“Hệ hệ, bác hai, ngựa tốt phối yên tốt! Bentley đã là gì, khi nào làm xong biển số mới có thể chứng minh thân phận” Kim Hồng Vũ nhìn Kim Ngọc Hải nói. “Kim Hồng Vũ, hôm nay là ngày mừng thọ của bà nội chứ không phải mời mọi người đến để so đo, anh thế này là có ý gì?” Kim Tuyết Mai hơi nhăn mặt nói. “Thì sao, là nhà các người so đo trước? Lái Bentley đến thì tưởng rằng là mình oai lắm ư?” Kim Ngọc Dung cười nhạt tiếp lời. “Đúng vậy. Bây giờ bị Ngọc Vũ chiếm mất ưu thế nên không phục à, lại còn nói không phải đến để so đo?” “So đo ưu thế là do bọn họ khơi mào trước, bây giờ đọ không lại thì lại bắt đầu tìm lý do thoái thác cho mình, cũng hay lắm.”
Kim Phúc Khang sớm đã ổn định nhánh thứ của dòng họ Kim, bây giờ lại càng chĩa mũi dùi vào nhà Kim Ngọc Hải.
Trong lòng Kim Tuyết Mai thở dài một tiếng, chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn về phía đường. Cao Phong, anh nói hôm nay đến một cách đường đường chính chính, không để em phải mất mặt, giờ anh đang ở đâu?
Trên con đường đó không có một bóng người.
Thế nhưng chỉ vài giây sau, bỗng có một chiếc xe màu đen như mãnh hổ lao tới, thu hút mọi ánh nhìn, chạy về phía bên này.
Xe chạy rất nhanh, cuốn theo âm thanh ầm ầm, những chiếc lá rơi bên đường cũng bị cuốn theo bánh xe rồi nhanh chóng bị luồng khí của xe thổi tạt sang hai bên.
Kim Tuyết Mai nhìn chằm chằm vài giây, rồi đột nhiên nở nụ cười, khẽ lắc đầu rồi cúi đầu xuống.
Cô mong mỏi Cao Phong đến nỗi xuất hiện cả ảo giác. “Rầm rầm”.
Đũng lúc Kim Tuyết Mai vừa cúi đầu xuống thì bên tại vọng đến một tràng âm thanh lớn. m thanh cực lớn, xem lẫn tiếng gầm của động cơ, nghe cực kỳ trầm và rất uy lực, giống như tiếng hổ gầm trong núi. m thanh này hoàn toàn lấn lướt chiếc Bentley trắng của Kim Hồng Vũ.
Không phải ảo giác ư?
Kim Tuyết Mai đơ người ra, rồi ngẩng đầu lên.
Tất cả mọi người của nhà họ Kim đứng ngoài cửa cũng quay lại nhìn về phía đường.
Chỉ trông thấy một chiếc xe sedan thể thao dáng dài phóng nhanh ra từ phía cuối con đường.
Thân xe màu đen bóng loáng, giống như được bôi một lớp dầu, tỏa sáng như kim cương. Ánh nắng rọi vào mui xe, lại càng tỏa ra ánh sáng chói lóa.
Tốc độ cực nhanh, cuốn theo vô số lá rơi bên đường, giống như một con báo săn lao ra khỏi khu rừng.
Ngay giữa bánh xe, có hai chữ R được khắc chồng lên nhau, mặc cho bánh xe có quay nhanh thế nào thì hai chữ đó vẫn giữ nguyên hình dạng ngay ngắn chỉnh tế.
Biển số phía đầu xe càng khiến người ta kinh ngạc.
Giang A-88888 “Mau mau, là xe Rolls Royce!” “Đúng là xe Roll Royce, đây đây đây..
Đa số mọi người đều bị làm cho kinh ngạc không nói nên lời.
Nếu như nói Bentley không thể đại diện cho thân phận, vậy thì Rolls Royce chắc chắn có thể đại diện cho địa vị cực kỳ cao quý.
Chỉ là Kim Ngọc Dung nhìn thấy chiếc xe này lại đứng hình.
Trước đây khi Cao Phong lái chiếc xe này đến công ty nhà họ Kim đón Kim Tuyết Mai, Kim Ngọc Dung đã tận mắt chứng kiến. "Huh!"
Xe Rolls Royce đen phanh lại, vừa hay đỗ lại bên cạnh xe Bentley trắng của Kim Hồng Vũ.
Có vẻ như là cố ý muốn đọ xe với chiếc xe của Kim
Hồng Vũ.
Trước khi chiếc Rolls Royce này đến thì con xe Bentley trắng của Kim Hồng Vũ cùng biển số xe ba số 6 ở cuối hoàn toàn thu hút mọi ánh nhìn của mọi người có mặt.
Nhưng từ lúc chiếc Rolls Royce đỗ bên cạnh thì con xe Bentley trắng của Kim Hồng Vũ lập tức bị lép vế.
Rất nhiều người tỏ vẻ ngưỡng mộ, nhìn về phía chiếc xe đó.
Đồng thời trong lòng cũng đặt ra câu hỏi, lúc này hai thế hệ nhà họ Kim, cả ba anh em Kim Nhạc Sơn đều có mặt vậy thì ai là người lái chiếc xe này? “Bồng Thiên câu nói đó, xe chưa là gì, quan trọng là phải có biển số xe đẹp, kể cả...
Kim Hồng Vũ định thần lại, mở miệng định nói, vừa nói vừa nhìn về phía biển số xe Rolls Royce.
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã bị cứng nghẹn họng, hả hốc mồm không nói được lời nào.
Những người chưa chú ý đến biển số xe Rolls Royce trước đó bây giờ cũng nhìn về phía biển số xe.
Biển số Giang – A 5 con số 8, ngay lập tức thu hút mọi ánh mắt đổ dồn về, khiến người ta không thể thốt nên lời.
Có lẽ bản thân chiếc xe chưa thể chứng minh được điều gì nhưng biển số năm con tám này kể cả nhà tướng tá ở Hà Nội cũng chưa chắc đã có được.
Người lái xe là ai?
Cửa xe chầm chậm mở, Cao Phong không có chút ngập ngừng nào bước từ trong xe ra.
Giày đen bóng loáng, trên người khoác bộ cple của nhà thiết kế Italia cắt may thủ công, áo vest trắng bên trong, thắt lưng Hermes bản giới hạn, khí thế ngút trời.
Mặc dù bộ cple không nhìn ra là hãng nào nhưng bất luận là đường cắt may hay màu sắc đều nhìn rất cao cấp. "Đây chẳng phải là, chẳng phải là Cao Phong sao?” “Đúng rồi, đây không phải con rể của anh hai sao, Rolls Royce? Toàn bộ chỗ này e là cũng tổn không ít tiền đâu.” “Chẳng phải Cao Phong nổi tiếng vô dụng sao? Nói biến hình liền biến hình luôn được ư? Lần trước gặp nó, nhà họ Lục ở Đà Nẵng còn cho nó đội mũ xanh, nó còn không dám xì hơi cơ.
Những người trong nhà họ Kim thì thầm bàn tán. “Cao Phong!” Kim Tuyết Mai cũng gọi hắn một tiếng, trong mắt tràn ngập sự bất ngờ.
Cao Phong nói nhất định sẽ đến lại còn đường đường chính chính đến, quả nhiên là không gạt cô. “Ừ, anh đến rồi.” Cao Phong cười rồi bước về phía Kim Tuyết Mai.
Những người khác đều không nói gì, kể cả Kim Hồng Vũ hay là Kim Ngọc Dung lục này đều ngậm miệng lại.
Ngay cả Kiều Thu Vân lúc này cũng kinh ngạc nhìn Cao Phong, trong mắt vụt qua sự khó hiểu.
Đây không phải lần đầu tiên bà nhìn thấy chiếc xe Rolls Royce này của Cao Phong.
Nhưng đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Cao Phong ăn mặc như thế này.
Bộ cple vô cùng vừa vặn, cơ thể của Cao Phong mảnh khảnh, trông không gầy, không béo.
Còn cả thần thái khí chất toát lên ngùn ngụt, Cao
Phong lúc này nếu ai đó nói hắn là thiếu gia nhà giàu chắc chắn không ai nghi ngờ. “Sao nào? Em không nhận ra chồng mình ư?” Cao
Phong đi đến bên cạnh Kim Tuyết Mai, chẳng thèm để ý đến người khác, vừa cười vừa nói với cô. “Anh...Xe sửa xong từ lúc nào vậy?” Mặt Kim Tuyết Mai hơi ửng lên, nhìn Cao Phong một cách khó hiểu, trong chốc lát cô cảm thấy mình đã có chỗ dựa.
Lúc Cao Phong không ở đó, Kim Tuyết Mai cảm thấy rất cô độc, giống như mọi người xung quanh đều là kẻ địch vậy.
Nhưng sau khi Cao Phong đến và đứng bên cạnh cô, cái cảm giác yếu ớt thất thể đó đã nhanh chóng biến mất.
Thay vào đó là cảm giác cực kỳ an toàn. “Xong mấy ngày nay rồi, nhưng anh cứ chưa đi lấy” Cao Phong cười nhẹ giải thích. “Hừ!” Kim Hồng Vũ hằng giọng một tiếng, quay đầu bước vào trong nhà.
Tốn công sắp đặt một màn xuất hiện hoành tráng, kết quả lại bị tên Cao Phong đó cướp mất cơ hội.
Đã thế trước đó hắn còn nói biển số xe lợi hại như thế nào, cuối cùng Cao Phong lái hẳn một chiếc xe Rolls Royce biển năm con tám đến trước mặt.