“Bốp!!
Một âm thanh giòn dã vang lên, Trịnh Lân không thể tránh được, bị tát một phát vào mặt.
Bàn tay Cao Phong lớn như chiếc quạt hương bồ, tay anh giống như dùng lực của cả ngàn cân đánh Trịnh Lân ngã ngửa ra đất chỉ trong chớp mắt.
Chỉ một bàn tay đã giải quyết xong Trịnh Lân.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Lê Trọng Việt càng kinh ngạc hơn, chỉ có anh ta biết Cao Phong đang bị thương”
“Thôi được, vốn dĩ định cho mấy người một cơ hội nhưng sao mấy người lại cứ u mê không chịu tỉnh ngộ thế chứ.”
Cao Phong thản nhiên nói, sau đó quay người đi ra cửa.
“Trước đây tôi còn phá hủy được cả tập đoàn Vũ Vương chỉ trong một đêm, mấy người chỉ là một nhà họ Lê nhỏ bé mà cũng đáng để nói à?!
Đám người Lê Việt Thành nghe thấy Cao Phong nói như thế thì như bị điện giật.
Thì ra tập đoàn Vũ Vương bị hủy diệt là do một tay Cao Phong làm nên! Giờ bọn họ mới vỡ lẽ ra thì cũng đã muộn”
Sau khi Cao Phong đi ra ngoài liền có vô số người áo đen nhao nhao tràn vào trong biệt thự của nhà họ Lê như cá chép qua sông.
Trên mặt những người này chẳng có biểu cảm gì, trên người còn có luồng sát khí nồng đậm khiến cho người ta có cảm giác như đang ở trên chiến trường.
“Ngài Phong, ngài Phong!” Lê Việt Thành kinh hãi hỗ to.
“Cao Phong, tôi đồng ý xin lỗi Kim Tuyết Ngọc, tôi đồng ý xin lỗi mà!” Lúc này Lê Trọng Việt cũng trở nên hoảng hốt.
“Không cần nữa.”
Cao Phong nói xong mấy chữ này cũng không quay đầu lại nữa.
Dân thường giận dữ, máu bắn tung tóe, đế vương giận dữ, máu chảy ngàn dặm.
Còn nếu phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Cao Phong thì chỉ có hai lựa chọn, hoặc là bị thâu tóm, hoặc là, chém đầu cả nhà”
Ngày hôm sau.
Trong khoảng thời gian này, thành phố Hà Nội vốn đã hỗn loạn lại sắp nổi sóng gió.
Ba mươi xí nghiệp đứng đầu ở thành phố Hà Nội, công ty tập đoàn lấy nhà họ Lê làm trụ cột chỉ trong vòng một đêm đã sụp đổ.
Giá cổ phiếu công nghiệp của nhà họ Lê giảm mạnh, một lượng lớn sản nghiệp bị phá sản.
Mà căn biệt thự Lý Thái Tổ của nhà họ Lê chỉ trong vòng một đêm đã vườn không nhà trống, đám người nhà họ Lê chẳng biết đã đi đâu cả rồi.
Nhưng những chuyện này vẫn chưa phải là nguyên nhân khiến toàn thành phố Hà Nội chấn động.
Nhà họ Lê có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ có thể đứng ở khoảng hạng ba mươi ở thành phố Hà Nội.
So với quãng thời gian tập đoàn Vũ Vương bị tiêu diệt thì chẳng là cái gì.
Nguyên nhân khiến tất cả thế lực lớn nhỏ ở thành phố Hà Nội bị chấn động là vì đêm hôm qua, tất cả những thế lực có quan hệ thân thiết với nhà họ Lê đều nhận được một cảnh cáo bí ẩn cùng một lúc.
Một câu, đè ép toàn bộ thế lực lớn nhỏ trong thành phố Hà Nội không thể ngóc đầu lên được.
Cái này mới là nguyên nhân khiến toàn bộ thành phố Hà Nội khiếp sợ”
Ngoại trừ hai cha con Phan Thanh Sơn của tập đoàn nhà họ Phan và Anh Lâm của công ty vệ sĩ Lâm Hổ đoán được một chút ra thì những người khác không thể nghĩ ra rốt cuộc là ai có năng lực kinh khủng như vậy.
Nhưng lúc này bọn họ cũng đã hiểu ra, thành phố Hà Nội bây giờ không còn là thành phố Hà Nội trước kia nữa.
Bây giờ có một con hổ dữ đang ẩn nấp ở thành phố Hà Nội”
Có vài người tò mò đã đi điều tra sản nghiệp của nhà họ Lê.
Cuối cùng lại phát hiện, rất nhiều sản nghiệp của nhà họ Lê đều bị một công ty nhỏ không biết tên nhận.
Điều tra tiếp thì phát hiện láng máng rằng cái công ty nhỏ này có rất nhiều chỗ giống với công ty đã tiếp nhận sản nghiệp của tập đoàn Vũ Vương trước đây.
Có người nhạy bén đoán rằng, rất có thể là cùng một công ty.
Chuyện này chứng minh, chuyện của tập đoàn Vũ Vương và tập đoàn của Lê Việt Thành đều do một người gây ra”
Nhưng mà khi bọn họ điều tra sâu hơn thì lại chẳng điều tra được gì.
Chẳng những không điều tra được mà còn nhận được một lời cảnh cáo bí ẩn.
Nhất thời, toàn bộ thành phố Hà Nội thần hồn nát thần tính, người người đều cảm thấy bất an.
Toàn bộ thành phố Hà Nội đều bị một sự áp lực lớn đè ép. Cơn gió nổi lên báo hiệu giông bão sắp đến, mây đen đè ép thành phố, thành phố sắp vỡ tan. Bố cục hiện tại của thành phố Hà Nội phát sinh những sự thay đổi nhanh đến kinh thiên động địa.
“Thanh Huy, chuyện này…” Vẻ mặt Phan Thanh Sơn nghiêm túc, giọng nói hơn run.
“Cha! Con không biết, nhưng con chỉ biết là Lê Trọng Việt và ngài Phong có vài mâu thuẫn với nhau. Phan Thanh Huy trầm giọng trả lời.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Phan Thanh Sơn thở dài một tiếng, quả nhiên ông ta đoán không sai mà.
“Hồi trước lúc họp lớp, Lê Trọng Việt nhiều lần chĩa mũi nhọn vào ngài Phong, con đã ngăn anh ta mấy lần.”
“Đồng thời cũng ngầm nhắc nhở Lâm Thiên Hùng về quan hệ trước đây của con và Ông chủ quán mì giống quan hệ của Lâm Thiên Hùng và Lê Trọng Việt.”
“Nhưng con không ngờ Lâm Thiên Hùng tránh được một kiếp mà nhà Lê Trọng Việt lại phải chịu đả kích như thế.” Phan Thanh Huy trầm giọng trả lời.
“Vậy chứng tỏ Lâm Thiên Hùng đã nghe theo lời nhắc nhở của con còn Lê Trọng Việt thì không!” Phan Thanh Sơn chậm rãi gật đầu.
“Đúng vậy…” Phan Thanh Huy cũng cảm thán.
Lê Trọng Việt đầy hăng hái ở buổi họp lớp trước đây giờ cũng đã bị tiêu diệt triệt để, không biết sống chết.
“Xem ra ngài Phong không đơn giản như chúng ta tưởng tượng.”
“Vốn dĩ cha nghĩ ngài Phong chỉ là một người có thực lực, có thể lực của mình ở chỗ khác nên mới có sức mạnh mạnh mẽ như thế.”
“Nhưng chỉ trong vòng một đêm mà toàn bộ thành phố Hà Nội đã nhận được lời cảnh cáo, đồng thời bất kỳ kẻ nào cũng không dám làm xằng làm bậy dù chỉ một chút, con thử nói xem, việc này cần phải có lực lượng kinh khủng tới mức nào chứ!” Phan Thanh Sơn càng nói, trong lòng càng kinh hãi.
Nói không chừng có thể suy đoán trước đây của ông ta là thật.
Cao Phong và nhà họ Cao thành phố Đà Nẵng chắc chắn vẫn còn có quan hệ không dứt đượ”
c “Cha, giờ con không nghĩ nhiều như thế, con chỉ muốn tập đoàn Phan thị chúng ta tuyệt đối trung thành đi theo ngài Phong.”
“Con cũng khá hiểu cách đối nhân xử thể của ngài Phong, từ trước tới giờ ngài ấy luôn đối xử rất chân thành với bạn bè của mình.” Giọng điệu của Phan Thanh Huy rất trịnh trọng.
Phan Thanh Sơn khẽ gật đầu, sau đó đứng lên, vẻ mặt chân thành nói: “Chuyển lời phân phó của cha, sản nghiệp lớn nhỏ của tập đoàn Phan Thị không được trở mặt với nhà họ Kim, bất kỳ sản nghiệp nào cạnh tranh với nhà họ Kim thì toàn bộ phải rút khỏi cuộc cạnh tranh đó và bỏ cuộc.”
“Ngoài ra, toàn bộ nhân viên của tập đoàn Phan Thị lấy ngài Phong làm đầu, lời nói của ngài Phong là đại diện cho lời của cha.”
“Gặp ngài Phong là cũng phải tôn trọng như khi gặp cha.”
“Con hiểu rồi, cha!” Phan Thanh Huy gật đầu liên tục.
Sáng sớm, trong nhà Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai trang điểm nhẹ, xách chiếc túi nhỏ rồi vội vàng đi ra khỏi phòng.
“Cao Phong, nhanh lên nhanh lên, em ngủ quên mất, anh mau đưa em đi làm đi!!
Kim Tuyết Mai vừa đi ra khỏi phòng khách vừa vô thức gọi lớn.
Nhưng…. Lại không có ai trả lời cô.
Kim Tuyết Mai sững sờ, sau đó chậm rãi quay đầu lại và nhìn về phía phòng khách.
Ánh nắng ấm áp của sáng sớm tràn vào phòng khách xuyên qua cửa sổ, tia nắng ấm áp chiếu vào phòng khách.
Phòng khách vẫn thế, ghế sô pha vẫn ở vị trí cũ, thậm chí cái chăn lông Kim Tuyết Mai lấy cũng đã được gấp gọn gàng lại ở đó.
Chỉ là, không thấy bóng dáng của người nên nằm trên ghế sô pha đâu…
Xưa không bằng nay, cảnh còn người mất, hốc mắt Kim Tuyết Mai bỗng đỏ lên, nước mắt không cầm được chảy xuống…
Người ta vẫn luôn nói mất đi mới biết trân trọng, trước đây Kim Tuyết Mai vẫn luôn không hiểu câu nói này.
Bởi vì ba năm qua Cao Phong đón cô đi làm, đưa cơm cho cô ăn, anh chưa từng để Kim Tuyết Mai phải trải nghiệm cảm giác mất mát.
Hôm nay Kim Tuyết Mai đã cảm nhận được cái cảm giác mất mát đó.