"Em nói cái gì? Em nói em là người của cái tên rác rưởi Cao Phong đó sao?"
"Con mẹ nó! Ông đây còn tưởng rằng em hiểu chuyện chứ. Cái tên Cao Phong đó đã làm em rồi hay sao?"
Cao Bằng nghe vậy, trong nháy mắt anh ta vô cùng nổi giận.
Trong cơn kinh hoảng, Kim Tuyết Ngọc định dùng chuyện này để khiến cho Cao Bằng tỉnh táo hơn.
Không nghĩ tới, cô ta lại khiến Cao Bằng càng thêm nổi giận hơn, thậm chí anh ta đã đánh mất đi lý trí.
"Cao Phong lợi hại quá, thế mà anh ta có thể xoay hai chị em các người trong lòng bàn tay được nhỉ!"
"Ông đây cũng phải làm như thế, ông đây cũng phải làm hai chị em em 100 lần!"
Cao Bằng măng to một câu, rồi anh ta cho Kim Tuyết Ngọc một cái tát.
"Bốp!"
Kim Tuyết Ngọc né tránh cái tát đó, cô ta rút lui vài bước về phía sau.
Hai mắt của Cao Bằng đỏ sọc, trong miệng anh ta toàn mùi rượu, nhưng anh ta vân lao về phía Kim Tuyết Ngọc để bắt lấy cô ta.
Kim Tuyết Ngọc không ngừng lùi lại, nà Cao Bằng cũng không ngừng đuổi theo.
"A"
Bỗng nhiên, Kim Tuyết Ngọc bị vấp phải một vật ở dưới chân, cô ta ngả ngửa ra đằng sau rồi ngồi phịch xuống đất.
"Phù phù!"
Kim Tuyết Ngọc ngã xuống đất, cả người của cô ta cảm thấy vô cùng đau đớn.
"Ha ha hai Ông trời cũng đang giúp tôi rồi, nếu em đã năm đấy rồi thì tôi đây sẽ không khách khí nữa!"
Cao Bằng thấy cảnh này làm cho anh ta càng thêm hưng phấn, thế alf anh ta tăng nhanh tốc độ rồi bổ nhào, bay thẳng đến chỗ của Kim Tuyết Ngọc đang ngồi.
Kim Tuyết Ngọc cuộn mình lại theo bản năng, hai tay cô ta ôm mình bảo vệ phân trước người.
"Ha hat"
Cao Bằng càn rỡ cười to, anh ta nhào lên ngay lập tức.
"Âm!"
Nhưng mà một giây sau, tiếng cười ngông nghênh kia của Cao Bằng lại im bặt đi.
Mà Kim Tuyết Ngọc cũng cảm thấy đầu gối của bản thân cô ta đang chạm vào cái gì đó, thế là cô ta không nhịn được mở mắt ra.
Vào lúc này cô ta mới phát hiện rằng đầu gối của cô ta đang đá thẳng vào chỗ yếu ớt nhất của người đàn ông.2087655_2_25,60
"Gào! Gào! Đau"
Cao Bằng trừng lớn hai mắt, bỗng nhiên anh ta kêu lên thảm thiết như bị chọc tiết vậy.
Sau đó anh ta trực tiếp nằm vật xuống ở một bên, hai tay che chỗ đó lại rồi không ngừng lăn lộn thân thể.
Nơi này bị trọng thương mất rồi, mùi vị đó chỉ có đàn ông mới có thể hiểu mà thôi.
Cao Bằng chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn giống như háng anh ta bị xé rách vậy, điều đó làm cho anh ta không ngừng kêu lên thảm thiết.
Mà bọn thuộc hạ của anh ta ở ngoài cửa vẫn đứng thẳng không nhúc nhích.
Trong lòng còn bọn họ còn cảm thán một tiếng, đúng là cậu Bằng có khác...
làm chuyện đó cũng không giống người bình thường.
Trước đây thì toàn là mấy cô gái kêu la thảm thiết, bây giờ thì đến lượt cậu Bãng kêu gào rồi.
"Đau, đau, tôi muốn giết em, muốn giết em!"
Mãi đến tận khi Cao Bằng gào lên như vậy thì mấy tên thuộc hạ mới cảm thấy có điều gì không đúng lắm.
Đây có phải chơi game đâu mà âm thanh có thể vọng đi vọng lại như vậy được! Vài tên thuộc hạ liếc mắt nhìn nhau, sau đó họ vội vã chạy vào trong phòng.
Lúc đấy cửa ra, bọn họ liên nhìn thấy Cao Bằng đang ôm lấy chỗ đó rồi nằm trên đất mà không ngừng lăn lộn.
Bởi vì quá mức đau đớn, nên vẻ mặt của Cao Bằng vô cùng vặn vẹo dọa cho người khác sợ hãi.
"Xem ra là ông trời cũng không muốn cho anh thực hiện được ý đồ xấu của anh, hừt"
Kim Tuyết Ngọc võ vỗ thân thể, lúc này cô ta mới đứng lên nói.
"Cô dám làm cậu Bẵng bị thương sao, em ra là cô muốn chết rồi!"
Vài tên thuộc hạ vội vã chạy tới, mau mải dìu Cao Bằng đứng lên."AI AI Đau!"
Cho dù qua một lúc rồi nhưng sự đau đớn của Cao Bằng vẫn | không hê giảm bớt, anh ta vẫn cảm thấy vô cùng đau khổ.
"Cô đã làm gì với cậu Bằng vậy?"
Một tên thuộc hạ tức giận hô lên.
Anh ta do dự mãi, cuối cùng anh ta vẫn không dám ra tay đối với Kim Tuyết Ngọc.
"Tôi chỉ nằm ở dưới đất thôi, ai ngờ lúc co đầu gối lại thì đụng phải chỗ đó của anh ta, không phải lỗi của tôi"
Kim Tuyết Ngọc đàng hoàng trịnh trọng trả lời.
"Chết đi! Mau nhốt cô ta lại cho tao! Không cho phép cô ta rời phòng dù chỉ một bước! Còn bây giờ bọn mày đưa tao đi gặp bác sĩ đã."
Cao Bằng nghiến răng nghiến lợi ken két, anh ta lo lắng cho cơ thể của mình nên vẫn không dám dây dưa quá nhiều với Kim Tuyết Ngọc.
Nếu như làm ra chuyện gì sai thì hạnh phúc nửa đời sau của anh ta coi như không còn nữa rồi.
Rất nhanh sau đó, đám người đã đưa Cao Bằng ra khỏi phòng.
Công viên Bảo Phong này có một bác sĩ.
Nhưng tình huống của Cao Bằng tương đối nghiêm trọng, hiện tại anh ta cân được đưa đến bệnh viện để tiến hành khám và chữa bệnh.
Kim Tuyết Ngọc bị mấy vệ sĩ trông giữ chặt chẽ, cô ta không được phép ra khỏi phòng nửa bước.
"Haiz!"
Kim Tuyết Ngọc ở trong phòng thở phào một hơi.
Cô ta không biết, sau khi Cao Bằng đỡ hơn sẽ đối phó với mình như thế nào.
Nhưng ít ra thì tạm thời xem như cô ta an toàn.
Thành phố Hòa Bình.
Nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.
Kho hàng này là do lúc trước đám người Cao Thành Sâm tập hợp với nhau đã tạo nên.
Nó cũng do Khúc Đại Minh cẩn thận chọn lựa chỗ vắng vẻ, hâu như không làm cho người bên ngoài chú ý tới.
Hiện tại nhà kho bỏ hoang to lớn này đã bị một đám người đông đúc vây quanh.
Bên ngoài nhà kho có một dãy xe đếm không xuể đang đậu ở đó.
Đi vào trong mới biết là cấp dưới trước kia của Dư Văn Cường và cũng là thế lực đang phát triển gân đây.
Nhìn sơ sơ cũng có ít nhất năm trăm người trở lên.
Mà trong kho hàng lớn, một số cấp dưới của Vũ Hoàng Lê đã đứng vững ở đó, tất nhiên độ trung thành của những người này cũng cực cao.
Vào sâu bên trong còn có một căn phòng.
Trong căn phòng đó, tất cả đều là cấp dưới trung thành của Cao Phong.
Cao Thành Sâm, Cao Quang Minh, Vũ Hoàng Lê, Khúc Đại Minh, Dư Văn Cường và bảy mươi sáu chiến sĩ của nhà họ Cao, toàn bộ đều ở đây.
Từ bên ngoài đến bên trong được vây quanh tầng tầng lớp lớp, tất cả bọn họ đều đứng ở trong đó mà phục vụ vì Cao Phong.
Vừa rồi Cao Phong đã liều lĩnh gọi điện thoại cho Lâm Vạn Quân.
Kết quả tất nhiên anh không thể liên lạc được.
Không liên lạc được với Lâm Vạn Quân thì thành viên của liên minh Đế Phong cũng không cách nào có được tin tức của Cao Phong.
Vì sự an toàn của Cao Phong mà Lâm Vạn Quân sẽ không để Cao Phong trực tiếp tiếp xúc với những người kia.
Nếu lỡ như thành viên liên minh Đế Phong phản bội thì cũng chỉ có Lâm Vạn Quân gặp nguy hiểm mà thôi, ông ấy không thể để nhà họ Cao đến tìm Cao Phong trước tiên được.
Cho nên hiện tại Cao Phong chỉ có thể dựa vào lực lượng mình phát triển trong khoảng thời gian này đế trở về Thành phố Hà Nội.
Dù vậy Cao Phong cũng không sợ.
Cho dù thật sự e ngại thì anh cũng không có bất kỹ lý do gì để trốn tránh.
"Tổng giám đốc Hoàng Lê, tôi sẽ dẫn đám người Đại Minh và Quang Minh trở về trước.
Mọi người thu thập tài chính rồi đuối theo đằng sau."
Cao Phong đứng ở vị trí đầu, giọng điệu của anh trâm thấp bắt đầu ra lệnh.
Sau đó không có ai nói tiếp.
"Mọi người câm cả rồi sao?"
Giọng nói của Cao Phong khàn khàn hỏi.
Tất cả mọi người đều cúi đầu không nói một lời.
"Tôi hỏi mọi người có bị cấm hay không?"
"Hay là nói, mọi người không nghe lời tôi nói nữa?"
Cao Phong lạnh lùng liếc nhìn đám người một cái.
"Bịchi"
Cao Quang Minh, Cao Thành Sâm cùng với bảy mươi sáu chiến sĩ của nhà họ Cao, tất cả bảy mươi tám người cùng nhau quỳ xuống tại chỗ.
"Cậu Phong, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần một câu của cậu thì chúng tôi không dám chối từ.
Nhưng hiện tại thật sự không phải là lúc trở về."
Cao Quang Minh quỳ xuống đất, giọng điệu anh ta đầy khẩn câu.
"Cậu Phong, chúng tôi thể nào cũng được, nhưng bây giờ cậu trở về, đó chính là muốn đưa dê vào miệng cọp! Bảy mươi tám người chúng tôi, mỗi người đều có thể chết, nhưng mà cậu không thể xảy ra chuyện!"
Cao Thành Sâm cũng trừng to mắt, giọng nói của anh ta cũng vô cùng nghiêm túc.
Tình huống này làm cho Vũ Hoàng Lê và Khúc Đại Minh sợ hãi thán phục một hôi.
Đây chính là sức hấp dẫn của Cao Phong, đây cũng là lòng trung thành tuyệt đối của Cao Quang Minh và những người khác.