"Cao Phong, này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Lúc này, Kim Ngọc Hải cũng nhịn không được phải mở miệng dò hỏi.
Kim Ngọc Hải mở miệng nói thì Cao Phong vẫn cho ông ấy một ít mặt mũi, anh chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải. "Con không biết tại sao tại sao mấy người lại phải bám chặt vào nhà họ Cao như vậy! Nhà họ Cao có thể cho Tuyết Mai cái gì thì con cũng có thể cho cô ấy cái đó thậm chỉ cái đó còn tốt hơn đồ của nhà họ Cao gấp trăm nghìn lần."
Cao Phong bình tĩnh nói xong thì trực tiếp đi vào trong biệt thự.
Ba người kia thì không nói gì, chỉ im lặng đứng ở đó một lúc lâu. "Mẹ, mẹ phải thay đổi tính tình đi, cho dù Cao Phong không thể cho con cái gì cả thì con cũng chỉ yêu một mình anh ấy!" Kim Tuyết Mai nói xong một câu duy nhất rồi cũng đi vào trong biệt thự.
Kim Ngọc Hải trầm ngâm một lúc lâu, sau đó ông ấy thở dài một tiếng, không biết phải làm sao nhìn Kiều Thu Vân.
Kiều Thu Vân đỏ bừng mặt lên vì ngượng, bà ta nói rằng: "Tôi làm sao biết, tôi làm sao biết được... Cao Phong lại có khả năng mua được ngôi biệt thự lớn như thế này!" "Cho dù Cao Phong không thể mua được biệt thự thi bà cũng không thể vì nhà họ Cao có quyền có thể hơn mà chia rẽ hai đứa trẻ được. Bà nuôi con gái để nó hạnh phúc chứ có phải bán con gái đầu mà tính toán như vậy?" Kim Ngọc Hải lắc đầu, thở dài trong mệt mỏi.
Lần này, Kiều Thu Vân không phản bác nữa.
Tám giờ tối.
Ở sân bay quốc tế tại thành phố Hà Nội.
Phòng nhận điện thoại đáng lẽ phải vô cùng ồn ào nhưng lúc này lại hoàn toàn yên tĩnh đến kỳ lạ.
Nguyên nhân là bởi vì, lúc này trong phòng nhận điện thoại bên có hàng trăm vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng đó.
Tất cả những vệ sĩ này đều không nói một lời, mặt không hề cảm xúc, xung quanh họ tản ra khí thế vô cùng ác liệt, những người phục vụ hay tiếp tân đều hoảng loạn trốn ở một bên.
Một trăm vệ sĩ kia đứng thẳng người trông vô cùng nghiêm túc và đáng sợ. "Ô kìa! Người kia hình như là cậu Tưởng Tưởng Khải Minh của nhà họ Tưởng đấy! Còn có vài người nổi danh là cậu ấm đời thứ hai ở thành phố Hà Nội nữa!" "Không sai, chính là anh ta, nhưng người lớn tuổi hơn đang đứng bên cạnh anh ta là ai? Hình như tôi chưa từng thấy anh ta bao giờ" "Có điều nhìn vị trí đứng của anh ta là biết anh ta so với cậu lớn nhà họ Tưởng đi, nhìn là biết anh ta có chức vụ và thân phận cao hơn Tưởng Khải Minh rồi."
Trong lòng mọi người đều nghi ngờ không thôi, nhìn dáng vẻ của Tưởng Khải Minh và những người khác thì có vẻ bọn họ đang chuẩn bị nhận điện thoại
Nhưng mà người có thể làm cho Tưởng Khải Minh phải tự mình đứng phía trước nhận điện thoại phải là một người có thể lực và thân phận khủng bố cỡ nào? "Ong ong!"
Máy bay gào thét rồi hạ xuống, khách đi máy bay đồn dập đi ra ngoài.
Dòng người tấp nập đi ra ngoài, trong số đó có một chàng trai tầm hai mươi tuổi, mặt không hề có cảm xúc đang lẳng lặng cất bước.
Thanh niên này có chiều cao một mét tám trở lên, lại có một mái tóc ngắn, nét mặt cương nghị, ngũ quan như đao gọt nên có góc cạnh rõ ràng, quanh thân tràn ngập khí thế cực kỳ ác liệt.
Anh ta mặc một bố chế phục đặc thù nên càng tôn lên vóc người cường tráng của anh ta.
Dùng hai chữ hình dung về ấn tượng cái nhìn đầu tiên với thanh niên này chính là hai chữ thô bạo!
Anh ta vô cùng bá đạo, khí thế lại mạnh mẽ
Khí thế ác liệt cung quanh anh ta làm cho các hành khách đi máy bay đều giữ một khoảng cách từ xa với anh ta, thậm chí không ai dám đi trước mặt anh ta cả
Thanh niên đầu tiên cầm bộ đàm bước ra trước. "Hoan nghênh cậu Long trở về!" Lúc này Vu Đường Bận tiến lên rồi cúi mình nói trước. "Hoan nghênh cậu Long trở về!" Phía sau có hơn trăm vệ sĩ áo đen, cũng vội vã củi mình chào hỏi người được gọi là “cậu Long” kia.
Hơn trăm vệ sĩ cũng nói một lúc làm cho mặt đất như muốn rung chuyển, những người xung quanh thì sợ hãi không dám nói gì cả.
Tưởng Khải Minh và 5, 6 người khác đều là người nổi danh hai đời ở thành phố Hà Nội này, anh ta và họ cũng không nói hai lời, mà trực tiếp quay về thanh niên kia rồi quỳ một chân trên đất, hai tay chắp lại nói: "Cậu Long, em chào anh!" "Ôi trời ạ!"
Mọi người xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh, Tưởng Khải Minh với mấy người này có thân phận khủng bố như vậy, lại có tính cách không chịu thua ai mà lại cam chịu quỳ gối một cách hèn mọn để chào người thanh niên này sao?
Người thanh niên kia được gọi là cậu Long, vậy thân phận của anh ta...
Có một số người, trong đầu lóe lên một cái, bỗng nhiên nghĩ ra được một cái tên, chỉ một thoáng sau họ rơi vào trong sự ngỡ ngàng.
Cái tên của người thanh niên đó đã từng vang vọng toàn bộ thành phố Hà Nội, thậm chí các cậu ẩm đời thứ hai của thành phố Hà Nội thấy anh ta thì đều phải quỳ gối chào hỏi.
Đó là chính là một vị vua chân chính.
Tưởng Khải Minh là một cậu ấm kiêu ngạo như thế nào thì trước mặt thanh niên này anh ta chỉ là một tên đàn em không hơn không kém mà thôi.
Đó chính là người con trai cả của Tập đoàn Thiên Long, Long Tuấn Hạo!
Long Tuấn Hạo khẽ nâng mí mắt lên, biểu cảm của anh ta đã chứng minh tất cả những việc Vu Đường Bản,
Tưởng Khải Minh và những người khác đang làm đều là chuyện tất nhiên. "Cậu Long, xe đã chuẩn bị xong rồi!" Vu Đường Bản cung kính nói.
Long Tuấn Hạo khẽ gật đầu, anh ta trực tiếp đi về phía ngoài cửa, bước chân của anh ta cực kỳ vững vàng. "Ầm ầm, ầm!"
Hàng trăm vệ sĩ mau chóng đi theo phía sau Long Tuấn Hạo.
Tận đến giờ phút này, những hành khách đi máy bay bình thường mới dám lại gần buồng nói chuyện điện thoại để gọi điện.
Ngoài cửa có một đoàn xe thật dài đã đang lẳng lặng chờ đợi từ bao giờ.
Trước sau tính gộp lại có khoảng không dưới 30 chiếc ô tô màu đen cấp S, lại có cả một chiếc màu đen Nissan đang ở vào giữa.
Vu Đường Bản tự mình mở cửa xe Nissan rồi đưa tay mời Long Tuấn Hạo lên xe.
Chờ Long Tuấn Hạo lên xe xong, một trăm vệ sĩ và Tưởng Khải Minh vội vã lên những xe còn lại, đoàn xe chậm rãi chạy hướng về phía khu dân cư cao cấp Bồng Thiên. "Kim Tuyết Mai đang ở đâu?" Long Tuấn Hạo ngồi ở chỗ ngồi ở phía sau xe, giọng nói của anh ta vừa hờ hững nhưng lại pha thêm vẻ mong đợi.
Vu Đường Bẫn dừng một chút, sau đó ông ta nói rằng: "Cậu Long, nhà họ Long đặc biệt dặn dò tôi đến chăm sóc cậu, lại dặn dò cậu không cần manh động, có một số việc vẫn chưa giải quyết xong, cậu cứ về nhà trước đã. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Vu Đường Bản vừa cẩn thận từng li từng tí một nói chuyện vừa quan sát vẻ mặt của Long Tuấn Hạo. "Một tuần lễ sau chính là sinh nhật của cô ấy, tôi muốn cho cô ấy một bữa tiệc sinh nhật khó quên." Long Tuấn Hạo trầm ngâm hai giây rồi từ tốn nói.
Vu Đường Bần nhẹ nhàng gật đầu, cẩn thận từng li từng tí một trả lời: "Cậu Long, hay là cậu cứ trở về nhà họ Long trước đã, sau khi bàn bạc mọi chuyện thì chúng ta lại tính tiếp."
Long Tuấn Hạo nhấc lên mí mắt, anh ta chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi không nói thêm nữa.
Điều này làm cho Vu Đường Bẫn cực kỳ ngạc nhiên và sợ hãi, nếu như là thời điểm năm năm trước thì làm sao Long Tuấn Hạo có thể nghe lọt tại một câu nói của ông ta?
Năm năm trước anh ta muốn làm gì thì làm, lúc đó không có ai có thể ngăn cản anh ta.
Xem ra, ở khu vực Tam Giác Vàng kia là một nơi vô cùng hỗn loạn, lại được rèn luyện mấy năm nên quả thực Long Tuấn Hạo đã trưởng thành hơn không ít. ***
Đêm, dần dần khuya hơn.
Bầu không khí bên trong khu biệt thự Phương Đông cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Các camera hồng ngoại đang yên lặng làm công việc của nó, còn ở các phòng đèn cũng được bật sáng hết lên. Kim Tuyết Mai hào hứng đi tới đi lui ở trong phòng, cô vừa nhìn xung quanh vừa lầu bầu: "Đây chính là ngôi biệt thự 268 tỷ sao? Trời ạ cảm giác như là em đang nằm mơ đó!"
Cao Phong đang ở trong phòng, anh mỉm cười nhìn
Kim Tuyết Mai, thỉnh thoảng lại uống một hớp nước trà.
Kiều Thu Vân nói vừa mới lấy nhau nên không cho cả hai ở chung một phòng, thế nhưng Kim Ngọc Hải đã ngăn cản bà ta lại.
Bọn họ ở biệt thự của Cao Phong thì quyền lên tiếng cũng bằng không, tất cả nọi việc họ phải nghe theo sự sắp đặt của Cao Phong, cũng không dám quá đáng hay bắt bẻ anh nữa.
Kiều Thu Vân không thể không cắn răng từ bỏ, đành phải đồng ý cho Cao Phong và Kim Tuyết Mai ở cùng một gian phòng ngủ. "Căn phòng này có hiệu quả cách âm đạt đến 90%." "Cho dù chúng ta có mở âm nhạc hay DJ ở trong phòng thì cũng sẽ không quấy rối đến cha mẹ đâu." Cao Phong dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Kim Tuyết Mai. "Có ý gì?" Kim Tuyết Mai nghe vậy thì ngẩn người ra tỏ vẻ cô chẳng hiểu gì cả. "Ý là.." Cao Phong dừng một chút, sau đó anh nói rằng: "Ý là cho dù chúng ta có làm cái gì, cũng sẽ không quấy rối đến bọn họ, khu"
Lúc này Kim Tuyết Mai mới hiểu rõ ra, cô có chút không biết làm sao nhìn Cao Phong.
Lúc này hai người bọn họ đang ở cùng một gian phòng, mà Cao Phong lại chính là chồng hợp pháp của cô, vậy cho dù Cao Phong muốn làm chút gì thì cô cũng hoàn toàn không có cách nào từ chối rồi... "Tuyết Mai, không phải em có bệnh khó nói chứ?"
Bỗng nhiên Cao Phong nghĩ tới điều gì đó, anh ngẩng đầu lên trịnh trọng nhìn Kim Tuyết Mai rồi nói. "Bệnh gì? Anh mới có bệnh đây!" Kim Tuyết Mai chu miệng nhỏ lên oán trách nhìn Cao Phong. "Ừ... Anh chỉ cảm thấy, phương diện kia của em có một chút... nói trắng ra là hơi lạnh nhạt với anh!" Cao Phong nhìn chăm chủ Kim Tuyết Mai rồi nói ra thắc mắc của anh.