô hơn, trực giác mách bảo cô lời Mặc Tây Quyết nói tiếp theo đây chắc chắn có liên quan đến bản thân, nhưng ở nơi như thế này...cô có chút run run.



Giọng nói của Mặc Tây Quyết lại vang lên, mang theo cảm giác trịnh trọng: “Tôi muốn nói với mọi người, người bạn gái duy nhất của Mặc Tây Quyết này, chỉ có Ngôn Tiểu Nặc”. Ánh mắt của anh từ từ quét qua gương mặt những người phụ nữ đó, cuối cùng dừng lại trên mặt Ngôn Tiểu Nặc, anh nói: “Hy vọng mọi người có thể tôn trọng bạn gái tôi như tôn trọng tôi”.



“Nếu để tôi nghe thấy ai còn tiếp tục nói nhảm, thì đừng trách Mặc Tây Quyết này lật mặt không nhận quen biết”.



Câu nói như sấm đáng bên tai, vang lên trên đầu mỗi người có mặt ở đó.



Gương mặt Vi Nhi tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Mặc Tây Quyết, trong đôi mắt màu ngọc bích, có một sự phẫn nộ vô cùng và không cam tâm.



Cô ta vứt chiếc lỵ xuống dưới đất rồi quay người rời đi.



Cô Toàn Cơ day day nhất đường, sự mệt mỏi và phiền muộn trên gương mặt xinh xắn không thể che giấu được, Phó Cảnh Thâm ở phía sau nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, trao cho cô ánh mắt an ủi dịu dàng.



Ngôn Tiểu Nặc nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Vi Nhi, trong lòng thở dài một hơi.



Mặc Tây Quyết lại chẳng có chút động tĩnh gì, dường như Vi Nhi rời đi đối với anh chẳng có chút ảnh hưởng gì.



Anh cùng Ngôn Tiểu Nặc xuống khỏi bục phát biểu.



Mọi người lúc đó mới từ trong sự chấn động vừa rồi lấy lại tinh thần, cười tươi chúc mừng Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc, giống như chúc mừng Vi Nhi vừa rồi vậy.



Chẳng có ai để ý đến việc Vi Nhi rời đi, ngược lại, bởi vì câu nói đó của Mặc Tây Quyết, mà lại vô cùng niềm nở với Ngôn Tiểu Nặc, dù sao anh cũng không muốn đi chọc giận Mặc Tây Quyết.



Ngôn Tiểu Nặc kiên nhẫn đi đáp lại mấy người phụ nữ đó, giao lưu hết một vòng thì cô cảm thấy rất mệt.



Cô Toàn Cơ đi tới, “Giải cứu” Ngôn Tiểu Nặc.



“Mệt rồi à?”, cô Toàn Cơ đưa Ngôn Tiểu Nặc đến một chỗ tương đối yên tĩnh để ngồi.



Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống, thở một hơi thật dài, gọi nhân viên phục vụ lấy một ly sữa nóng, uống mấy ngụm mới thấy tốt hơn một chút.



Giữa chừng cũng có mấy người muốn đến làm quen với Ngôn Tiểu Nặc, nhưng nhìn thấy nụ cười nhàn nhàn của cô Toàn Cơ và Ngôn Tiểu Nặc thì đều biết điều rời đi.



Cô Toàn Cơ nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc, ngữ khí đầy quan tâm, “Nếu cảm thấy khó chịu, thì đi về trước đi, dù sao thì tiếp đến cũng không có gì thú vị cả”.



Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy lời của cô Toàn Cơ như lời vàng ý ngọc, cô gật đầu nói: “Em thấy ở đây bí bách quá, muốn đi ra ngoài đi lại một chút”.



“Một mình em đi sao?” Cô Toàn Cơ kinh ngạc hỏi, sau đó đứng lên nói: “Chị đi cùng em".



Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy một mình cô đi dạo không bằng có cô Toàn Cơ ở bên cạnh, cô cười nói: “Vậy thì phiền chị rồi”.



“Giữa chúng ta còn nói mấy thứ này làm gì?” Cô Toàn Cơ cẩn thận chăm sóc cô.



Ngôn Tiểu Nặc liền hỏi: “Sao lại không thấy chị Giản Minh đâu?”



Cô Toàn Cơ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Chị cũng không biết chị ấy đi đâu rồi, trước khi em quay lại, hình như chị ấy nói muốn đi trình diễn, nhưng đến bây giờ vẫn chưa quay lại”.



Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc trợn to mắt nhìn, trong ngữ khí toàn là sự lo lắng: “Hiện tại chị ấy vẫn chưa quay lại? Cũng không có tin tức gì sao?”



Cô Toàn Cơ vội vàng an ủi cô: “Em đừng lo lắng, hôm qua Giản Minh còn gọi điện cho chị, nói là cô ấy vẫn còn đang làm việc, chỉ là không chịu nói là đang ở đâu”.



Ngôn Tiểu Nặc thở phào một hơi, “Có thể liên lạc với chị ấy là tốt rồi”.



Cô Toàn Cơ cười ôm lấy vai cô, nói: “Em xem em đi, cứ hỏi hết cái nọ đến cái kia”.






Ngôn Tiểu Nặc ngại ngùng cười cười: “Chị Giản Minh đối xử với em rất tốt”.



“Anh Hai đối xử với em tốt nhất”. Cô Toàn Cơ thu lại nụ cười, nói với cô: “Có một số chuyện phải xử lý ngay lập tức, không thì đêm dài lắm mộng”.



Ngôn Tiểu Nặc nói: “Em đương nhiên biết đạo lý này, em biết phải làm như thế nào”.



Cô Toàn Cơ cùng Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục đi dạo, đột nhiên điện thoại trong túi xách vang lên, là Phó Cảnh Thâm gọi đến.



Cô hơi nghiêng người đi nhận điện thoại: "Alo? A Thâm”.



Xưng hô thân mật như vậy, Ngôn Tiểu Nặc không kìm được cười cười, đổi lại là một cái lườm của cô Toàn Cơ.



Ngôn Tiểu Nặc biết điều liền đi lên trước mấy bước, cố ý để cô Toàn Cơ ở lại đó nói chuyện.



Đột nhiên, cô nhìn thấy phía cây hoa trước mặt có một người đứng đó.



Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy bóng lưng ấy có chút thân quen, tiến lại gần nhìn thì mới phát hiện ra là Lục Đình.



“Lục Đình?” Ngôn Tiểu Nặc đi tới đó chào hỏi Lục Đình.



“Tiểu Nặc”. Lục Đình quay người lại, có một thứ tình cảm không thể che giấu được trong giọng nói của anh ta.



Hơn mười ngày không gặp cô, cô vẫn gầy như vậy, có điều khí sắc đã tốt hơn rất nhiều rồi, bộ váy đó dưới ánh trăng lóe lên tia sáng mềm mại, một chút ánh sáng xanh điểm trên tóc khiến cô đẹp như nữ thần dưới ánh trăng vậy.



Quả nhiên ở bên cạnh Mặc Tây Quyết, cô mới có thể có được bộ dạng phong nhãn như thế, mà những thứ này thì anh ta mãi mãi không thể cho cô được.



“Em vẫn khỏe chứ?” Đây là câu nói duy nhất Lục Đình nghĩ tới, “Vậy còn con của em..."



Ngôn Tiểu Nặc có một cảm giác phức tạp khó nói đối với Lục Đình, cô liền nói: “Em rất tốt, con em cũng vẫn ổn, chỉ là anh...sao anh lại ở đây”.



Lục Đình cười nhẹ nhàng nói: “Bố và mẹ anh cùng tham gia tiệc mừng công, nên anh cũng đến, chỉ là không muốn vào trong”.



Bởi vì anh ta nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc khoác tay Mặc Tây Quyết, sóng đôi nhau cùng đi vào bữa tiệc dưới con mắt của mọi người.



Anh ta thừa nhận bản thân anh ta rất ghen tị, nhưng lại không muốn không khí trở nên ngại ngùng, vì thế nhìn thấy khoảnh khắc ấy của hai người bọn họ, anh ta liền đi ra ngoài.



Nhưng vẫn không cam tâm nên đứng ở cửa lén lút ngóng nhìn, không ngờ lại nhìn thấy Mặc Tây Quyết tỏ tình, Vi Nhi phẫn nộ rời khỏi bữa tiệc.



Ngôn Tiểu Nặc cho rằng Lục Đình từ đầu đến cuối đều ở trong vừa hoa, liền nói với anh: “Bữa tiệc chắc sắp kết thúc rồi, anh và hai bác cũng về sớm đi”.



Lục Đình cười khổ: “Tiểu Nặc, lâu rồi không gặp, vừa mới gặp mặt, em đã muốn anh đi về rồi à?”



Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc có một cảm giác thất vọng trào lên, cô cắn môi nói: “Lục Đình, em thực sự, thực sự rất xin lỗi anh”.



“Xin lỗi anh?” Lục Đình nhẹ nhàng nói: “Thực sự là em phải xin lỗi anh, nhìn thấy anh mà đến cười cũng không cười lấy một cái”.



Ngôn Tiểu Nặc ngẩng mặt nhìn Lục Đình, anh ta đứng ngược ánh trăng, trong ánh mắt mang theo sự dịu dàng bất lực.



Anh ta và Mặc Tây Quyết không giống nhau, nếu Mặc Tây Quyết không vui, đôi mắt đen láy lạnh lùng vô cùng, còn Lục Đình sẽ dùng vẻ ngoài dịu dàng bọc lấy cảm giác không vui ấy, hoàn toàn không muốn làm tổn thương cô.



“Lục Đình, em thực sự không biết nên nói với anh như thế nào”. Gương mặt Ngôn Tiểu Nặc đầy sự khó xử, “Có lẽ chúng ta căn bản không nên gặp lại nữa”.



“Tiểu Nặc, anh và em hoàn toàn tương phản”. Giọng nói của Lục Đình giống như tiếng cánh hoa rơi dưới trăng, mang đầy vẻ u sầu ngọt ngào, “Có thể gặp lại em, có thể thực sự nhìn thấy em bằng da bằng thịt, có thể nói với em mấy câu, đều khiến anh cảm thấy vô cùng đáng quý, mỗi giây đều hận không thể tách thành nhiều phần, từng chút từng chút cùng em trải qua cuộc sống”.



Lời nói tình cảm động lòng như thế, lại khiến trái tim Ngôn Tiểu Nặc đau đớn vô cùng.



“Lục Đình, đừng nói như vậy”. Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc lấp đầy bởi nước mắt, "Từ lúc em đánh ngất anh, giao cho mẹ anh đưa anh trở về thành phố S, thì chúng ta...



“Tiểu Nặc, đừng nói tiếp”. Lục Đình vội vàng ngắt lời cô, trong đồng tử màu hổ phách mang theo sự cầu xin, “Đừng nói từ đó, anh sợ”.



Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc nhìn Lục Đình, cô đột nhiên nhớ lại câu nói đó, khi yêu một người, sẽ rất thấp, rất thấp, sẽ hèn mọn như tro bụi.



Nhưng Ngôn Tiểu Nặc không muốn để Lục Đình hèn mọn như tro bụi, nhưng cô lại không biết làm như thế nào.



“Lục Đình, nếu như...nếu như chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn, thì có thể tất cả sẽ không giống như hiện tại”. Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng vỗ về Lục Đình, “Nhưng hiện tại



“Nhưng hiện tại, em lại gặp được anh”. Giọng nói Mặc Tây Quyết đột nhiên vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK