Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 162: Cao Phong, anh dám làm không dám nhận




“Cao Phong, anh!” Kim Tuyết Mai vốn tràn đầy bụng lửa giận, nhưng sau khi nhìn thấy Cao Phong, bỗng nhiên cô không biết nên mở miệng thế nào.



Loại cảm giác buồn bực trong lòng này, thật sự có chút không thoải mái, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.



"Sao thế?" Cao Phong nghi ngờ nhìn thoáng qua Kim Tuyết Ngọc, lại nhìn về phía Kim Tuyết Mai.



"Cao Phong, anh làm gì sau lưng em, chính anh không rõ sao?” Kim Tuyết Mai nghiến răng, tức giận nói.



"Làm gì cơ? Anh làm chuyện gì sau lưng em.” Trong lòng Cao Phong không nói gì.



Anh làm nhiều chuyện sau lưng em lắm, không biết em nói chuyện nào?



"Cao Phong, anh còn giả vờ à? Anh dám làm không dám nhận sao?” Kim Tuyết Ngọc cười mỉa chất vấn.



"Rốt cuộc là anh đã làm gì, mà anh không dám nhận hả?” Cao Phong khẽ nhíu mày.



"Còn giả vờ nữa, chẳng lẽ anh không biết ngàn chén không say trong truyền thuyết ư? Chẳng phải anh là ngàn chén không say sao? Không phải là anh còn nói, chị gái tôi biết chuyện này sao?”



"Bây giờ tôi muốn đối chất với anh, chị gái, chị có biết chuyện về truyền thuyết ngàn chén không say không?" Kim Tuyết Ngọc hừ lạnh nói.



"Truyền thuyết về ngàn chén không say sao? Truyền thuyết về ngàn chén không say gì cơ, chị không biết!” Kim Tuyết Mai ngẩn người, cô thật sự không biết gì về truyền thuyết ngàn chén không say.



Kim Tuyết Ngọc nghe thấy vậy thì càng cười mỉa, trong lòng đã nhận định, Cao Phong là đang nói dối trước mặt mình.



Lúc trước lúc mình chất vấn Cao Phong trên xe, Cao Phong còn nói chuyện này Kim Tuyết Mai biết, hiện giờ bị vạch trần rồi đấy?



"Em biết ngay mà, đàn ông có tiền đều xấu xa, Cao Phong anh mới trúng mấy tỷ, lập tức trở nên không ra gì, anh đúng là có lá gan!” Kim Tuyết Ngọc chỉ vào Cao Phong rồi mắng.



"Em nói nhỏ một chút, đừng ầm ĩ tới cha mẹ.” Kim Tuyết Mai cau mày nói. "Âm Ĩ đến chỗ cha mẹ thì sao, đúng lúc để cha mẹ phân xử giúp, xem anh ta còn có tư cách tiếp tục ở nhà chúng ta nữa hay không!” Kim Tuyết Ngọc vẫn nhất quyết không tha như cũ.



"Chuyện này chị em thật sự biết.” Cao Phong thở dài một tiếng trả lời.



Nếu không phải tối nay đến quán bar Long Phi, anh cũng không biết truyền thuyết về ngàn chén không say là cái quỷ gì!



"Chị thấy chưa, bây giờ anh ta còn giả bộ nữa, người như vậy chị còn ở bên làm gì, không ly hôn giữ lại qua tết sao?" Kim Tuyết Ngọc nghe vậy rất tức giận.



Vẻ mặt Kim Tuyết Mai cũng rất khó coi, mình thật sự không biết gì về truyền thuyết ngàn chén không say, vậy mà Cao Phong nói mình biết.



Mình đều tới chất vấn anh như vậy, anh còn nói dối trước mặt mình sao?



"Thôi, em kể cho chị em nghe về chuyện này đi, cô ấy sẽ biết thôi.” Cao Phong bất đắc dĩ lắc đầu, rõ ràng là muốn Kim Tuyết Ngọc giải thích cho Kim Tuyết Mai nghe.



"Anh bảo tôi làm gì thì tôi phải làm thế đó à, anh là cái thá gì? Tên đàn ông xấu xa này, bây giờ lập tức rời khỏi nhà chúng tôi đi!” Kim Tuyết Ngọc không nghe Cao Phong nói.



Mà Kim Tuyết Mai thì khẽ nhíu mày, cô cũng rất muốn biết, truyền thuyết về ngàn chén không say là sao đây, sao có thể liên quan tới việc Cao Phong đi tìm phụ nữ được.



"Tuyết Ngọc em nói nghe xem, chị muốn nghe." Vẻ mặt Kim Tuyết Mai nghiêm túc nói.



Kim Tuyết Ngọc nghe thấy vậy thì sửng sốt, sau đó trừng mắt với Cao Phong một cái, bắt đầu giải thích với Kim Tuyết Mai.



"Ngàn chén không say là nói về Cao Phong, cái tên này rất nổi tiếng ở quán bar Long Phi! Không ai không biết?”



"Trong khoảng thời gian trước, Cao Phong vì tranh giành tình nhân, sau đó đã thi uống rượu với một cậu chủ nhà giàu.”



"Nghe nói lúc ấy anh ta liều mạng uống hơn mười chai rượu, Cao Phong nhà ta lợi hại cỡ nào, uống rất nhiều mà không ngã xuống, cuối cùng dẫn theo cô gái kia rời đi.”



Kim Tuyết Ngọc dùng giọng điệu nói móc: "Đúng rồi, lúc ấy cậu chủ nhà giàu kia còn muốn làm Kim Tự Tháp rượu trắng trên tiền mặt gì đó, uống một chén sẽ có mấy triệu, Cao Phong người ta không cần, đã ném hết lên mặt cậu chủ nhà giàu kia.”



"Chị, chị nói xem, Cao Phong này vì người phụ nữ kia mà ngay cả tiền cũng không cần, đây là để ý cô gái kia cỡ nào?”



Kim Tuyết Ngọc không phát hiện, sau khi cô ta kể xong, sắc mặt Kim Tuyết Mai đã thay đổi.



Mới đầu cô còn tức giận, chuyển sang nghi ngờ, cuối cùng thì hiểu ra, cho đến sau này là xấu hổ đỏ mặt.



Chuyện này cô có thể không biết được sao, không phải là lần uống rượu với đám Vũ Hoàng Minh đấy à?



Biểu hiện ngày đó của Cao Phong, khắc sâu vào trong lòng Kim Tuyết Mai, khiến bây giờ cô vẫn khắc sâu ấn tượng.



Nhưng cô không ngờ tới, những người có mặt ở trong quán bar, lại lan truyền Cao Phong thành ngàn chén không say, khiến cô có cảm giác dở khóc dở cười.



Kim Tuyết Ngọc nói một lát, cuối cùng cũng phát hiện biểu cảm của Kim Tuyết Mai không đúng lắm, không nhịn được hơi kinh ngạc.



Mà Cao Phong thì ở một bên lẳng lặng uống nước, không có ý định chen vào nói, dù sao Kim Tuyết Ngọc đang kể đúng sự thật.



"Chị, sao chị không tức giận vậy?” Kim Tuyết Ngọc nhìn Kim Tuyết Mai với vẻ khó hiểu.



"Khụ, chuyện đó, Tuyết Ngọc, chuyện này chị biết..." Kim Tuyết Mai lén nhìn chằm chằm Cao Phong, sau đó trả lời.



Trong lòng còn nghĩ, chẳng trách anh bình tĩnh như vậy, hóa ra là vì chuyện này!



"Cái gì? Chị cũng biết sao?” Kim Tuyết Ngọc mơ hồ: “Chị biết vậy mà không nói lời nào, chị không nên chất vấn anh ta sao?”



"Chị biết anh ta tìm phụ nữ vậy mà có thể chịu đựng? Nếu chị nói như vậy, vậy em quá khinh thường chị rồi!"



"Em hiểu được, có phải là chị quen người phụ nữ kia? Cho nên xấu hổ không dám nói đúng không?”



"Người phụ nữ kia là ai, sao có thể để tiện như vậy, tùy tiện thông đồng với chồng người ta? Bây giờ em đi xé cô ta ra!”



Kim Tuyết Ngọc lớn tiếng mắng, lúc này không quan tâm cái gì gọi là rụt rè rồi.



"Phụt." Cao Phong đang uống nước, đột nhiên phun ra một ngụm, anh thật sự có chút không nhịn được nữa rồi.



Đổi lại là người khác mắng Kim Tuyết Mai, anh chắc chắn sẽ khiến người đó phải trả giá rất đắt, cho dù người đó có thân phận gì.



Nhưng Kim Tuyết Ngọc này mà nói... Sao anh có thể làm gì được, anh cũng rất bất đắc dĩ!



Mà Kim Tuyết Mai thì theo tiếng mắng của Kim Tuyết Ngọc, sắc mặt không ngừng kém hơn, miệng cũng không ngừng mím lại.



Kim Tuyết Ngọc càng mắng càng hung, gương mặt cô ta cũng tràn ngập bực tức, sau đó là từ đỏ sang đen, từ đen sang đỏ, răng nanh còn nghiến kêu ken két.



Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai như vậy, càng không nhịn được muốn cười to.



Kim Tuyết Mai đi cùng Kim Tuyết Ngọc tới chất vấn Cao Phong, không ngờ tới mình sẽ bị mắng một trận, điều này khiến Cao Phong hơi buồn cười.



“Chị, chị nói cho em biết, rốt cuộc người phụ nữ xấu xa kia là ai, chị ngại ra tay thì để em!"



"Đợi em đánh người phụ nữ kia một trận, lại bảo Cao Phong cút đi, cút đi cùng người phụ nữ không biết xấu hổ đó luôn!” Kim Tuyết Ngọc vẫn không ngừng mắng.



“Đủ rồi!” Bỗng nhiên Kim Tuyết Mai kêu lên, giọng nói rất to.



Kim Tuyết Ngọc lập tức câm miệng, có chút mơ hồ nhìn Kim Tuyết Mai, vẻ mặt không hiểu lắm.



Chị gái của mình bị làm sao thế, trong hôn nhân đã xuất hiện kẻ thứ ba, còn không cho phép mình mắng kẻ thứ ba kia sao?



Kim Tuyết Ngọc vô cùng hoài nghi, có phải là Cao Phong rót thuốc mê gì đó cho Kim Tuyết Mai hay không?



Nếu không sao Kim Tuyết Mai có thể che chở cho Cao Phong như vậy, chuyện này thật sự khiến Kim Tuyết Ngọc không thể tin được.



"Chị! Chị ngốc à, vì sao chị không cho em mắng, em chẳng những muốn mắng, hôm nay em còn đuổi Cao Phong đi, đuổi anh ta đi tìm con hồ ly tinh kia luôn!" Kim Tuyết Ngọc tức giận nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK