Nhưng Kim Vũ Kiên thì khác, cô ấy có một cá tính rất mạnh mẽ, và nếu cô ấy thực sự gây rắc rối thì Kiều Thu Vân sẽ không thể chống đỡ được.
Từ nhỏ, Kim Vũ Kiên đã khá nổi loạn.
Tính cách của cô và Kim Tuyết Mai là hai thái cực đối lập nhau.
Thời gian Kim Tuyết Mai làm chủ tịch, cô đã rất mạnh mẽ, tuy nhiên đó là tình thể bắt cô phải mạnh mẽ, không mạnh mẽ không được.
Nhưng Kim Vũ Kiên thì khác, cô ấy mạnh mẽ từ trong ra ngoài, mạnh mẽ từ lúc còn thơ bé đến khi trưởng thành. "Hừ! Mẹ nói cho con biết, nếu con tức giận ở nhà thì tốt hơn hết là con nên đi du lịch đi.” Kiều Thu Vân trừng mắt nhìn Kim Vũ Kiên, “Con mà đi du lịch thì không phải mẹ ở nhà ức hiếp chị gái con đến chết sao?” Kim Vũ Kiên nói không nên lời. “Vũ Kiên, con nói chuyện kiểu gì đấy?” Kim Ngọc Hải mång.
Kim Vũ Kiên khịt mũi và lẩm bẩm: “Đó là sự thật mà " “Được rồi, hiện tại Tuyết Mai đã trở lại, mẹ sẽ giải thích rõ ràng một số chuyện."
Kiều Thu Vân đặt đũa xuống và nghiêm nghị nhìn Kim Tuyết Mai
Kim Tuyết Mai ngẩng đầu lên và nhìn Kiều Thu Vân với vẻ nghi ngờ. "Mẹ đã kiểm cho con một công việc ở Bất động sản Bảng Phi” Kiều Thu Vân nói thẳng.
Thấy Kim Tuyết Mai có chút hoài nghi, Kim Ngọc Hải giải thích: "Bất động sản Băng Phi là Bất động sản Phong
Mai trước đây.” Khi nghe thấy Bất động sản Phong Mai, phản ứng đầu tiên của Kim Tuyết Mai là gật đầu, dù sao đây cũng là công ty lấy tên cô và Cao Phong ghép lại. “Tại sao mẹ lại muốn chị gái con đi làm ở đó?" Kim Vũ Kiên trầm giọng hỏi. "Cậu chủ nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng, cậu
Bằng, hiện là Tổng giám đốc của Bất động sản Bằng Phi. Chị gái con nên tiếp xúc nhiều hơn với cậu ấy” Kiều Thu Vân nói không chút do dự, như thể chuyện này là lẽ thường tình. "Vậy thì con sẽ không đi.” Kim Tuyết Mai từ chối ngay lập tức, cuối cùng cô cũng hiểu ý của Kiều Thu Vân. Hóa ra Kiều Thu Vân vẫn muốn lấy Kim Tuyết Mai ra nịnh bợ Cao Bằng, để kiếm tiền cho mình. "Tại sao không? Có bao nhiêu cô gái mơ ước được giả vào nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng này chứ?" "Cứ mười cô gái thì có chín có muốn kết hôn, và một cô nhất định là kẻ ngốc" Kiều Thu Vân hừ lạnh. “Vậy thì con thà là một kẻ ngốc.” Giọng điệu của Kim
Tuyết Mai cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Những chuyện khác cô có thể nhẫn nhịn chịu đựng với Kiều Thu Vân, nhưng về chuyện của Cao Phong thì không được! “Mẹ, anh rể của con là con nhà họ Cao!” Kim Vũ Kiện cau mày nói.
Tuy nhiên, Kiều Thu Vân cũng cười chế nhạo một tiếng. "Được rồi! Mẹ tin con! Mẹ tin cậu ấy là con nhà họ
Cao "Sau đó thì sao, cùng là con nhà họ Cao, tại sao cậu Bằng lại đang ngồi vững vàng ở vị trí cao nhất đất Hà Nội! Còn Cao Phong ở đâu? Cậu ta bị người ta đuổi giết, không bằng một con chó! Ngay cả nhà của mình cũng không quay về được!” "Giữa con cái nhà họ Cao với nhau cũng có sự khác biệt hả? Mẹ không quan tâm Cao Phong đã chết hay chưa, Tuyết Mai, nhất định con phải liên lạc với cậu Băng. “Con không nhìn ra dáng vẻ kiêu ngạo của Kim Ngọc Dung à? Nếu chị gái con có quan hệ tốt với cậu Bằng, đám người Kim Ngọc Dung có dám kiêu ngạo như vậy không?”
Kiều Thu Vân cảm thấy bà ta rất có lý, thở hổn hển nói. "Xét về quan hệ, anh rể của con là anh của Cao Bằng
Anh ta phải gọi chị con là chị dâu!” “Mẹ làm như vậy là muốn biến chị gái con thành loại người gì hả?” Kim Vũ Kiên đập mạnh vào bàn và đứng dây.
Kiều Thu Vận im lặng sau khi nghe những lời đó, và sau một lúc nói: "Mẹ làm điều này vì lợi ích của chị gái con." "Cho dù trước kia Cao Phong tốt như thế nào, hiện tại cậu ta đã mất đi quyền lực, nhà chúng ta muốn vinh hoa phú quý thì nhất định phải bám lấy cậu Bằng "Các con đừng bảo mẹ là kẻ nịnh hót, mẹ chỉ nhìn xa trông rộng hơn các con, và sống thực tế hơn các con mà thôi." "Kim Ngọc Dung nói đúng. Mọi mảnh đất mà chúng ta đứng dưới chân giờ đây đã thuộc về cậu Băng “Nếu cậu ấy thật sự muốn đuổi chúng ta đi, thì chúng ta sẽ không có chỗ ở trong thành phố Hà Nội này." Kiều Thu Vân khẽ cau mày, có chút sốt ruột nói. "Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên cũng là chỗ của anh ta sao?" Kim Tuyết Mai chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi. Nghe thấy lời nói của Kim Tuyết Mai, Kiều Thu Vân sửng sốt một chút, không trả lời ngay. Kim Ngọc Hải im lặng một chút và nói: "Không phải, khu đó là của Tập đoàn Hà Đô! Tập đoàn Hà Đô không phải là một tập đoàn nhỏ. "Mặc dù nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng không sợ Tập đoàn Hà Đô, nhưng Cao Bằng không thể đại diện cho toàn bộ nhà họ Cao. Bản thân cậu ta cũng sợ khi phải chống lại Tập đoàn Hà Đô.
Kim Tuyết Mai gật đầu và nói: “Vậy thì hôm nay con sẽ chuyển đến khu dân cư cao cấp Bồng Thiên. "Con! Con định khiến mẹ tức chết sao?"
Kiều Thu Vận cũng đập tay lên bàn, chỉ vào mặt Kim Tuyết Mai và chửi rủa. “Có phải nếu con chết, mẹ sẽ không ép buộc con nữa?" Mặt Kim Tuyết Mai không chút thay đổi, liếc nhìn
Kiều Thu Vân.
Nhìn thấy ánh mắt của Kim Tuyết Mai, trái tim của Kiều Thu Vân co rút lại, không thể nói nên lời.
Kim Tuyết Mai không nói gì tiếp nữa, cô lập tức đứng dậy vào phòng thu dọn đồ đạc. “Con ở cùng với chị gái con." Kim Vũ Kiên đi theo không do dự. "Các con!"
Kiều Thu Vận tức giận hét lên, bà ta định bước tới, nhưng đã bị Kim Ngọc Hải kéo lại. “Bà định làm gì? Bây giờ hai đứa nó sẽ không nghe những gì bà nói đầu" Kim Ngọc Hải nói. "Hừ! Không nghe lời, nếu không nghe lời, tôi sẽ dùng thứ đó để uy hiếp con bé, không nghe cũng phải nghe!" Kiều Thu Vân hừ lạnh.
Hiện tại bà ta đã chọc đúng vào mạch máu nóng của Kim Tuyết Mai.
Sự an toàn của Cao Phong là điểm yếu của Kim Tuyết Mai. “Tôi xin bà, bà đừng làm nữa được không?" “Bà à, bà có thể đợi vài ngày cho con gái bình tĩnh trở lại được không?” Kim Ngọc Hải thở dài cầu xin.
Kiều Thu Vân cau mày, liếc nhìn Kim Ngọc Hải, sau đó bà ta xoay người đi về phía phòng ngủ. "Đợi vài ngày thì đợi vài ngày, nhưng tôi nói trước, nhất định tôi phải nói chuyện này ra
Kiều Thu Vân nói xong những lời này rồi bà ta đóng sầm cửa phòng ngủ. Ngay sau đó, Kim Tuyết Mai thu dọn một số thứ đơn giản, cô chuẩn bị đến khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.
Kim Vũ Kiên cũng ôm hai con gấu lông dày, cô ấy cũng theo sát phía sau Kim Tuyết Mai. Giống như trước đây, làm người phục vụ của Kim Tuyết Mai. “Cha, bọn con đi. nha” Kim Tuyết Mai nói một cách nhẹ nhàng. " Đi đi, đi đi. Tất cả là do cha vô dụng...