Kim Tuyết Mai rơi vào im lặng một lúc, một trăm triệu, bản thân cô cũng không biết g ở đâu ra. “Tôi nói thẳng vậy. Các cô cùng tôi tham gia một bữa tiệc. “Tham gia xong bữa tiệc thì chuyện này coi như giải quyết xong” Hứa Viễn Nam nhìn Kim Tuyết Mai im lặng thì mở đường nói.
Kim Tuyết Mai nhíu chặt mày, cô biết, bữa tiệc này chắc chắn là không hề đơn giản. “Có hai con đường, hoặc là bây giờ tôi đưa các cô lên đồn, hoặc là chúng ta đi ăn cho xong bữa cơm này, nói chuyện một chút là được. Cô tự mình chọn đi.” Hứa Viễn Nam nói bằng giọng điệu mạnh mẽ.
Kim Tuyết Mai im lặng rất lâu, cô liếc nhìn Cao Phong ở bên cạnh, đưa tay nắm chặt lấy tay Cao Phong, trong lòng ít nhiều đã có thêm một chút sức mạnh. “Được! Đi dự tiệc. Kim Tuyết Mai hít một hơi thật sâu rồi trả lời. “Tốt.” Hứa Viễn Nam nhếch miệng cười.
Ba người cùng nhau đi đếm một khách sạn tầm trung. “Em trai cô... Đợi ở trong xe đi, hoặc là qua bên khu trò chơi điện tử ở đối diện chơi cũng được.” “Những người cùng ăn hôm nay đều là các ông chủ, đưa câu ta theo không thích hợp. cuối cùng Hứa Viễn Nam nhìn thẳng vào Cao Phong, hờ hững nói.
Cao Phong vội vàng nắm lấy góc áo của Kim Tuyết
Mai, nhỏ giọng nói: “Tuyết Mai, Phong không đi đâu cả, Phong muốn ở cùng với Tuyết Mai Kim Tuyết Mai đương nhiên sẽ không bỏ lại Cao
Phong, vì vậy nghiêm túc nói: “Giám đốc Nam, em trai tôi bắt buộc phải đi với tôi.
Hứa Viễn Nam cầm chìa khóa xe trong tay, nhíu mày nhìn Cao Phong, lại đánh giá Kim Tuyết Mai một lượt từ trên xuống dưới. “Được! Đi thôi.”
Đã làm chuẩn bị nhiều như vậy rồi, mà vì chuyện này dẫn đến kế hoạch thất bại thì thật sự là không đáng.
Điều quan trọng hơn là, cậu ta chỉ là một đứa ngốc mà thôi, thì có thể làm ảnh hưởng đến kế hoạch của ông ta sao? “Vừa hay cũng có thể để em trai cô mở rộng tầm mắt với thế giới.
Hứa Viễn Nam kẹp một cái túi dưới cánh tay, dẫn hai người vào trong khách sạn.
Khách sạn trang trí nội thất khá thanh lịch, môi trường khiến người ta rất thoải mái. Tuy khách sạn này không được tính là hạng cao cấp, nhưng cũng không phải là nơi người bình thường có thể vào.
Ở một nơi hẻo lánh như thế này thì cũng được coi là địa điểm cao cấp trong lòng rất nhiều người rồi.
Hứa Viễn Nam cảm thấy chắc chắn là Kim Tuyết Mai và Cao Phong đang cảm thấy đẹp đến kinh ngạc. Chỉ là điều khiến khiến Hứa Viễn Nam hơi bất ngờ, là bất kể là Kim Tuyết Mai hay Cao Phong đều không có bất kỳ phản ứng bất thường nào, biểu cảm trên mặt cũng rất bình tĩnh.
Dường như nhà hàng này căn bản không thể khiến bọn họ cảm thấy có chút đẹp đến kinh ngạc nào vậy.
Hứa Viễn Nam mím môi. Bọn họ được nhân viên phục vụ dẫn đường đi thẳng đến phòng riêng. “Tuyết Mai, hôm nay có thể ăn thịt sao?” Đôi mắt Cao Phong đảo quanh, anh nhỏ giọng hỏi.
Tuyết Mai bật cười thành tiếng, gật gật đầu: “Được! Hôm nay sẽ cho Phong ăn rất nhiều thịt”
Nói xong, trong lòng Kim Tuyết Mai cảm thấy rất buồn.
Nếu cô muốn ăn ngon một chút thì đều phải dựa vào sự bố thí của Hứa Viễn Nam. Chuyện này khiến Kim Tuyết Mai cảm thấy bản thân cô rất vô dụng.
Ba người đi vào trong phòng, bên bàn đã có hai người đàn ông trung niên đợi sẵn.
Hai người trung niên này giống với Hứa Viễn Nam, đều là bụng phệ, trông dáng vẻ là dạng nhà giàu mới nổi.
Mấy ngày nay Kim Tuyết Mai đi theo Hứa Viễn Nam cũng đã nhìn thấy hai người này mấy lần.
Một người tên là Chu Hồng Trung, người còn lại tên là
Đàm Hồng Duy. “Ôi chà, Giám đốc Trung, Giám đốc Duy
Hứa Viễn Nam nở nụ cười, lập tức chào hỏi với hai người đó. “Giám đốc Nam đến rồi à. Mau ngồi, mau ngồi đi.” Chu Hồng Trung cười “Ha ha” nói. “Giám đốc Trung, Giám đốc Duy” Kim Tuyết Mai cũng khách sáo chào hỏi.
HỒ, Tuyết Mai cũng đến đấy à. Cũng không phải lần đầu gặp mặt. Ngồi đi, mau ngồi đi.”
Đàm Hồng Duy xoa xoa lòng bàn tay, tự mình đứng dậy kéo ghế cho Kim Tuyết Mai. Hứa Viễn Nam, Đàm Hồng Duy và cả Chu Hồng Trung, ánh mắt của ba người đàn ông trung niên này nhìn Kim Tuyết Mai đều tràn ngập sự ý muốn chiếm hữu không chút che giấu. “Cảm ơn Giám đốc Duy, tôi ngồi đây là được rồi.” Kim Tuyết Mai cười gượng, sau đó kéo hai chiếc ghế ra, chuẩn bị cùng Cao Phong ngồi xuống chỗ gần cửa. “Vị này là?” Chu Hồng Trung hơi ngẩn người. “Khụ. Giám đốc Trung, đây là em trai của Tuyết Mai Hứa Viễn Nam ngồi xuống rồi kéo lỏng cà vạt, hằng giọng giải thích.
Gần đây Chu Hồng Trung kể cho họ không ít chuyện về Kim Tuyết Mai, trong đó cũng có nói cả về đứa em trai ngốc của Kim Tuyết Mai.
Sau khi bốn người ngồi xuống, nhân viên phục vụ lập tức mang đồ ăn lên. Một bàn đầy ắp sơn hào hải vị.
Cao Phong nhìn đến hai mắt phát sáng, không ngăn được mà nuốt nước bọt khiến yết hầu chuyển động lên xuống liên tục. Nhưng Kim Tuyết Mai không nói gì, Cao Phong cũng sẽ không chủ động vươn tay gắp đồ ăn. “Đều là người mình cả, đừng khách sáo. Tuyết Mai, các cô cứ ăn trước đi, tôi bàn chuyện với Giám đốc Trung và Giám đốc Duy
Hứa Viễn Nam khua khua tay trông rất hào phóng, ông ta nói với Kim Tuyết Mai. “Cảm ơn Giám đốc Nam.
Kim Tuyết Mai gật đầu, đợi sau khi ba người Hứa Viễn Nam động đũa thì mới gắp một miếng sườn cho Cao Phong.
Cao Phong rất vui, anh vội vàng cúi đầu gặm. “Ăn chậm thôi.. Kim Tuyết Mai yêu chiều nhìn Cao Phong, trong tay cầm theo khăn giấy lau khóe miệng cho Cao Phong.
Chung Hồng Trung liếc nhìn Kim Tuyết Mai, sau đó ông ta giả vờ như tùy tiện hỏi: “Giám đốc Nam, tôi nghe nói chị dâu đang nằm viện, có nghiêm trọng không?” “Không sao. Chút bệnh nhỏ thôi, khỏi nhanh thôi.” Hứa Viễn Nam không hề để tâm, xua xua tay.
Bữa ăn cứ tiếp tục diễn ra trong không khí như vậy, Kim Tuyết Mai hầu như không ăn gì cả, vẫn luôn gắp đồ ngon cho Cao Phong.
Rất lâu rồi Cao Phong không ăn được những món ngon như vậy, nên anh vô cùng vui vẻ. “Tuyết Mai, cô đừng lo cho em trai nữa, xem bộ dáng ăn đó của cậu ta thì cũng không đói được đâu. Nào nào, chúng ta uống một lỵ" Chu Hồng Trung nói, sau đó cầm một ly rượu lên, hơn nữa ông ta còn đứng thẳng dậy. “Giám đốc Trung, ông biết tôi không biết uống rượu mà.” Kim Tuyết Mai vội vàng xua tay từ chối.