Lúc này, tất cả mọi người đều đồng loạt nín thở, trợn mắt há to miệng nhìn bát sứ.
Cả sảnh giám định và trưng bày đang chìm vào sự yên lặng như tờ.
Nó giống như lúc hai ba giờ đêm tại nghĩa trang, không có cả tiếng kêu của côn trùng.
Bên trong sảnh này vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy được tiếng kim rơi.
Mà trong lòng Cao Phong cũng cảm thấy chấn động, anh lộ ra một nụ cười hài lòng.
Quả nhiên là cái bát sứ này không khiến cho anh phải thất vọng.
Anh tin tưởng, có được chiếc bát sứ này thì mọi vấn đề tài chính gặp phải đều có thể giải quyết ổn thỏa.
Lúc này, mọi ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm vào bên trong chiếc bát sứ.
Trên mặt ai cũng hiện vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
Khoảng chừng hai phút sau mới có người phản ứng lại.
"Cái này, cái này là bảo bối nào thế?"
"Không biết từ bao giờ mà Việt Nam lại có cái bát sứ cố như thế này?"
"Khiến cho tôi nhớ lại.
Dường như tôi đã nhìn thấy ảnh của nó ở đâu rồi.
Để tôi nhớ lại..."
Có một người mở đầu thì những người khác cũng bắt đầu bàn luận theo.
Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ hiện trường phát ra vô số lời bàn tán.
Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn ấy, không có người nào phát hiện ra được bảo bối này là đồ vật gì? Tuy nhiên, dù bọn họ không thế xác định được lai lịch của đồ vật này thì bọn họ cũng có thể chắc chắn cái bát sứ này tuyệt đối là vật không tâm thường.
Một số đồ cổ có mang theo một thứ linh khí trong nó.
Thứ linh khí này khiến người ta không thể nào bỏ qua.
Chỉ cần nhìn từ dáng vẻ bên ngoài là có thể đoán được nguồn gốc xuất xứ của nó lớn như thế nào.
Lúc này trong lòng Nam Phương Minh Nguyệt đã cực kỷ ngạc nhiên.
Đổng Thái Minh lại càng ngưỡng mộ anh hơn.
Vũ Hoàng Lê thở dài, ông ta khẽ cảm thán với thủ đoạn làm việc của cậu Phong, những người bình thường chỉ có thể nhìn thôi.
Vê phân Dương Tuấn Minh, bàn tay anh ta nắm chặt lấy thành ghế, mạch máu trên mu bàn tay nổi lên, nhìn qua rất đáng sợ.
"Thầy Phong à, bảo bối này là cái gì vậy?"2084663_2_25,60
Đột nhiên, bên dưới có người tò mò không chờ được đã lập tức đứng lên hỏi.
Mà lúc này ba thây thấm định cũng đang ngấn người, cho đến khi có người hét lên, bọn họ mới từ từ khôi phục lại thân trí.
Sau khi tỉnh táo trở lại, hai thầy thẩm định bên cạnh Trình Điểu Phong cùng nhau hít sâu một hơi.
Ngay sau đó, hai người họ và Trình Điểu Phong đều giống nhau.
Trong nháy mắt, cả ba dường như đang rơi nước mắt.
"Thầy Phong, cái này, cái này, đây chính là Diệu Biến..."
Trong số ba người có một người lên tiếng trước.
"Đúng thế! Đó đúng là những gì mà ông đang nghĩ tới đấy."
Ông lão chưa kịp nói xong, Trình Điểu Phong đã gật đầu xác định.
"ôi"
Sau khi nhận được câu trả lời dứt khoát từ Trinh Điểu Phong, hai ông thây thẩm định kia lại hít thêm một hơi nữa.
Mọi người ở bên dưới bục thẩm định đều đang vô cùng sốt ruột.
"Thầy Phong à, rốt cuộc thì nó là cái gì thế?"
Một người đàn ông trung niên đứng dậy hỏi.
Trình Điểu Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt, ông ta cẩn thận đặt chiếc bát sứ trong tay xuống, giống như đang đối đãi với một bảo vật quý hiếm.
"Không biết mọi người ở đây, đã có ai từng nghe tới bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên chưa?"
Câu hỏi này của Trình Điểu Phong khiến cho ánh mắt của một số người trong này hiện lên vẻ khó hiểu.
Nhưng có một số khác thì trái tim đột nhiên đập nhanh, hai mắt mở to.
"Trời ạ! Đây là bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên sao? Đó có phải là đồ vật được truyền lại từ thời nhà Lý không vậy?"
"Đúng vậy, đúng vậy.
Tôi đã bảo là trước đó có nhìn thấy ảnh của nó ở đâu rồi.
Hóa ra chính là nhìn thấy bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên ở trên mạng"
"Đúng vậy, nhưng mà cái đồ vật này được đồn là không có tôn tại.
Vậy nên khi ấy tôi cũng không quá chú ý tới nó.""Cũng chỉ có cái bát sứ Mục uyển Diệu Biến Thiên mới có thể tỏa ra ánh sáng kỳ lạ tự nhiên như thế này."
Hết làn sóng thảo luận này đến làn sóng khác, mọi người cứ tiếp tục nói không ngừng.
Tất cả mọi người đều không thể thốt nên lời, bọn họ nhìn bát sứ Diệu Biến Thiên này với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi.
Giờ phút này, ngay cả Nam Phương Minh Nguyệt và Dương Tuấn Minh cũng đều giống như người bị điện giật vậy.
"Chị họ, bát sứ Mục Uyển Diệu Biển Thiên này là đồ vật như thế nào? Nó rất có giá trị sao?"
Đổng Thái Minh gãi đầu, sau đó anh ta nghỉ ngờ hỏi.
"Đáng giá sao?"
Nam Phương Minh Nguyệt thở dải nói: "Đâu chỉ đơn giản là đáng giá không thôi.
Cái này mới thật sự là vô giá đấy."
"Vô giá ư? Có thể trị giá tới hai nghìn tỷ đồng không?"
Đổng Thái Minh nghe vậy thì sửng sốt nói.
"Cái gì hai nghìn tỷ đồng chứ? Em đã quá xem thường cái bát sứ Mục Uyến Diệu Biến Thiên này rồi."
"Cái bát sứ Mục Uyến Diệu Biến Thiên là đồ vật có từ triều đại Lý.
Nhà Tiền Lê, nhà Lý, nhà Trần, nhà Lê Sơ, nhà Tây Sơn.
Triều Lý xếp sau Tiên Lê, em thử nghĩ xem nó đã qua bao nhiêu năm chứ?"
"Cái quan trọng ở đây là, bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này là cái duy nhất còn được truyền lại đến đời sau của nhà Lý.
Khắp đất nước này cũng chỉ có một cái mà thôi."
"Đã trải qua rất nhiều năm rồi, nó vẫn còn được bảo tồn nguyên vẹn.
Hơn nữa, trên thể giới này chỉ còn một cái, em thử nghĩ xem, cái này có nghĩa là gì chứ?"
Nam Phương Minh Nguyệt thở dài nói.
Khi nói những lời này, ánh mắt của Nam Phương Minh Nguyệt nhìn chăm chăm vào Cao Phong.
Cao Phong, một lần nữa anh ta lại tạo nên kỳ tích.
Hơn nữa, đó là một điều kỷ diệu chưa từng thấy trước đây.
"Thưa quý cô, đồ của tôi không tệ có phải không? Không có đồ nào là giả đúng không nào?"
Ông lão họ Lý kích động tại chỗ, ông ta vừa khóc vừa liên tục hỏi Nam Phương Minh Nguyệt.
Tuy Trình Điểu Phong chưa nói rõ giá trị cụ thể nhưng chỉ dựa vào cái tên của chiếc bát sứ này thôi cũng đủ khiến toàn bộ mọi người phải sửng sốt.
"Đúng thế bác Lý, đồ của bác là vô giá"
Nam Phương Minh Nguyệt chân thành nói.
Ông Lý ngửa mặt lên trời thở dài.
Trên mặt ông ta là dáng vẻ tươi cười thỏa mãn.
"Thầy Phong, cái này thật sự là bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên sao?"
Một người đàn ông trung niên ở bên dưới bục khiếp sợ hỏi lại.
"Đúng thế! Chắc chắn trăm phần trăm đây là bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên"
"Không có người nào có thể làm giả bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên có được ánh sáng huyền diệu tự nhiên như thế."
Trình Điểu Phong gật đầu nói, giọng điệu của ông ta cực kỳ chắc chắn.
Nghe thấy lời xác định này, ngay lập tức, tất cả mọi người tại đây đều ngây người ra như phỗng.
Ngay lập tức mọi người như bị đóng băng lại.
Giá trị của bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên thực sự không thể đo được bằng tiền.
Cái gọi là "Diệu biến"
dùng để chỉ việc nung thành công đồ sứ đen, có thể phát sáng với màu vàng, xanh lam, xanh lục, tím và các màu khác trên bề mặt của đô sứ dưới ánh sáng.
Tuy nhiên, để bề mặt của đồ sứ có hiệu ứng sặc sỡ như sắc cầu vồng trên bầu trời, nó phải được chế tạo một cách tự nhiên thành một lớp tráng bạc mỏng trong quá trình nung.
Điều đáng tiếc là sau khi nhà Lý sụp đổ, kỹ thuật nung đồ sứ này đã bị thất truyền.
Vì vậy, những người hiện đại luôn cảm thấy rằng quá trình làm ra bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên là một bí ẩn của nghề thủ công.
Nhưng vào mấy nghìn năm trước tại Việt Nam thực sự đã tôn tại đồ gốm sứ được chế tác tinh xảo như này.
"Tôi không tin, tôi không tin đây là bát sứ Mục Uyến Diệu Biến Thiên, cái này nhất định không phải."
Đột nhiên, Dương Tuấn Minh có vẻ như đã nghĩ ra điều gì đó, anh ta lập tức bật dậy khỏi ghế, mở to mắt mà hét lên.
Anh ta không tin rằng ánh mắt của Cao Phong sẽ sắc bén như vậy.
Anh ta lại càng không muốn chấp nhận rắng vận may của Cao Phong lại lớn thế.
"Mặc kệ anh có tin hay không thì đây cũng là sự thật.
Đây chính là chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên vô giá."
Trình Điểu Phong hít một hơi thật sâu, ông ta bình tĩnh nhìn Dương Tuấn Minh.
"Thầy Phong, không phải là tôi nghi ngờ kỹ thuật kiểm định của thầy."
"Trước khi đưa ra quan điểm của mình, tôi muốn hỏi thầy Phong, có phải bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên là đồ độc nhất không?"
Dương Tuấn Minh nhanh chóng giải thích.
Trình Điểu Phong liếc nhìn Dương Tuấn Minh, sau đó ông ta thu hồi ánh mắt lại.