Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 307: Hình như anh sợ tôi?




Tuy nhiên, xung quanh không ai cười nhạo Triệu Thiết Hào.



Cho dù ở khoảng cách xa như vậy, bọn họ cũng có thể cảm nhận được uy lực kinh người của Cao Phong, huống hồ gì Triệu Thiết Hào phải trực tiếp trải qua như vậy.



"Phế đi một tay của anh, để trừng phạt, anh có chấp nhận không?" Cao Phong nheo mắt hỏi lại.



Triệu Thiết Hào nghe thấy những lời này thì đột nhiên ngẩng đầu, anh nhìn Cao Phong vẻ mặt cầu xin.



Triệu Thiết Hào tung hoành ngang dọc thành phố Hà Nội là nhờ vào đôi tay thép này để kiếm cơm, nếu như một bàn tay của anh ta bị phế, sức chiến đấu của anh ta chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều!



Vì vậy, hắn nhìn Cao Phong khẩn cầu, hy vọng Cao Phong nể tình không lấy đi bàn tay của anh ta.



Nhưng mà Cao Phong vẻ mặt hoàn toàn hờ hững, căn bản không có một chút nào muốn chừa đường sống cho anh ta.



Điều này khiến trong lòng Triệu Thiết Hào đột nhiên dâng trào tuyệt vọng.



Nhưng, bản lĩnh không bằng người khác, nên chỉ có thể như miếng thịt nằm trên thớt để cho người khác cắt.



Triệu Thiết Hào cũng biết rằng nếu Cao Phong không đánh lại anh ta như anh ta nói trước đó, e rằng kết cục của anh còn thảm hơn anh bây giờ.



Cho nên, anh ta không thể oán hận Cao Phong.



Triệu Thiết Hào thở dài một hơi, sau đó cúi đầu nhẹ giọng đáp: “Tôi... chấp nhận!"



"Vậy anh cố chịu đựng, tôi không muốn nghe thấy tiếng ồn nào."



Cao Phong lạnh nhạt mở miệng, bàn tay bất ngờ dùng sức.



“Răng rắc!”



Dưới sức nắm mạnh mẽ kia, lòng bàn tay đang bị nắm chặt của Triệu Thiết Hào đột nhiên phát ra âm thanh đứt gãy răng rắc.



"A!"



Triệu Thiết Hào kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nhưng kiên quyết nhịn, không kêu đau thành tiếng.



Vì Cao Phong đã nói không muốn nghe thấy tiếng ồn nào, nên anh ta chỉ thể cắn răng nhịn, không dám kêu lên tiếng nào.



Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bàn tay của quả đấm thép nổi tiếng Hà Nội, đã bị nghiền nát và biến dạng, vỡ vụn không còn một đốt.



Sức mạnh của Cao Phong lại khiến cả khán đài rung động.



"Cút đi! Nếu còn có lần sau, sẽ không đơn giản như vậy." Cao Phong buông bàn tay, thản nhiên nói.



“Vâng... vâng.”



"Cám ơn, cám ơn anh Phong đã hạ thủ lưu tình..."



Triệu Thiết Hào đau đến không thể chịu nổi, mồ hôi túa ra trên trán, sau đó quay lưng bỏ đi không chút do dự.



Trong lòng Thái cực kỳ chấn động, rồi yên lặng không tiếng động âm thầm đuổi theo.



Còn Đặng Hoàng Phi tròn mắt nhìn anh, tròng mắt muốn lộn xuống dưới, rụt cổ lại, âm thầm chuẩn bị rời đi.



"Tôi cho anh đi rồi sao?"



Nhưng mà Cao Phong, người rõ ràng đang đưa lưng về phía Đặng Hoàng Phi, lúc này đột nhiên quay lại hỏi.



Một câu nói làm cho Đặng Hoàng Phi kinh ngạc, sợ hãi dừng lại, ngây người đứng ngay tại chỗ.



"Lúc trước tôi đã nói sẽ cùng anh đánh một trận, nếu như anh rời đi, không phải sẽ làm tôi phải nuốt lời sao?" Cao Phong chậm rãi xoay người nhìn Đặng Hoàng Phi.



Đặng Hoàng Phi ngây người, hàm răng không ngừng đánh nhau, nhìn Cao Phong như nhìn thấy quỷ.



“Anh có vẻ sợ tôi."



Cao Phong vẻ mặt lạnh nhạt, hai tay đặt sau lưng, chậm rãi đi về phía Đặng Hoàng Phi.



Bước đi không nhanh không chậm, giọng điệu không lạnh cũng không nóng nảy, thong thả như đi dạo sau bữa ăn.



Nhưng ở trong mắt Đặng Hoàng Phi, lúc này Cao Phong như thần chết đang đến gần anh ta.



Trong thời gian ngắn, lưng của Đặng Hoàng Phi ướt đẫm mồ hôi.



Ngay cả Triệu Thiết Hào cũng bị Cao Phong phế mất một tay, anh ta thật sự không lấy ra được một chút dũng khí để đánh với Cao Phong.



Những người khác đều im lặng, kinh hồn bạt vía nhìn cảnh này.



Thân thể của Đặng Hoàng Phi không ngừng run rẩy, hai hàm răng không ngừng đánh vào nhau, giống như anh ta bị đông lạnh vì mặc áo cộc tay đứng ở sông băng Nam Cực.



"Anh Phi, nhìn bộ dạng đang run của anh, xem ra thực sợ tôi."



Khóe miệng Cao Phong hiện lên một chút cân nhắc, rồi lại bước hai bước về phía trước.



“Phù phù!"



Đặng Hoàng Phi bị dọa đến hóa thành kẻ ngốc, bộp một tiếng rồi té ra đất.



Tôn nghiêm hay thể diện lúc này không quan trọng.



Ngay cả Triệu Thiết Hào cũng phải cầu xin Cao Phong tha thứ, vậy Đặng Hoàng Phi đã là gì?



“Tôi sợ anh, tôi thật sự rất sợ anh..." Đặng Hoàng Phi vẻ mặt kinh hãi.



"Nhưng trước kia, anh cho người đến đánh người phụ nữ của tôi, anh có từng nghĩ cô ấy cũng rất sợ không?" Cao Phong đứng trên cao nhìn xuống Đặng Hoàng Phi, đưa tay chỉ Kim Tuyết Mai đang ở phía xa.



Kim Tuyết Mai ngẩn ra, sau đó trong lòng vô cùng xúc động.



Mọi người cũng theo hướng chỉ tay của Cao Phong mà nhìn về phía Kim Tuyết Mai.



Trong thời gian ngắn, rất nhiều phụ nữ đã đổ đồn ánh mắt vô cùng ghen tị về Kim Tuyết Mai.



Được bảo vệ bởi một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, làm người phụ nữ bên cạnh Cao Phong là điều khiến mọi người vô cùng ghen tị!



Kim Tuyết Mai mặt đỏ bừng, liếc nhìn Cao Phong hờn trách, bị nhiều người nhìn nên cô ngại ngùng, chỉ có thể im lặng.



“Bốp!”



Trong giây tiếp theo, Cao Phong một tay nắm cổ áo của Đặng Hoàng Phi, một bạt tay giáng xuống.



Cái tát này không lưu tình chút nào, làm cho Đặng Hoàng Phi lờ mờ ngay tại chỗ, cảm giác choáng váng như thể đã uống quá chén.



“Dù là ai, thì cũng không được động đến một cọng tóc của cô ấy." Cao Phong nói xong cực kỳ hung hăng, bàn tay lại hạ xuống.



“Bốp!”



“Bốp!”



“Bốp!”



Cả câu lạc bộ thể hình đều dội vang lại âm thanh của từng cái tát.



Mỗi một cái tát vang lên, lòng mọi người đều run lên theo, âm thanh ở tai nhưng cũng giống như tát lên mặt họ.



Sau hơn chục cái tát, Đặng Hoàng Phi đã bị đánh thành đầu lợn, mặt mũi sưng húp, không ngừng kêu la thảm thiết.



Lúc này Cao Phong mới buông tay, ném Đặng Hoàng Phi trên mặt đất như một con chó chết.



Sau đó, Cao Phong quay người lại, nhìn quanh khán đài.



Trương Quốc Bảo và mười mấy thanh niên trong câu lạc bộ thể hình Phi Tốc đều nhanh chóng cúi đầu, thân thể không ngừng run rẩy.



Họ thậm chí không có gan nhìn đối diện vào Cao Phong.



Khóe miệng Cao Phong có chút giễu cợt, nhưng anh thậm chí không có ý muốn ra tay với bọn họ.



Những người đó còn chưa đủ tư cách.



Cao Phong chậm rãi đi đến bên Kim Tuyết Mai, và nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của Kim Tuyết Mai lên, trong ánh của Kim Tuyết Mai có phần ngượng ngùng.



Đôi tay nhỏ bé yếu ớt, không có xương của Kim Tuyết Mai lại vô cùng mịn màng, lòng bàn tay ấm áp, có chút mồ hôi chảy ra do kích động.



"Anh đưa em đi” Cao Phong mỉm cười nhẹ nhàng nói.



Đôi mắt xinh đẹp của Kim Tuyết Mai trừng nhẹ nhìn vào chằm chằm Cao Phong, trong lòng đột nhiên có cảm giác những lời Cao Phong đang nói nghĩa là cho dù là tình huống nào, nguy hiểm hay khó khăn, anh đều sẽ đưa em đi.



"Được!" Kim Tuyết Mai hiểu được, gật đầu đồng ý.



Không một chút do dự, bàn tay của Cao Phong không bao giờ rời xa cô, cho dù ở trước mặt nhiều người như vậy.



Cao Phong nhẹ nhàng nắm tay Kim Tuyết Mai, chậm rãi đi về phía cửa, dưới ánh nhìn của không dưới hai trăm người.



“Đại Minh, anh biết phải làm gì rồi đó.” Đi tới cửa, Cao Phong lại dừng lại, thản nhiên nói.



"Anh Phong, tôi hiểu rồi, anh cứ yên tâm đưa chị Tuyết Mai đi đừng lo." Khúc Đại Minh trả lời ngay lập tức.



Cao Phong khẽ gật đầu, rồi cùng Kim Tuyết Mai biến mất trong tầm mắt của mọi người.



Cho đến khi không còn thấy Cao Phong nữa, nhiều cô gái mới lưu luyến thu lại ánh mắt.



“Các hội viên, phòng tập thể hình của chúng tôi hôm nay tạm thời đóng cửa, tôi mong mọi người thứ lỗi." Khúc Đại Minh bất ngờ chắp tay nói với mọi người.



Mọi người sửng sốt, nhưng cũng không nói nhiều, đều lần lượt đi ra ngoài.



Bọn người của Trương Quốc Bảo cũng đều sửng sốt, bọn họ cũng chuẩn bị rời đi nơi này.



Đặng Hoàng Phi lăn trên mặt đất một chút rồi cố đứng dậy khỏi mặt đất, hận không thể rời khỏi nơi quỷ quái này ngay bây giờ, và thề trong lòng rằng sẽ không bao giờ đến nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK